17

Gió thu thổi nhè nhẹ lên người thật dễ chịu, nước suối vỗ vào đá bắn tung bọt trắng li ti, còn rừng phong bên kia bờ đỏ rực như lửa cháy, đẹp đến mê người.

“Thử vẽ xem?” Cố Yến Thần đưa cho cô một cây bút, còn anh thì dựng giá vẽ đối diện dòng suối để ký họa.

Nhìn phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, Hứa Triều Nhan dang rộng hai tay, cảm thấy toàn thân như được chữa lành.

Không biết bao lâu sau, nét than chì đầu tiên hạ xuống mặt giấy.

Cô bất chợt lên tiếng, giọng nhẹ như tiếng thở dài, “Bùi Tống Niên… từng là cấp trên của tôi, tôi đã sống mơ hồ bên anh ta hai năm…”

Cố Yến Thần khựng lại tay cầm bút, nhưng không quay đầu, chỉ yên lặng lắng nghe.

Nước mắt Hứa Triều Nhan bất ngờ rơi xuống không báo trước.

Cô nhớ lại video hôm Bùi Tống Niên cướp hôn, nhớ đến con dấu giả trên tờ giấy đăng ký kết hôn giả, nhớ đến cảm giác ngộp thở trước khi gây mê trên bàn phẫu thuật…

Những ký ức đau đớn bị cô giấu kín trong lòng, dưới tiếng suối và gió, bất chợt trở nên rõ ràng.

Cô kể đứt quãng, từ thời thơ ấu với người bạn thanh mai trúc mã, đến khi Kỷ Ngữ Ninh xuất hiện, đến cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, đến cả giọng nũng nịu của Kỷ Ngữ Ninh vang lên trong điện thoại vào ngày cô sảy thai…

Cố Yến Thần vẫn không hề ngắt lời, chỉ đưa cô một chiếc khăn tay sạch khi cô nghẹn ngào.

Đến khi cô kể xong, mặt trời đã gần lặn.

Cố Yến Thần đặt bút xuống, nhìn cô nghiêm túc: “Triều Nhan, bị tổn thương chưa bao giờ là lỗi của em, em không cần phải vì ác ý của người khác mà trói buộc bản thân trong quá khứ.”

Hứa Triều Nhan nhìn bức tranh trên giá vẽ của Cố Yến Thần, nước mắt lại một lần nữa trào ra, nhưng lần này là trong ấm áp và nhẹ nhõm.

Cô chợt mỉm cười, lau nước mắt: “Anh vẽ đẹp thật đấy.”

Cố Yến Thần cầm bảng vẽ lên, “Anh muốn vẽ em một bức.”

Anh để cô ngồi dưới gốc cây phong, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống tóc cô.

Lúc đầu Hứa Triều Nhan còn hơi gò bó, nhưng dần dần thư giãn dưới ánh mắt dịu dàng của anh, tay khẽ xoắn góc áo, khóe môi vẫn vương nụ cười chưa tan.

Cố Yến Thần dừng tay trong chốc lát, nét vẽ nhẹ nhàng, ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng.

Khi bức tranh hoàn thành, mặt trời gần như đã lặn hẳn.

Cố Yến Thần đưa bức tranh cho cô, trong tranh là cô với nét mặt thư thái, không còn vẻ căng thẳng và dè dặt ngày xưa.

“Đây mới thật sự là em.” Anh nhẹ giọng nói.

Hứa Triều Nhan sờ lên mặt giấy, trong lòng bỗng dâng lên một luồng ấm áp.

Thì ra được người khác nhìn thấy bằng sự trân trọng, được đối xử dịu dàng, lại mang đến cảm giác như vậy.

Trên đường trở về tối hôm đó, cô ngủ rất say, trong mơ cũng không còn cau mày, mà cuối cùng đã có thể thả lỏng.

Cố Yến Thần lặng lẽ nhìn cô, không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã có lòng riêng, càng không nỡ để một cô gái lương thiện như cô bị tổn thương như thế.

Nhớ lại cảnh Bùi Tống Niên đến phòng tranh quấy rối mấy hôm trước, anh siết chặt vô lăng, trong lúc không ai để ý, sắc mặt anh trở nên u ám hơn vài phần.

Nhưng khi mọi thứ dường như đang dần trở nên tốt đẹp, Kỷ Ngữ Ninh lại ngồi trước máy tính, nhìn màn hình đưa tin về triển lãm thiết kế của Hứa Triều Nhan, trong mắt đầy thù hận.

Cô ta mở tài khoản mạng xã hội của mình, đăng một bài viết dài.

Từng chữ như đẫm máu kể tội “tiểu tam Hứa Triều Nhan” đã chen chân vào tình cảm giữa cô và Bùi Tống Niên như thế nào, kể cả khi họ đã đăng ký kết hôn thì Hứa Triều Nhan vẫn không chịu buông tha.

Cuối bài, cô ta đính kèm ảnh giấy đăng ký kết hôn của mình và Bùi Tống Niên, bìa đỏ chói mắt hiện lên trên màn hình.

“Cô ta hiện giờ là nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng ai biết được danh tiếng ấy là giẫm lên hôn nhân của người khác mà có được?” Kỷ Ngữ Ninh cười lạnh nhìn màn hình, ngón tay nhấn nút đăng bài.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, bài viết đã lan truyền khắp mạng.

Tên Hứa Triều Nhan bị đẩy lên top tìm kiếm, các tác phẩm thiết kế và quá trình du học của cô bị dân mạng đào bới không chừa một chi tiết.

【Biết rõ có người yêu mà vẫn chen vào!】

【Phá hoại gia đình người khác, thật đáng xấu hổ!】

Làn sóng chửi rủa nhấn chìm phần bình luận, thậm chí có cả những cư dân mạng quá khích tìm đến địa chỉ phòng tranh của cô, để lại lời đe dọa sẽ khiến cô thân bại danh liệt.

Kỷ Ngữ Ninh vừa đọc những bình luận độc ác đó, vừa nâng ly rượu vang uống cạn.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt vặn vẹo của cô ta, ánh lên vẻ khoái cảm của một kẻ vừa trả thù thành công.

Hứa Triều Nhan, chẳng phải cô muốn bắt đầu lại ở nước ngoài sao?