Mặt Phó Tây Từ tối sầm lại, thấy tôi chống tay lên tủ thì hừ lạnh:
“Cái tủ đó là tiền tôi mua, không cho đụng.”
Tôi rút tay lại.
Anh ta lại gào lên:
“Cái ghế sofa cũng tôi mua, em không được ngồi.”
Lại bắt đầu nữa rồi.
Ngày trước cứ mỗi lần cãi nhau là anh ta lại vô lý kiểu này.
Hồi đó tôi còn thấy anh ta trẻ con dễ thương, giờ chỉ thấy quá sức ngớ ngẩn.
Tôi mặc kệ, cúi xuống gom mấy món đồ đôi mà tôi mua, ném thẳng vào thùng rác.
Phó Tây Từ sửng sốt, lao tới chất vấn:
“Sao em dám vứt hết mấy thứ này đi?”
Tôi cười nhạt, hất tay anh ta đang định kéo tôi ra:
“Đồ tôi mua, tôi thích vứt thì vứt, anh quản được chắc?”
Tôi tháo luôn nhẫn cưới trên tay, quăng vào thùng rác.
Phó Tây Từ lập tức đỏ mắt, giọng run run tức giận:
“Giang Vãn Tinh! Những lần trước em giận anh đều nhịn hết, nhưng đây là nhẫn cưới đấy! Em điên rồi hả?”
9
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt lạnh tanh:
“Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không chịu nhìn thẳng vào thực tế thôi.”
Phó Tây Từ lắc đầu nguầy nguậy:
“Em đừng hòng lừa anh. Anh còn chưa ký tên thì ly hôn cái gì mà ly hôn?”
Quả nhiên, anh ta quên thật.
Tôi nhắc nhẹ:
“Anh quên rồi hả, trước kia mình từng ký sẵn một bản thỏa thuận ly hôn để làm cam kết cho nhau.”
Toàn thân Phó Tây Từ khựng lại, cuối cùng mới nhớ ra.
Đúng thật là có chuyện đó.
Đến lúc này, anh ta mới thật sự tin.
Anh ta cũng chẳng còn tâm trí cãi nhau với tôi nữa, vội vàng nắm tay tôi giọng cầu hòa:
“Anh với Thẩm Chiêu Chiêu thật sự không có gì hết.”
“Nếu em thấy khó chịu, sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy được không?”
“Giang Vãn Tinh, mình cưới nhau bao năm rồi, sớm đã coi nhau là gia đình thật sự. Em thật sự muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà chia tay hẳn với anh sao?”
Cả anh ta lẫn tôi đều không có nhiều người thân.
Nên khi mới đến với nhau, chúng tôi dần dựng nên một gia đình nhỏ và rất coi trọng nhau.
Nhưng giờ thì sắp chia tay thật rồi.
Anh ta vẫn nghĩ những uất ức tôi chịu đựng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Băng giá đóng dày ba thước đâu phải lạnh trong một ngày.
Việc tôi ra đi là vì sức chịu đựng của tôi đã cạn kiệt.
Tôi muốn sống cuộc đời mà mình muốn.
Thấy tôi không đáp lời, Phó Tây Từ kéo tôi vào phòng.
Trên bàn chất đầy đồng hồ:
“Trước kia anh nói mấy câu khó nghe chỉ vì giận quá thôi.”
“Anh biết em giận vụ cái đồng hồ, nên đã mua cho em thật nhiều rồi, chỉ chờ em về để tặng em bất ngờ.”
“Em thích không?”
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của anh ta, tôi chỉ khẽ lắc đầu:
“Tốt nhất là chia tay trong êm đẹp đi.”
Tôi phớt lờ tiếng van xin và níu kéo của anh ta, lặng lẽ thu dọn đồ rồi đi thẳng.
Nhưng Phó Tây Từ không chịu buông.
Anh ta tìm đến tận công ty tôi.
Ngày đầu tiên mang hoa đến.
Ngày thứ hai đem bữa sáng.
Ngày thứ ba đứng dưới tòa nhà căng băng-rôn tỏ tình.
Mấy đồng nghiệp không rõ đầu đuôi thì trầm trồ ganh tị, khen tôi có anh đẹp trai theo đuổi.
Chỉ có nhóm của tôi là nhìn tôi đầy lo lắng:
“Chị ơi, cái hang cọp này chị khó lắm mới thoát được, đừng có mà nhảy vô lại nha!”
“Đúng đó, Phó Tây Từ quay lại năn nỉ chắc chắn là có mục đích riêng.”
“Tôi nghe mấy người ở công ty cũ nói rồi, nhóm mình nghỉ xong là doanh số bên đó rớt 80% luôn.”
“Chị nghĩ xem, anh ta lo sốt vó mới vội vàng muốn kéo mình về vá lỗ chứ yêu đương gì.”
“Anh ta đâu có yêu chị, chỉ là muốn lợi dụng chị thôi!”
Nghe mấy đứa nói, tôi cười, gật đầu trấn an.
Để tụi nó yên tâm rằng cái bẫy của Phó Tây Từ, tôi đã sập một lần và sẽ không sập lần hai.
Mấy món quà anh ta gửi tới, tôi hoàn toàn phớt lờ.
Mấy lời ngon ngọt anh ta nói, tôi cũng làm như không nghe thấy.
Nửa tháng trời Phó Tây Từ cứ chặn tôi hoài, làm tôi mệt muốn chết.
Cuối cùng cũng có một ngày anh ta không xuất hiện nữa, tôi mừng thầm tính đi dạo thư giãn một chút.
Ai ngờ vừa ra ngoài thì đập ngay cảnh anh ta và Thẩm Chiêu Chiêu khoác tay nhau, cười tít mắt dạo chợ hẹn hò.
Ban đầu tôi còn định lặng lẽ đi vòng, tránh mặt để khỏi bị anh ta phát hiện.
Nhưng đúng lúc đó anh ta quay lại thấy tôi.
10
Phó Tây Từ lập tức buông tay Thẩm Chiêu Chiêu, cuống cuồng giải thích:
“Em đừng hiểu lầm, anh với cô ta thật sự cắt đứt rồi.”
“Chỉ là cô ấy năn nỉ khóc lóc, bắt anh đi cùng lần cuối, nếu không thì sẽ bám riết không buông.”
“Anh cũng hết cách, chuyện này em phải hiểu cho anh chứ?”
Anh ta níu tay tôi, ánh mắt đầy van xin.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng vội vàng góp lời:
“Đúng đó chị, chị đừng nghĩ oan. Là em cứ đeo bám Tây Từ chứ không phải lỗi của anh ấy.”
Nhưng tôi giằng tay ra, lạnh lùng lùi lại giữ khoảng cách.
“Chúng ta ly hôn rồi. Anh hẹn hò với ai, tôi cũng không quản được.”