Thời tiết ngày càng lạnh, bụng ta lại ngày một lớn hơn, thế nhưng vẫn chẳng có tin tức gì từ chàng.

Những ngày Tết đến, mẫu thân và phụ thân đặc biệt đến phủ ở cùng ta cho khuây khỏa.

Mẫu thân còn đích thân xuống bếp, làm mấy món sở trường cho ta.

Nhưng ta lo lắng cho Tống Hoài An đến mức chẳng buồn ăn uống.

Để không khiến phụ mẫu lo lắng, ta đành cố gắng ăn thêm vài miếng.

Đúng lúc ấy, “rầm” một tiếng vang lên, phá vỡ không khí sum họp ấm cúng của gia đình.

Một toán hắc y bất ngờ xông vào.

Hai ám vệ cùng thị vệ trong phủ lập tức lao lên nghênh chiến, bảo vệ ta cùng phụ mẫu phía sau.

Bọn chúng người đông thế mạnh, nhanh chóng bao vây lấy chúng ta.

Một nam một nữ ngạo nghễ bước vào, ta nhìn kỹ, chẳng phải chính là Lý Phùng Xuân và Diệp Uyển Nhi đó sao?

Thời gian qua, ta chỉ một lòng nghĩ đến Tống Hoài An, chẳng hề để tâm tới hai kẻ đó sống chết thế nào.

Chỉ nghe nói họ sống không được tốt.

Không ngờ, bọn họ lại dám dẫn người xông vào vương phủ.

Diệp Uyển Nhi cười tươi rói nhìn ta:

“A tỷ, không ngờ phải không? Ta vẫn có ngày hôm nay. Nói đến cũng phải cảm tạ a tỷ mới đúng! Ta gặp được phu quân, chẳng phải nhờ a tỷ nhường cơ hội hay sao?”

“Cho dù ngươi có thành vương phi đi nữa thì đã sao? Giờ đây, ngươi cũng chỉ là một kẻ tù binh mà thôi.”

Lý Phùng Xuân ánh mắt u tối, giọng đầy oán hận:

“Lê nhi, cho dù ta từng có lỗi, nhưng nàng sao có thể chấp nhặt với ta? Nàng vốn là của ta, cớ sao lại gả cho Vĩnh Xương Vương?”

Nói đoạn, hắn vung tay ra hiệu, lập tức có người bắt lấy Diệp Uyển Nhi.

“Lũ nô tài các ngươi, đến cả bổn vương phi cũng không nhận ra sao? Phu quân ta là vị nhiếp chính vương tương lai, các ngươi thật không biết điều!”

Lý Phùng Xuân nghiến răng, nắm lấy cổ tay Diệp Uyển Nhi quăng mạnh ra xa:

“Diệp Uyển Nhi, ngươi là tiện nhân, bổn vương đã nhịn ngươi đủ lâu rồi. Hôm nay là ngày ta vùng lên, cũng là ngày ngươi xuống mồ!”

Hắn lạnh lùng cười, chỉ tay về phía Diệp Uyển Nhi:

“Nàng ta chính là chiến lợi phẩm của các ngươi, ta ban cho các ngươi muốn làm gì thì làm. Dù chết cũng chẳng sao.”

Diệp Uyển Nhi trợn mắt không tin nổi:

“Ngươi… ngươi dám đối xử với ta như thế sao! Ngươi là kẻ không có tim gan! Ngươi còn mơ tưởng đến a tỷ ta ư? Ngươi là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Lý Phùng Xuân tiến lên mấy bước, giáng cho nàng mấy cái tát nảy lửa:

“Còn không mau kéo đi! Các ngươi chẳng muốn hưởng lạc hay sao?”

Lũ thị vệ hí hửng:

“Tạ ơn nhiếp chính vương ban thưởng!”

Ngay sau đó, chúng không thể kìm nén nữa, lôi Diệp Uyển Nhi ra sân hành hạ, tiếng cười khoái chí vang khắp nơi.

Diệp Uyển Nhi chẳng còn chút kiêu ngạo nào nữa:

“Phu quân, phu quân tốt của ta, ta sai rồi, trước kia là ta sai, không nên khinh rẻ chàng, không nên sỉ nhục chàng, xin chàng tha cho ta, ta không dám nữa…”

“A a… đừng nữa, phu quân, ta chịu không nổi, ta sắp chết rồi, xin chàng tha cho ta…”

Nhưng thế thì sao? Lý Phùng Xuân vốn dĩ chẳng phải kẻ nhân từ, nào có ý định buông tha nàng.

21

Sau mấy canh giờ hành hạ, Lý Phùng Xuân sai người lôi Diệp Uyển Nhi vào, một kiếm đâm xuyên tim nàng.

“Tiện nhân! Đều là do ngươi, hại ta đánh mất Lê Nhi! Ngươi đáng bị người ta chà đạp, đáng chết!”

Sau khi một kiếm kết liễu Diệp Uyển Nhi, Lý Phùng Xuân quay đầu nhìn ta, ánh mắt chứa đầy cầu khẩn:

“Lê Nhi, nàng quay về bên ta đi! Chờ tân đế đăng cơ, nàng vẫn có thể là vương phi. Chỉ là… đứa trẻ trong bụng nàng thì không thể giữ lại, nhưng không sao, ta và nàng còn có thể sinh thêm…”

“Lê Nhi, ta xin lỗi. Mọi lỗi lầm trước đây đều là do ta, sau này ta nhất định đối tốt với nàng.”

Ta biết rõ, Lý Phùng Xuân đâu phải đã tỉnh ngộ.

Hắn chỉ rõ một điều — không có ta, hắn khó bề xoay chuyển cục diện. Hắn tìm cách giữ ta lại, chẳng qua vì ta vẫn còn giá trị lợi dụng trong mắt hắn.

Còn ta, chẳng bao giờ có thể tin vào hạng người giả nhân giả nghĩa như hắn nữa.

“Lê Nhi, chẳng lẽ nàng thật lòng yêu tên Tống Hoài An ấy sao? Hắn chẳng qua là tên sơn phỉ, có gì đáng để nàng lưu luyến? So với kẻ đọc sách như ta, hắn sao xứng?”

Lý Phùng Xuân từng bước tiến lại gần ta, giọng chầm chậm:

“Nếu nàng chịu quay đầu, ta tất sẽ hết lòng thương nàng. Nếu không…”

Ta lạnh lùng hỏi lại:

“Ngươi định giết ta sao?”

Ánh mắt Lý Phùng Xuân lập tức trở nên u ám đáng sợ:

“Ta sẽ không giết nàng… Ta sẽ nhốt nàng vào lồng, ngày ngày tự tay cho nàng ăn, không để nàng gặp bất kỳ ai. Dù trái tim nàng không thuộc về ta… nhưng thân xác nàng thì phải.”

Nghe đến đây, ta không khỏi rùng mình, toàn thân lạnh buốt.

Lý Phùng Xuân — quả nhiên là một kẻ bệnh hoạn.

Thấy ta không tỏ ý khuất phục, Lý Phùng Xuân giận dữ quát:

“Người đâu! Bắt hết người trong Vĩnh Xương vương phủ, nhốt vào đại lao! Còn Vương phi, đưa vào phòng ta, để ta hảo hảo thương yêu mấy hôm, xem đứa nghiệt chủng kia còn giữ được không!”

Ta gầm lên mắng:

“Lý Phùng Xuân, ngươi là cầm thú!”

Hắn cười lạnh:

“Cầm thú thì sao? Dù nàng muốn hay không, ta cũng là phu quân của nàng!”

Đúng lúc ấy, một thanh âm quen thuộc vang lên:

“Phu quân của Lê Nhi… chỉ có thể là ta. Còn ngươi, chỉ xứng là nghịch thần tặc tử. Bắt lại!”

Ta ngẩng đầu nhìn — chính là Tống Hoài An.

Chàng bước nhanh tới, ôm ta vào lòng:

“Nương tử, để nàng chịu khổ rồi.”

Không thể chịu đựng nổi kết cục thất bại, Lý Phùng Xuân rút kiếm, tự vẫn.

Về sau ta mới hay, hôm ấy Tống Hoài An tiến cung, là để cùng hoàng thượng thương nghị kế sách.

Nguyên quán của Lý Phùng Xuân ở huyện Tân Bình — đất phong của Minh Vương.

Mà Minh Vương từ lâu đã bí mật cấu kết cùng Hung Nô, chỉ thiếu cơ hội ra tay.

Lý Phùng Xuân chính là người tự dâng cơ hội ấy lên.

Hung Nô giả vờ đánh phía bắc để nghi binh, Minh Vương thì âm thầm tiến vào kinh thành, còn Lý Phùng Xuân phụ trách đưa tin liên lạc.

Sau khi Tống Hoài An “ra trận”, cả Lý Phùng Xuân và Minh Vương đều tưởng thời cơ đã đến, bèn mưu đồ phản nghịch.

Nào ngờ, tất cả đã bị Tống Hoài An — kẻ âm thầm ẩn mình trong kinh — một mẻ bắt trọn.

Lúc đó, hoàng thượng và Tống Hoài An cũng nhân cơ hội này quét sạch mầm họa trong triều đình Đại Vu.

Nghe đến đây, ta liền hỏi:

“Vậy tức là… chàng chưa từng rời kinh thành sao?”

Tống Hoài An gật đầu:

“Đúng vậy, nương tử. Ta… vẫn luôn ở trong cung.”

Ta bật khóc, giận dữ đấm vào ngực chàng:

“Chàng vì sao không nói với thiếp? Làm thiếp lo lắng muốn chết!”

Tống Hoài An để mặc ta đánh, không một lời oán trách:

“Nương tử, đánh trận là chuyện của nam nhân, ta không nỡ để nàng chịu lo toan. Kỳ thực, mỗi đêm ta đều lặng lẽ quay về vương phủ, chỉ để nhìn nàng một chút…”

22

Vài ngày sau, loạn đảng của Minh Vương và Lý Phùng Xuân bị dẹp yên, triều đình phong thưởng công lao.

Tống Hoài An được phong làm Nhiếp chính vương, còn ta — chính là Nhiếp chính vương phi.

Xuân về, gió mát nhẹ lay, liễu rủ mềm buông.

Ta sinh hạ một nam hài, hoàng thượng rộng lượng ban phong Quận vương khi còn chưa đầy tháng.

Lại một năm đào thắm, xuân sắc rợp trời.

Dưới tán hoa đào, Tống Hoài An bế con cười vui rạng rỡ.

Ta ngồi một bên, thong thả uống trà, môi cười như hoa đào đầu xuân, dịu dàng mà không chói lóa.

Kiếp này, ta cùng Tống Hoài An, viên mãn bên nhau, cùng đợi năm sau, lại cười dưới gió xuân.