(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
18
Lòng ta khẽ động.
Kiếp này ta với hắn, trừ một lần gặp thoáng qua trên phố lúc vừa trọng sinh, vốn không còn giao tình.
Chẳng lẽ… hắn nhớ ra điều gì rồi?
“Lê Nhi, ta mộng thấy một giấc mơ… trong mộng, nàng là…”
Ta quát lớn, mặt đầy giận dữ:
“Câm miệng! Ngươi là thứ gì mà dám vô lễ với bản vương phi?”
Thấy ta như thế, Lý Phùng Xuân lại cười khẽ:
“Nhìn nàng như vậy, ta còn không hiểu sao? Lê Nhi, nàng không phải vương phi, nàng… đáng lý phải là thê tử của ta.”
Lửa giận trong ta bùng lên.
Kiếp trước, chính hắn đã hạ độc giết chết ta!
Kiếp này, ta vốn định cứ như lời hắn nói: nước sông không phạm nước giếng, mạnh ai nấy sống. Nào ngờ hắn còn dám tự mình đến cửa quấy nhiễu.
Thật đúng là mặt dày đến mức thiên địa khó dung!
“Lê Nhi, ngón út tay phải của nàng có một vết sẹo nhỏ, là kiếp trước vì muốn nấu ăn cho ta mà bị thương. Nàng chính là của ta, điểm này… nàng không thể chối cãi.”
“Dẫu nay nàng đã là vương phi, cũng chẳng thể thay đổi được sự thật nàng từng thuộc về ta. Ta sống khổ cực như thế, nàng có thể an lòng làm vương phi của người khác sao?”
Ta vừa định lên tiếng phản bác thì Tống Hoài An không biết từ khi nào đã xuất hiện, giọng lạnh băng:
“Vương phi của bản vương không cần ngươi đến phán xét. Ngươi có thời gian nằm mộng viễn vông, sao không lo tận tâm tận lực ở Hàn Lâm viện cho tốt?”
Một lời, liền định đoạt cả tiền đồ của Lý Phùng Xuân.
Từ đây, hắn e rằng cả đời cũng chỉ có thể chôn chân tại Hàn Lâm viện, lĩnh bổng lộc thấp kém, làm việc nặng nhọc, không mong gì thăng tiến.
Tống Hoài An đưa tay ôm ta vào lòng, cho ta cảm giác an toàn vững chãi.
Lý Phùng Xuân cúi đầu, khẽ đáp:
“Vương gia dạy phải… là hạ quan vô lễ.”
Một tiểu quan cửu phẩm, trước vị vương gia chiến công lẫy lừng, thật sự chẳng đáng so bì.
Khi ta cùng Tống Hoài An bước vào, trong viện vẫn là cảnh náo loạn.
Chỉ thấy Diệp Uyển Nhi đang quỳ trước phụ thân, nước mắt giàn giụa:
“Phụ thân, người hãy để con gả cho Vĩnh Xương vương đi! Con không tranh vị trí vương phi của tỷ tỷ, chỉ cần làm thiếp thôi, con cũng cam nguyện!”
Phụ thân tức đến đập vỡ tất cả đồ đạc trong phòng, mảnh vụn văng khắp nơi.
“Diệp Uyển Nhi! Ngươi làm ra cái loại chuyện mất hết phẩm giá ấy, phụ thân ta đây đã nể tình mà tha mạng cho ngươi là đã nhân nhượng lắm rồi. Ngươi còn dám mơ tưởng đến việc tranh đoạt Vương gia với Lê Nhi sao?!”
Diệp Uyển Nhi khóc càng thêm thảm thiết, gào lên:
“Phụ thân! Vậy mà công bằng sao? Con và tỷ tỷ đều là nữ nhi của người, vì sao tỷ tỷ có thể làm vương phi, còn con lại phải gả cho một tên tiểu quan cửu phẩm? Phụ thân thiên vị quá rồi!”
Phụ thân chẳng buồn dây dưa, lạnh lùng buông lời:
“Còn lắm lời, thì cút khỏi phủ Hầu! Từ nay đừng gọi ta là phụ thân nữa. Ta không có đứa con gái vô sỉ như ngươi!”
Phụ thân xưa nay chưa từng thương tiếc Diệp Uyển Nhi.
Những chiêu trò của nàng, trong mắt người, chẳng đáng một đồng.
Lý Phùng Xuân đứng bên, chỉ thấy mặt mũi xám xịt, lúc này mới thực sự hiểu — kiếp trước hắn sai đến cỡ nào.
19
Tối ấy, ta trở về từ phủ Hầu, liền đem toàn bộ chuyện kiếp trước kể cho Tống Hoài An nghe.
Hôm nay, Lý Phùng Xuân đến tìm ta, tất là do đã nhớ lại quá khứ.
So với để hắn chia rẽ ta và Tống Hoài An, ta thà tự mình nói rõ mọi chuyện.
Tiền duyên hậu thế, nghe như hoang đường, nhưng sau khi ta nói xong, Tống Hoài An lại tin tưởng không chút nghi ngờ.
Chàng ôm chặt ta vào lòng:
“Nương tử, kiếp trước là lỗi của ta quay về quá muộn. May mà Lý Phùng Xuân mù lòa tâm trí, để ta có cơ hội lần thứ hai.”
Lòng ta run lên, chủ động ôm lấy chàng:
“Phu quân, cảm tạ chàng… hai đời đều tình thâm với thiếp.”
Sau chuyện này, tình cảm giữa ta và Tống Hoài An càng thêm sâu đậm.
Một tháng sau, thái y đến phủ bắt mạch, chẩn đoán mạch hỷ.
Ta đã mang thai cốt nhục của Tống Hoài An.
Hai chúng ta đắm chìm trong niềm hạnh phúc sẽ được làm cha mẹ. Nào ngờ lúc ấy, phương Bắc lại nổi loạn, khói lửa bốc lên.
Hoàng thượng vốn không muốn để Tống Hoài An xuất chinh, nhưng biên cương thất thủ liên tiếp, mười tòa thành đã bị rơi vào tay giặc.
Bất đắc dĩ, hoàng thượng đành sai Tống Hoài An lĩnh binh chi viện.
Ta lặng lẽ nhớ lại — đời trước vào thời điểm này hoàn toàn không có chiến sự.
Vì sao giờ lại sinh biến?
Nếu không phải do ta, thì chỉ còn một người có thể — Lý Phùng Xuân.
Nếu hắn chỉ là một tiểu quan cửu phẩm thì không đáng lo.
Nhưng nếu hắn cũng mang ký ức kiếp trước… thì ta thực sự phải đề phòng.
Một kẻ từng leo đến ngôi Tể tướng Đại Vu, dù không có sự tương trợ của ta, cũng tuyệt chẳng phải kẻ tầm thường.
Nghĩ đến đó, ta vội sai Ngụy ma ma mang bản đồ Bắc địa đến, cẩn thận dò xét.
Bỗng ta trông thấy một cái tên quen thuộc — Tân Bình.
Tân Bình… chẳng phải chính là quê nhà của Lý Phùng Xuân sao?
Linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, ta lập tức mang bản đồ, chạy đến tìm Tống Hoài An đang chuẩn bị ra trận.
“Phu quân, kiếp trước Lý Phùng Xuân là tể tướng, quyền khuynh triều dã, sao có thể cam tâm làm một viên tiểu quan cửu phẩm? Trận chiến lần này tất có liên quan đến hắn, nhất định là hắn đã phản bội Đại Vu.”
Ta vốn hiểu rõ Lý Phùng Xuân.
Tâm khí của hắn còn cao hơn cả Diệp Uyển Nhi, vì muốn bước lên đỉnh cao quyền thế, hắn sẵn sàng liều lĩnh làm chuyện tày đình cũng không lạ.
Nghe xong lời ta nói, Tống Hoài An liền lập tức tiến cung trong đêm.
Khi trời vừa hửng sáng, chàng quay về vương phủ, mang theo hai ám vệ.
20
Ngày Tống Hoài An dẫn binh xuất chinh, mẫu thân cùng ta đứng trên lầu thành trông theo thật lâu.
Mẫu thân dịu giọng an ủi:
“Lê nhi yên tâm, vương gia xưa nay chưa từng bại trận, lần này tất nhiên cũng sẽ thắng lợi trở về.”
Ta nhẹ nhàng vuốt bụng, cất tiếng:
“Mẫu thân, vì con và đứa nhỏ trong bụng, chàng nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Những ngày xa cách Tống Hoài An là những ngày ta chịu đựng khổ sở nhất, nỗi tương tư như ngọn lửa thiêu đốt tâm can.