- Trang chủ
- Hôn Nhân Giả, Trả Giá Thật
- CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9
Truyện: Hôn Nhân Giả, Trả Giá Thật
Tác giả: Thu điếu ngư
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
9
Trên đường đến Cục Dân chính, Bùi Tống Niên một tay cầm vô lăng, trong lòng cứ thấp thỏm như sắp xảy ra chuyện lớn.
Dừng đèn đỏ, anh cau mày lấy điện thoại ra, không nhịn được gửi tin nhắn cho Hứa Triều Nhan.
“Nhan Nhan, em xuất phát chưa?”
Mãi đến khi anh đến Cục Dân chính, Hứa Triều Nhan mới trả lời.
Đó là một tấm ảnh chụp ở sân bay, kèm theo một dòng tin nhắn.
“Ừ, đến sân bay rồi, năm phút nữa sẽ cất cánh.
Bùi Tống Niên, em có chuẩn bị quà cho anh, nhớ nhận lấy nhé.”
Nhìn thấy tin nhắn này, tim Bùi Tống Niên đập loạn, mí mắt giật liên hồi.
Anh bấm vào số cô, vừa định gọi hỏi món quà gì thì Kiều Ngữ Ninh đã kéo tay anh làm nũng.
“Sắp đến lượt mình rồi, Tống Niên, đừng nghịch điện thoại nữa.”
Anh do dự mấy giây, cuối cùng vẫn không bấm nút gọi, đút điện thoại trở lại vào túi.
Nửa tiếng sau, anh và Kiều Ngữ Ninh tay trong tay bước ra từ Cục Dân chính, trên tay cầm hai quyển sổ kết hôn đỏ chói.
Vừa định lên xe rời đi, thì một nhân viên chuyển phát nhanh bất ngờ xuất hiện ở cửa, cầm một gói hàng tiến lại gần.
“Anh là Bùi tiên sinh đúng không? Đây là món quà Hứa tiểu thư gửi tặng anh, xin mời kiểm tra tại chỗ.”
Quà của Hứa Triều Nhan?
Sao lại gửi đến đây?
Cô làm sao biết được anh đang ở Cục Dân chính?
Đầu óc Bùi Tống Niên như bị đóng băng, tim đập dồn dập như sắp nổ tung.
Trong lúc nhân viên giục giã, anh ký tên như một cái máy.
Rồi run rẩy mở chiếc hộp niêm phong ấy ra…
Ngón tay run rẩy của Bùi Tống Niên cuối cùng cũng xé toạc lớp niêm phong của bưu kiện.
Khi hộp được mở ra hoàn toàn, một luồng khí lạnh thấu xương lập tức tỏa ra.
Đó là một bình chứa y tế trong suốt, bên trong là một phôi thai đã thành hình, đang ngâm trong dung dịch bảo quản lạnh.
Bên cạnh là một tờ giấy giải thích của bệnh viện.
【Cô Hứa Triều Nhan, mang thai 12 tuần, tự nguyện đình chỉ thai kỳ.】
Ngày tháng trên đó, chính là ba ngày sau cuộc cãi vã của họ.
Đồng tử Bùi Tống Niên co rút dữ dội, máu trong người như đông cứng lại ngay khoảnh khắc ấy.
Bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của chính mình, tầm nhìn của anh mờ đi trong chốc lát, tờ giấy trên tay suýt nữa bị anh bóp nát.
“Đây… đây là cái gì…”
Ngay giây tiếp theo, từ trong gói quà rơi ra một bức thư.
【Từng có lúc em nghĩ rằng tình yêu là vĩnh cửu, sau này mới hiểu lòng người có thể đổi thay.
Con của chúng ta, trả lại cho anh. Đừng tìm em nữa, mọi chuyện đến đây là kết thúc. — Hứa Triều Nhan】
Con… Đứa con của anh và Hứa Triều Nhan, cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi thế gian…
Mà anh, thậm chí còn không hề biết đến sự tồn tại của nó.
“Cái gì vậy?” Kiều Ngữ Ninh ghé đầu qua, tò mò muốn lấy tờ giấy.
Bùi Tống Niên sực tỉnh, vung tay đẩy mạnh cô ra khiến cô suýt ngã.
“Ba tháng… lúc đó cô ấy đang mang thai con của tôi?” Yết hầu anh chuyển động, giọng nói khô khốc như bị giấy ráp cào qua.
Sắc mặt Kiều Ngữ Ninh lập tức tái nhợt, cô cuống quýt giành lại tờ giấy:
“Tống Niên, anh đừng tin! Chắc chắn là Hứa Triều Nhan làm giả đấy! Cô ta không chịu nổi khi thấy chúng ta hạnh phúc nên mới bày trò!”
“Chát”–
Bùi Tống Niên hất mạnh tay cô ra, lực đạo quá lớn khiến Kiều Ngữ Ninh lảo đảo lùi mấy bước, cổ tay lập tức ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, ánh mắt tràn đầy chán ghét như nước lạnh dội thẳng vào người, khiến Kiều Ngữ Ninh rét run toàn thân.
“Làm giả?”
Bùi Tống Niên nhặt tờ giấy cam kết phá thai lên, nét chữ của Hứa Triều Nhan ở phần ký tên vì ấn mạnh mà hơi run rẩy.
“Ngày cô ấy nhập viện, gọi cho tôi sáu cuộc, tôi đang ở bên cô.
Đêm trước khi cô ấy phẫu thuật, tôi dắt cô ra khỏi lễ cưới.
Ngày cô ấy cầm giấy kết hôn giả đến Cục Dân chính, tôi bận chuẩn bị biệt thự cho cô…”
Mỗi câu anh nói, giọng lại trầm xuống vài phần, đến cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi bật ra.
Từng chi tiết mà anh cố tình lờ đi, lúc này như phát điên mà lao vào trí óc.
Khuôn mặt ngày càng tái nhợt của cô ấy, ánh mắt luôn né tránh anh, dáng vẻ yếu ớt sau khi phá thai đến mức không tựa nổi cầu thang…
Thì ra không phải cô ấy yếu đuối thất thường, mà là chính anh đã dồn cô đến đường cùng.
“Đừng lại gần tôi…”
Giọng Bùi Tống Niên khản đặc đến đáng sợ, ánh mắt tràn ngập căm giận và ghê tởm chưa từng thấy.
“Có phải cô đã biết cô ấy mang thai từ trước rồi đúng không? Phải không?!”
Kiều Ngữ Ninh bị phản ứng của anh dọa đến phát sợ, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục:
“Em… em không biết gì hết… Tống Niên, anh làm sao vậy?”
Bùi Tống Niên không thèm nghe cô giải thích.