Anh và Hạ An Nhiên thuận lợi tổ chức hôn lễ, hôm sau đi đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Sau đó là tuần trăng mật, họ đi khắp châu Âu, để lại những bức ảnh chụp đôi ở mọi điểm đến.
Khi tỉnh lại, Giang Hoài An không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực.
Anh vô thức gọi tên Hạ An Nhiên, nhưng không nghe thấy giọng đáp quen thuộc, chỉ có tiếng chim sẻ kêu líu lo ngoài cửa sổ.
Giang Hoài An đưa tay sờ lên gối, đã ướt đẫm nước mắt.
Hình ảnh Hạ An Nhiên kiên quyết chia tay hôm đó, và chuyện nhận nhầm ân nhân cứu mạng không ngừng lặp lại trong đầu anh.
Khiến anh không thể suy nghĩ, cả người như rơi vào trạng thái mê man.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến cuốn lịch, nơi hai chữ “chia tay” được khoanh đỏ rực, Giang Hoài An cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh không cam lòng chia tay với Hạ An Nhiên.
Cho dù cô phải ở trong phòng thí nghiệm suốt một năm rưỡi, anh cũng sẵn sàng chờ đợi.
Suốt hai mươi năm qua, luôn là Hạ An Nhiên đuổi theo bước chân của anh.
Giờ đây vị trí đổi ngược, anh cũng nguyện ý đuổi theo bước chân của Hạ An Nhiên.
Lần này, hãy để anh chứng minh tấm lòng của mình với cô.
Ánh mắt Giang Hoài An dần trở nên kiên định.
Anh sẽ chờ Hạ An Nhiên quay về.
Hai năm sau, tại sân bay thành phố Dung.
Hạ An Nhiên đẩy hành lý, thỉnh thoảng quay đầu quan sát những thay đổi xung quanh.
Không ngờ thí nghiệm đầu tiên của phòng nghiên cứu lại mất đến hai năm mới hoàn thành.
Nhưng may mắn là cuối cùng cũng đạt được kết quả hoàn mỹ, thầy giáo cho họ nghỉ nguyên hai tháng, và giờ đây cô cuối cùng cũng đặt chân trở lại mảnh đất thành phố Dung.
Trong phút chốc, cô có chút xúc động, đã hai năm trôi qua kể từ khi rời khỏi thành phố này.
Nhưng điểm khác biệt là…
Ánh mắt Hạ An Nhiên trở nên dịu dàng hơn khi chạm phải bóng dáng phấn khích của Bùi Gia Thành bên cạnh.
Khác biệt là, hai năm trước cô rời đi một mình.
Còn hai năm sau, lại trở về cùng một người khác.
Và lần trở về này còn có một việc quan trọng cần hoàn thành.
Bùi Gia Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, vội vã kéo tay cô chạy nhanh.
“Sư tỷ, nếu không nhanh thì mình sẽ muộn mất!”
Khi biết tin Hạ An Nhiên sẽ quay lại thành phố Dung, Lâm Điềm không chút do dự nói nhất định phải tổ chức tiệc đón cô trở về, sau hai năm xa cách bạn bè cần tụ họp thật vui vẻ.
Hạ An Nhiên cũng rất nhớ những người bạn cũ nên đồng ý, và buổi tiệc được đặt đúng vào ngày cô cùng Bùi Gia Thành hạ cánh.
Khi họ đến trước cửa nhà hàng, thời gian đã đúng như hẹn.
Bùi Gia Thành kéo Hạ An Nhiên vội vã chạy vào trong.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc lên cầu thang Hạ An Nhiên dường như thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng mình quá vội nên nhìn nhầm, giờ việc quan trọng nhất là mau chóng tìm được phòng tiệc.
Ở phía bên kia, Giang Hoài An đang ôm lấy ngực mình, trong mắt là niềm kích động không thể kiềm chế, toàn thân chìm trong cảm giác vui mừng vì mất rồi lại được.
Hai năm.
Anh đã chờ đợi suốt hai năm trời, cuối cùng cũng được nhìn thấy bóng dáng của Hạ An Nhiên một lần nữa.
Không ai biết suốt hai năm qua anh đã sống một mình trong căn nhà trống trải như thế nào, từng đêm dài đằng đẵng ra sao.
Lúc đầu anh trằn trọc cả đêm không ngủ, đến khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì câu đầu tiên khi tỉnh dậy lại là gọi tên Hạ An Nhiên.
Nhưng, điều đáp lại anh chỉ là sự cô tịch.
Không còn ai chuẩn bị bữa sáng cho anh, cũng không còn ai chờ anh trở về nhà.
Anh đã lục tung cả căn nhà, vậy mà không tìm thấy bất cứ món đồ nào liên quan đến Hạ An Nhiên.
Ngay cả bộ đồ ngủ đôi từng mua cũng biến mất không dấu vết.
Chỉ còn cuốn lịch là vẫn ở đầu giường.
Dù trên đó là dòng thông báo chia tay do Hạ An Nhiên viết, nhưng đó cũng là thứ duy nhất cô để lại cho anh.
Huống chi anh cố chấp cho rằng, chỉ cần anh không đồng ý, thì họ sẽ không chia tay.
Chỉ cần gặp lại Hạ An Nhiên, anh sẽ giải thích rõ ràng, nói cho cô biết anh chỉ nhận nhầm ân nhân cứu mạng, rằng giờ anh và Triệu Yên Nhiên đã cắt đứt hoàn toàn, đứa trẻ cũng đã bỏ rồi.
Anh nghĩ, Hạ An Nhiên đã ở bên anh hai mươi năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy.
Anh luôn chờ cô trở về, để nói hết những lời trong lòng mình cho cô nghe.