(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tôi lạnh nhạt nói xong liền định rời đi.
Phó Tây Từ vẫn cố chấp nắm chặt tay tôi, không cho tôi đi:
“Giang Vãn Tinh, em muốn cãi nhau, muốn chửi anh cũng được, nhưng xin em cho anh một cơ hội sửa sai được không?”
“Anh thật sự biết lỗi rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Cho dù em có muốn phạt anh nặng đến mấy, ít ra cũng phải báo trước một tiếng chứ đừng đột ngột như vậy, anh chịu không nổi.”
Tôi lắc đầu, chẳng cho anh ta thêm cơ hội nào.
Đây không phải lần đầu anh ta phản bội, cũng không phải lần đầu nuốt lời. Tôi sẽ không tin nữa.
Thấy tôi dứt khoát bỏ đi, Phó Tây Từ quay ra đẩy mạnh Thẩm Chiêu Chiêu một cái:
“Đều tại cô! Giờ thì hay rồi, cô ta sẽ không bao giờ tin tôi nữa!”
Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu thoáng hiện lên tia đắc ý, nhưng ngoài mặt thì ôm lấy Phó Tây Từ, nhẹ giọng dỗ dành:
“Không sao mà, cô ta đi rồi thì anh vẫn còn em ở đây.”
“Tây Từ, em sẽ mãi ở bên anh, không rời không bỏ.”
Phó Tây Từ thoáng sững lại.
Anh ta nhớ lại ngày xưa khi chúng tôi mới yêu nhau, tôi cũng đã từng nói những lời tương tự.
Anh ta vốn xuất thân trong gia đình không hạnh phúc, từ nhỏ đã chịu đủ loại tổn thương.
Mọi người đều tránh xa anh ta, sợ hãi và khinh ghét.
Chỉ có tôi, vì bảo vệ anh ta mà dám xông lên cãi lộn thậm chí động tay với đám họ hàng khốn nạn của anh ta.
Lần đó, anh ta phải đến đồn công an bảo lãnh tôi về, nhìn thấy tôi đầy vết bầm, mắt anh ta đỏ hoe.
Cũng chính đêm hôm đó, chúng tôi mới thật sự xác định mối quan hệ, chọn đi cùng nhau tới hôn nhân.
Tôi đã từng thề trước bầu trời đầy sao rằng sẽ yêu thương anh ta cả đời, sẽ mãi mãi không rời bỏ, sẽ cho anh ta một cuộc sống hạnh phúc.
Anh ta cũng nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào hứa lại y như thế.
Nhưng rồi, cảnh còn người mất.
Dù yêu nhau đến mấy cũng vẫn lạc mất nhau.
Nghĩ tới những ngọt ngào đã qua, nhìn bóng lưng tôi dứt khoát bỏ đi, Phó Tây Từ cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
Ngày tháng tốt đẹp ấy, vĩnh viễn không thể quay lại nữa.
Anh ta không cam lòng nhưng vẫn phải nắm chặt tay Thẩm Chiêu Chiêu.
Anh ta ghét cô độc, sợ một mình.
Giờ tôi bỏ đi rồi, anh ta hoảng sợ đến mức chỉ còn biết bám víu vào Thẩm Chiêu Chiêu như cọng rơm cuối cùng, không dám buông tay nữa.
Sau đó, Phó Tây Từ rất ít khi đến tìm tôi.
Công ty của anh ta gặp đại khủng hoảng, bận đến mức không rảnh mà dây dưa với tôi nữa, ngày nào cũng rối như tơ vò.
Thẩm Chiêu Chiêu thì thuận lợi lên làm quản lý cấp cao.
Kẻ tiểu nhân khi nắm quyền thì chỉ mong được khen ngợi, luôn ưu ái nâng đỡ những kẻ khéo miệng.
Kết quả là mấy người có năng lực thực sự bị ép nghỉ, hoặc bị gạt ra rìa.
Thậm chí khi công ty càng lúc càng lao dốc, cô ta còn đề xuất cắt giảm lương tập thể.
Nói rằng lương mọi người quá cao công ty không kham nổi, ai không chấp nhận thì cứ nghỉ.
Một loạt người bị đuổi đi.
Dần dần, những nhân viên giỏi và có thâm niên đều bị quét sạch.
Công ty chỉ còn lại mấy kẻ chuyên nịnh hót vô dụng, với đám lính mới chưa biết gì.
Không chống đỡ được lâu, công ty mà tôi từng dốc hết sức cùng Phó Tây Từ gây dựng cuối cùng cũng sụp đổ.
Phó Tây Từ tuyên bố phá sản, công ty đóng cửa.
Còn tôi ở công ty mới thì cứ thế thăng tiến.
Một ngày nọ, tôi đang họp bàn công việc thì vô tình nghe được mấy người nói xấu sau lưng.
Giọng rất quen, chính là mấy kẻ trước kia làm tay sai cho Thẩm Chiêu Chiêu, từng công khai chế nhạo tôi.
Giờ chúng vẫn bực bội nói xấu:
“Con Giang Vãn Tinh đó, hồi trước bọn mình chỉ nói đúng sự thật mà nó cũng thù lâu nhớ dai, đòi nhân sự gạt hết bọn mình ra.”
“Đợt phỏng vấn còn chẳng cho qua vòng 1 nữa, tao đúng là mù mới đi theo phe Thẩm Chiêu Chiêu cái bình hoa vô dụng đó.”
“Chuẩn luôn. Con Thẩm Chiêu Chiêu ấy không có bản lĩnh thì thôi, bám lấy Phó Tây Từ thì cứ ngoan ngoãn làm bà hoàng sống cả đời ăn sung mặc sướng là được.”
“Mà nó còn ra vẻ đạo đức, khoe khoang tài năng này nọ, cuối cùng thì sao? Làm công ty sụp luôn rồi.”
“Nghe nói nó còn vay nặng lãi đổ vào cổ phiếu, giờ lỗ tới sấp mặt.”
“Phó Tây Từ cũng bị vạ lây nợ chồng chất.”
“Giờ nhìn Giang Vãn Tinh người ta lên như diều, còn Phó Tây Từ nợ không trả nổi bị nhốt tù luôn. Đúng là cảnh đời đổi thay.”
Nghe mấy lời đó tôi chỉ lặng im.
Tôi chăm chú làm việc, từ lúc chia tay với Phó Tây Từ tôi đã không còn bận tâm chuyện của anh ta.
Lúc đầu mấy đứa trong nhóm còn hay bàn tán, sau cũng thôi dần.
Tôi cũng không ngờ anh ta lại ra nông nỗi này.
Một ván bài đẹp mà anh ta tự chơi đến nát bét.
Tôi khẽ lắc đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ tiện thể hỏi phòng nhân sự.
Tôi không nhớ mình từng dặn ai về mấy chuyện đó.
Nhân sự sững người, nghe tôi nói mới giật mình hiểu ra, cười khẽ đáp:
“Giám đốc Giang, mấy người đó bị loại là vì năng lực không đủ. Đổ lỗi cho chị thì buồn cười quá.”
Tôi cũng bật cười.
Tôi đâu phải Thẩm Chiêu Chiêu, mấy trò bẩn thỉu đó tôi khinh không thèm làm.
Nghĩ vậy rồi tôi lắc đầu, vứt hết mấy chuyện cũ ra khỏi đầu, cầm hồ sơ bước vào phòng nhóm.
“Này mấy bà, năm nay nhóm mình lại quán quân doanh số đó! Tính đi chơi đâu nào? Tôi bao hết!”
Cả phòng lập tức rộ lên tiếng la hét phấn khích.
Nghe tiếng cười đó, tôi cũng mỉm cười theo.
Rời xa Phó Tây Từ, cuộc sống của tôi càng ngày càng tốt. Tương lai, sẽ còn tốt hơn nữa.
(Hết)