Chương 16

Truyện: Hôn Lễ Bị Hủy

Tác giả: Thu điếu ngư

Cái gì mà Hạ An Nhiên cũng là ân nhân cứu mạng của anh? Khi nào vậy? Sao anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào?

“Cô nói rõ ràng xem, khi nào cô ấy đã từng cứu tôi?!”

Lâm Điềm không ngờ chuyện lớn đến vậy mà anh ta lại có thể quên sạch, trong lòng càng cảm thấy không đáng thay cho bạn thân, sự khinh bỉ đối với người đàn ông trước mặt càng thêm sâu sắc.

“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, chuyện lớn xảy ra vào đêm giao thừa sáu năm trước mà cũng quên được à?”

“Hồi đó anh chẳng nói nổi một câu cảm ơn thì thôi, giờ còn đối xử với An Nhiên như vậy!”

Lâm Điềm càng nói càng thấy uất ức, cô đem toàn bộ những gì Hạ An Nhiên đã âm thầm hy sinh suốt hai mươi năm qua, cùng với đêm nguy hiểm sáu năm trước kể hết một lượt, thậm chí còn đưa cho anh xem cả những bức ảnh Hạ An Nhiên nằm viện năm đó vẫn còn lưu trong điện thoại.

Giang Hoài An không biết mình đã rời khỏi nhà Lâm Điềm như thế nào.

Cả người anh như rơi vào trạng thái mơ hồ choáng váng, cảm giác như thế giới sụp đổ trước mắt, rơi vào bóng tối tột cùng, không còn chút ánh sáng nào.

Trong trí nhớ của mình, đêm hôm đó sáu năm trước, rõ ràng là Triệu Yên Nhiên đã cứu anh, sao lại có thể là Hạ An Nhiên được?

Nếu thật sự như lời Lâm Điềm nói, là Hạ An Nhiên đã cứu anh…

Vậy thì bao nhiêu năm nay, anh đã nhận nhầm ân nhân, thậm chí còn…

Thậm chí đứa trẻ trong bụng Triệu Yên Nhiên căn bản không nên tồn tại!

Giang Hoài An lập tức bắt xe đến bệnh viện, anh muốn làm rõ rốt cuộc đêm đó có phải Triệu Yên Nhiên đã cứu mình hay không.

Trên xe, anh cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm ấy.

Anh chỉ nhớ trên đường về ký túc xá thì bị một người bám theo, kẻ đó dùng tay bịt kín mũi miệng anh rồi kéo vào một con hẻm tối.

Cảm nhận được đầu dao lạnh lẽo đặt lên eo mình, anh không dám chống cự, đành giao ra toàn bộ tiền bạc mang theo.

Nhưng tên đó sau khi lấy được tiền lại bất ngờ đâm mạnh vào bụng anh.

Anh cứ tưởng mình sẽ không thể sống đến ngày mai.

Đúng vào lúc nguy hiểm nhất, có một cái bóng đen lao đến, đẩy ngã tên tấn công.

Anh gắng gượng dùng bàn tay đẫm máu gọi cảnh sát, sau đó không thể chịu đựng nổi nữa mà ngất đi.

Khi tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Triệu Yên Nhiên, thế nên tự nhiên cho rằng cô là người đã cứu mình.

Nhưng theo lời Lâm Điềm, người cứu anh rõ ràng là Hạ An Nhiên.

Chỉ là khi đó cô cũng bị tên cướp đâm một nhát, nằm trên giường bệnh hôn mê suốt ba ngày.

Đến khi tỉnh lại thì anh đã xuất viện.

Mà Hạ An Nhiên lại nói với Lâm Điềm rằng cô không muốn dựa vào việc cứu mạng để nhận lại tình cảm, nên suốt sáu năm qua chưa từng chủ động nhắc đến chuyện này.

Càng nghĩ, Giang Hoài An càng cảm thấy rối loạn hoảng hốt.

Anh không dám tưởng tượng, nếu ân nhân cứu mạng thực sự là Hạ An Nhiên, thì suốt thời gian qua anh đã làm những gì?

Khi đến bệnh viện, Triệu Yên Nhiên tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.

“Anh Hoài An, hôm nay không phải là ngày anh và chị An Nhiên tổ chức hôn lễ sao?”

Ánh mắt cô chạm vào dấu đỏ ửng trên tay Giang Hoài An liền hốt hoảng kêu lên.

“Tay anh bị sao vậy? Em lập tức gọi bác sĩ.”

“Không cần.”

Giang Hoài An cắt lời, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

“Yên Nhiên, em thật sự là ân nhân cứu mạng của anh sao?”

Giang Hoài An nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Yên Nhiên, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.

Triệu Yên Nhiên rõ ràng không ngờ anh lại hỏi câu này, trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Dĩ nhiên là em rồi, năm đó người đầu tiên anh thấy sau khi tỉnh lại chính là em mà, anh quên rồi sao?”

Triệu Yên Nhiên nói với vẻ rất chắc chắn.

Nhưng Giang Hoài An, người đang chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô, không thể không nhìn thấy tia hoảng loạn lúc ban đầu ấy.

Tim anh như chìm hẳn xuống đáy vực.

Triệu Yên Nhiên, không phải là ân nhân cứu mạng của anh.

Giang Hoài An nhắm mắt lại, trái tim anh lúc này đã bị sự thật ấy nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.

“Triệu Yên Nhiên, người đã cứu mạng anh sáu năm trước… không phải là em.”

Đồng tử Triệu Yên Nhiên co lại, trong lòng bắt đầu lo lắng, rõ ràng năm đó anh đã tin rằng cô là ân nhân cứu mạng, giờ tại sao lại lật lại chuyện cũ, còn khẳng định cô không phải?

Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng, muốn nắm lấy tay anh.

“Anh Hoài An, anh đang nói gì vậy…”