10
Trong đầu anh toàn là khuôn mặt tái nhợt của Hứa Triều Nhan, hình bóng cô đơn đi đến bệnh viện, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng của cô ấy…
Thì ra tất cả đều có dấu hiệu từ trước.
Anh rút điện thoại ra, điên cuồng gọi cho Hứa Triều Nhan.
Nhưng trong tai chỉ có giọng máy lạnh lùng vang lên:
【Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…】
Anh run rẩy mở WeChat, thấy bên cạnh tin nhắn là dấu chấm than đỏ chói.
Anh đã bị chặn.
Tất cả các phương thức liên lạc, đều bị cắt đứt hoàn toàn.
“Không… không thể nào… Cô ấy sẽ không phớt lờ tôi…”
Giọng Bùi Tống Niên đầy hoảng loạn, chưa từng thấy bao giờ.
Anh quay người lao về phía bãi đỗ xe, mặc kệ Kiều Ngữ Ninh phía sau đang khóc lóc gọi theo.
“Tống Niên! Anh đi đâu vậy? Chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn mà!”
Anh nhảy lên xe, đạp ga hết cỡ, xe lao đi như tên bắn.
Khung cảnh ngoài cửa sổ lùi lại vùn vụt, trong đầu anh lại chỉ toàn hình ảnh của Hứa Triều Nhan.
Nụ cười của cô khi gọi anh là “Tống Niên”, Ánh mắt đẫm lệ khi chất vấn anh, Và cả cái nhìn bình thản đến đáng sợ sau cùng của cô…
Anh từng nghĩ cô sẽ không bao giờ rời xa anh. Nhưng không ngờ–
“Nhan Nhan… chờ anh…” Anh lẩm bẩm, ngón tay gần như siết nát vô lăng.
Tiếng phát thanh ở sân bay vang lên bên tai, Bùi Tống Niên lao vào nhà ga, điên cuồng tìm kiếm thông tin chuyến bay quốc tế.
Khi cuối cùng anh cũng thấy được chuyến bay của Hứa Triều Nhan, trên màn hình điện tử lớn đã hiện ba chữ lạnh lẽo: “Đã cất cánh.”
Anh loạng choạng lao đến trước cửa kính lớn, đúng lúc thấy một chiếc máy bay lướt qua bầu trời, dần dần biến mất giữa tầng mây.
Khoảnh khắc đó, toàn thân Bùi Tống Niên như bị rút cạn sức lực, quỳ sụp xuống đất.
Trước mắt anh hiện lên dòng tin nhắn cuối cùng Hứa Triều Nhan gửi: “Em có chuẩn bị quà cho anh, nhớ nhận lấy.”
Thì ra… đó không phải là lời tạm biệt. Mà là bản án.
Chính tay anh đã hủy hoại cuộc hôn nhân này, hủy đi đứa con của họ, và đánh mất người con gái từng nhìn anh bằng cả thế giới.
Tiếng ồn ào của sân bay dần tan biến, thế giới của Bùi Tống Niên giờ đây chỉ còn lại một màu tĩnh mịch không cùng.
Bùi Tống Niên ngồi trong văn phòng rộng lớn trống trải, đầu ngón tay lướt qua màn hình máy tính đầy những dòng tin tức chằng chịt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Anh đã ba ngày chưa chợp mắt.
Anh huy động toàn bộ mối quan hệ và nguồn lực của tập đoàn Bùi thị, thậm chí không tiếc tiền thuê cả thám tử tư, vậy mà vẫn không tìm ra chút tung tích nào của Hứa Triều Nhan.
Giọng trợ lý vang lên mang theo sự mệt mỏi không giấu nổi:
“Bùi tổng, toàn bộ thông tin thẻ căn cước và tài khoản ngân hàng của Hứa tiểu thư đều đã bị hủy, các tài khoản mạng xã hội cũng bị xóa sạch… Cô ấy như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy.”
Bùi Tống Niên siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch.
Cô gái từng luôn đi sau anh, đến cả du lịch nước ngoài cũng phải báo trước hành trình…
Lần này thực sự đã quyết tâm rời khỏi thế giới của anh.
Cửa văn phòng khẽ mở, Kiều Ngữ Ninh bưng một bát tổ yến bước vào, trên người mặc chiếc váy màu phấn sen — đúng kiểu mà Hứa Triều Nhan từng yêu thích nhất.
“Tống Niên, em hầm yến cho anh rồi, mấy ngày nay anh không ăn uống đàng hoàng gì cả.”
Cô bắt chước giọng điệu dịu dàng của Hứa Triều Nhan, cố đưa bát tổ yến đến trước mặt anh.
Thế nhưng Bùi Tống Niên như bị bỏng, nghiêng người tránh đi, cau mày lạnh giọng:
“Ai cho em vào văn phòng của tôi?”
Bàn tay Kiều Ngữ Ninh khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.
Từ sau khi cô dọn đến biệt thự nhà họ Bùi, cô luôn cố bắt chước dáng vẻ của Hứa Triều Nhan:
Sáng pha nước chanh mật ong, tối để đèn trong thư phòng, thậm chí phong cách ăn mặc và mùi nước hoa cũng cố bắt chước từng chút một…
Nhưng điều cô nhận lại được chỉ là sự lạnh nhạt của anh.
“Em thấy anh quá mệt rồi…”
Cô lí nhí biện giải, lại đưa bát tổ yến về phía anh.
“Cất đi.”
Giọng Bùi Tống Niên lạnh như băng, “Tôi không thích tổ yến của hãng này.
Nhan Nhan chưa bao giờ mua sai.”
Lời vừa dứt, cả hai đều sững người.
Sắc mặt Kiều Ngữ Ninh trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Lại là Nhan Nhan…
Dạo này anh thường như vậy —
Vừa xem văn kiện vừa lẩm bẩm, ăn cơm thì ngẩn người nhìn vào chỗ trống, thậm chí trong giấc mơ cũng gọi cái tên ấy…
Cô cố nén oán hận trong lòng, đặt mạnh bát tổ yến lên bàn.
“Em là vợ của anh! Bùi Tống Niên, rốt cuộc em phải làm thế nào thì anh mới chịu nhìn em một cái?!”
Bùi Tống Niên không đáp, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Anh cần hít thở không khí.
Nếu không, cảm giác nghẹt thở không lối thoát này sẽ khiến anh phát điên.
Về đến nhà, biệt thự rộng lớn đến đáng sợ.