19
Cô ta vớ lấy ly pha lê trên bàn đập mạnh vào tivi, màn hình vỡ nát trong tích tắc, còn lý trí của cô ta cũng sụp đổ theo.
Cô ta thua rồi, thua hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa.
Hứa Triều Nhan đứng trước cửa kính phòng tranh, nhìn từ khóa hot search hiện trên điện thoại, khẽ mỉm cười.
Cố Yến Thần luôn ở bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ xuống của cô, “Mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Ừm, tất cả đã kết thúc rồi.”
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Hứa Triều Nhan bỗng thấy hơi căng thẳng.
Thấy vành tai anh đỏ lên, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cô chợt cảm thấy, người đàn ông này dường như luôn đối xử rất tốt với cô.
Tháp Eiffel xa xa dưới màn đêm càng thêm rực rỡ.
Những ký ức thối rữa trong quá khứ, cuối cùng cũng đã bị cơn bão dư luận này thiêu rụi hoàn toàn.
Mà sự tái sinh của cô, mới chỉ vừa bắt đầu.
Sau sự kiện truyền thông lần này, ngày càng có nhiều người chú ý đến các tác phẩm cá nhân của Hứa Triều Nhan, danh tiếng của cô cũng theo đó mà vang xa.
Triển lãm thiết kế cá nhân của cô khai mạc tại phòng tranh.
Ngày khai mạc, bên ngoài phòng tranh xếp thành hàng dài, đèn flash của giới truyền thông chớp liên tục.
Chủ đề triển lãm nghệ thuật của cô là “Phá kén”, cơn bão dư luận ấy đã biến cô từ một nhà thiết kế gây tranh cãi trở thành biểu tượng của “phụ nữ thức tỉnh”.
Người ta tò mò làm sao một người phụ nữ từng bị phản bội lại có thể dùng cọ vẽ để xé toạc những trói buộc.
Giữa phòng triển lãm, tác phẩm chủ đề của bộ sưu tập được treo ở vị trí nổi bật nhất.
Trên vải vẽ, một con bướm màu xanh đang gắng sức thoát khỏi mạng nhện để bay đi.
Bức tranh ấy không chỉ là chủ đề của buổi triển lãm, mà còn là chủ đề của cuộc đời cô.
Cố Yến Thần đứng trước bức tranh, ánh mắt ôn hòa mà kiên định, tối qua anh vừa mua bức tranh này bằng danh nghĩa cá nhân, giờ đang nhẹ giọng giới thiệu với người tham quan.
“Mạng nhện là xiềng xích của quá khứ, nhưng con bướm nỗ lực giãy thoát, chính là đang hướng về phía mặt trời mà sống.”
Hứa Triều Nhan mặc bộ đồ màu kem do chính mình thiết kế, nơi cổ tay thêu hình bướm nhỏ tinh tế.
Cô điềm đạm trả lời các câu hỏi giữa đám đông, thỉnh thoảng quay đầu lại, đều bắt gặp ánh mắt của Cố Yến Thần.
Anh luôn vững vàng đứng bên cô, như có ánh dương âm thầm bao phủ lấy cô, khiến cô luôn cảm thấy ấm áp.
Cho đến khi một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Bùi Tống Niên đứng ở lối vào phòng triển lãm, âu phục phẳng phiu nhưng không che được vẻ tiều tụy, trong tóc còn có vài sợi bạc chói mắt.
Anh ta cầm trong tay một bó hoa hồng trắng, trên cánh hoa vẫn còn đọng nước.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, bước chân của Hứa Triều Nhan không hề ngừng lại, chỉ là ánh mắt nhạt đến mức như thể không nhìn thấy người trước mặt.
“Nhan Nhan…”
Bùi Tống Niên chặn cô lại, giọng nói khàn đặc như giấy ráp chà qua.
“Anh đã xem tranh của em, anh biết rồi… anh biết mình sai đến mức nào, nhưng liệu… liệu anh có thể cầu xin em lần nữa, cho anh một cơ hội, để anh…”
“Anh Bùi.”
Hứa Triều Nhan lạnh nhạt cắt ngang, giọng nói bình thản không chút dao động, “Chúng ta đã sớm kết thúc rồi.”
Cô giơ tay chỉ vào bức tranh kia: “Anh nhìn đi, sau khi con bướm thoát khỏi mạng nhện, nó sẽ không quay đầu nhìn lại cái mạng đó nữa. Nó phải bay về phía vườn hoa, chứ không phải ở lại một chỗ chờ chết.”
Lời cô đầy hàm ý.
Bùi Tống Niên nhìn theo hướng tay cô, thấy cánh bướm trên tranh đang dang rộng.
Anh ta bỗng bật cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, bó hoa hồng trắng rơi lả tả trên mặt đất.
Anh ta hiểu rõ lời Hứa Triều Nhan nói, nhưng dù thế nào cũng không thể thay đổi quá khứ giữa họ.
Hứa Triều Nhan không nhìn anh ta nữa, xoay người bước về phía Cố Yến Thần.
Người đàn ông tự nhiên đưa tay ra, cô nhẹ nhàng khoác tay anh, hai người sóng vai đi sâu vào bên trong triển lãm, bóng lưng hòa vào ánh đèn vàng ấm, như một bức tranh dịu dàng.
Khi đi ngang qua Bùi Tống Niên, cô thậm chí không ngoảnh đầu lại.
Những yêu hận dây dưa giữa họ, từ lâu cô đã vứt lại phía sau.
Cô có một tương lai tươi đẹp hơn.
Bùi Tống Niên đứng trước bức tranh đó cả buổi chiều.
Mãi cho đến khi chuông đóng cửa vang lên, anh ta mới chậm rãi lấy từ túi ra một bức thư, nhẹ nhàng đặt dưới giá vẽ.
Nét chữ trên giấy nguệch ngoạc, còn đọng vết nước mắt chưa khô.