Chương 18

Truyện: Hôn Lễ Bị Hủy

Tác giả: Thu điếu ngư

Giang Hoài An và Hạ An Nhiên học cùng một trường đại học, anh nghĩ ngay đến giáo sư của cô.

Anh dò hỏi các cựu sinh viên mới biết được rằng giáo sư của Hạ An Nhiên đã thành lập một phòng thí nghiệm mới ở Kinh thành.

Tuy chưa có chứng cứ xác thực rằng cô ở đó, nhưng linh cảm mách bảo Giang Hoài An rằng Hạ An Nhiên đang ở Kinh thành.

Anh lập tức mua vé máy bay, bay thẳng đến Kinh thành.

Theo địa chỉ bạn bè cung cấp, Giang Hoài An nhanh chóng tìm đến phòng thí nghiệm.

Lúc này, phòng thí nghiệm vẫn chưa bắt đầu ca thực nghiệm đầu tiên, chưa bị phong tỏa.

Vì vậy, Giang Hoài An nhờ một người vừa từ ngoài vào giúp mình tìm Hạ An Nhiên.

Hạ An Nhiên nghe sư tỷ nói có người tìm mình thì ngạc nhiên vô cùng.

Địa chỉ phòng thí nghiệm cô chỉ thông báo cho vài người, cô mới rời khỏi thành phố Dung không lâu, ai lại có thể đến tìm cô?

Mang theo nghi ngờ, cô bước ra ngoài, liền nhìn thấy người đang tìm mình chính là — Giang Hoài An.

Nhìn thấy cô, vành mắt Giang Hoài An đỏ hoe, trái tim vốn căng thẳng suốt thời gian qua như được thả lỏng hoàn toàn.

Anh không kìm được, bước tới nắm lấy cổ tay cô.

“Tại sao em lại chia tay anh, tại sao em lại rời đi không một lời từ biệt? Em có biết anh đã vất vả thế nào mới tìm được em không?!”

Hạ An Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn sau khi nhìn thấy Giang Hoài An thì đã bị chuỗi câu hỏi dồn dập của anh làm cho choáng váng, nhất thời chưa kịp giật tay ra.

Thấy cô không né tránh sự đụng chạm của mình, lòng Giang Hoài An không khỏi dấy lên tia hy vọng.

Có lẽ cô chỉ đang giận dỗi thôi, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, nhất định cô sẽ tha thứ cho anh.

Thế nhưng ngay giây sau đó, giấc mộng đẹp của Giang Hoài An lập tức bị đập tan.

Hạ An Nhiên hoàn hồn liền lập tức hất tay anh ra, thần sắc có phần khó chịu.

“Anh đến đây làm gì?”

Thấy cô né tránh như thể sợ dính vào mình, Giang Hoài An bắt đầu hoảng loạn.

“An Nhiên, anh đến để xin lỗi em, anh…”

“Em không muốn nghe.”

Chưa để anh nói hết câu, Hạ An Nhiên đã cắt lời.

“Thái độ của em từ đầu đến cuối chỉ có một — chia tay.”

“Em không biết anh làm sao biết được địa chỉ của em, nhưng làm ơn đừng đến tìm em nữa. Ngày mai bọn em sẽ bắt đầu thực nghiệm, em chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm việc.”

“Anh về đi, Triệu Yên Nhiên vẫn còn đang chờ anh đấy.”

Giang Hoài An biết trước kia thái độ của mình đã làm tổn thương Hạ An Nhiên rất sâu, nên giờ cô mới có thể lạnh lùng với anh đến vậy.

Nhưng anh nguyện dùng thời gian, dùng tất cả những gì mình có để bù đắp cho cô.

“An Nhiên, anh không có chút tình cảm nào với Triệu Yên Nhiên cả, người anh thích là em.”

Năm năm bên nhau, đây là lần đầu tiên Hạ An Nhiên nghe thấy hai chữ “thích” từ miệng Giang Hoài An.

Nhưng mối tình năm năm ấy vốn đã chẳng có chút cảm giác hạnh phúc nào, sớm đã khiến cô tỉnh táo, không còn tin vào hai chữ hư vô ấy nữa.

Hạ An Nhiên chỉ liếc nhìn anh một cái, trong ánh mắt đầy mỉa mai.

“Anh nói ra hai chữ đó không thấy nực cười à?”

Nói xong, Hạ An Nhiên không muốn dây dưa thêm nữa, quay người trở về phòng thí nghiệm.

Ngày mai là ngày đầu tiên bắt đầu thực nghiệm, cô còn rất nhiều việc cần chuẩn bị.

Sau lưng vẫn vang lên tiếng gọi không ngừng của Giang Hoài An, nhưng cô không ngoảnh đầu lại lấy một lần.

Giang Hoài An tìm một khách sạn gần phòng thí nghiệm để ở, ban đầu anh nghĩ Hạ An Nhiên không thể nào ở mãi trong đó, anh sẽ có cơ hội gặp lại cô.

Nhưng không ngờ một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua… cho đến khi một tuần trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Hạ An Nhiên đâu.

Cuối cùng anh không thể ngồi yên được nữa, bèn hỏi bảo vệ trông coi, lúc đó mới biết thì ra thực nghiệm đầu tiên đã bắt đầu, trừ khi kết thúc, nếu không sẽ không ai ra ngoài cả.

Giang Hoài An vội hỏi: “Vậy bao lâu thì kết thúc?”

Bảo vệ đáp: “Dự kiến một năm rưỡi.”

Giang Hoài An ngơ ngác bay về lại thành phố Dung.

Về đến nhà, anh nằm trên chiếc giường lớn đã sống suốt năm năm qua, chỉ cảm thấy căn nhà lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Sẽ không còn ai pha thuốc cho anh khi anh ốm, không còn ai gọi tên anh, cũng sẽ không còn ai chừa lại đèn khi anh về muộn nữa.

Giang Hoài An co người lại như muốn tìm chút hơi ấm cho bản thân.

Lúc nào không hay, anh đã chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, dường như mọi chuyện trong tuần qua chưa từng xảy ra.