Kia chẳng phải là tân nương của Vũ Dũng hầu, lại cùng tử tử ruột thịt của hắn – Mạnh Hứa Xuyên hay sao!
Mạnh Thiệu Ngọc triệt để choáng váng, hóa ra lại bắt gian ngay trong nhà mình, quả thật là trò cười thiên hạ.
“Tiện nhân! Ngươi dám quyến rũ tướng công của ta!”
Thẩm Thì Yên xông lên, túm tóc Lâm Tĩnh Hàm lôi ra, điên cuồng mà đánh chửi.
Tiếng động náo loạn khiến Mạnh Thiếu Đình trong phòng tỉnh dậy. Hắn ôm ngực đau nhói bước ra, thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức trợn to mắt, run rẩy chỉ tay, sau đó ngã vật hôn mê.
Xung quanh rộn ràng bàn tán, kẻ nào cũng xem kịch vui. Ngay cả Chiêu Hoa cũng nhịn không được, cười lạnh nói:
“Đủ rồi! Tản cả đi! Chuyện hôm nay cấm truyền ra ngoài!”
Chúng phu nhân vội vàng cúi đầu che miệng, hấp tấp rời đi, chỉ sợ chậm một chút sẽ cười lộ ra.
Ta che khóe môi, mắt ngân lệ quang:
“Khó trách lúc hòa ly, ngươi thà đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với ta! Thì ra, đều là bởi nữ nhân này! Ai da, thật là bất hạnh cho gia môn!”
Diệp Hy Vân lập tức đỡ ta:
“Cố mẫu chớ quá thương tâm. Nay hắn đã mang họ Mạnh, cùng Diệp gia ta không còn liên can!”
…
Chỉ một đêm, phong lưu trác táng của Mạnh gia đã truyền khắp nơi, lời đồn rành rành, chẳng khác gì chính mắt thấy.
Người người đều nói: Mạnh Thiếu Đình một đời đi lên, đều nhờ phúc âm của tiền thê, nếu không có nàng thì hắn chẳng là gì.
“Ngươi thật sự không gặp sao?” Chiêu Hoa ngồi bên cạnh, dò xét nhìn ta, “Dù sao hắn cũng là thân tử, đã quỳ một ngày một đêm rồi.”
“Ngày trước hắn cùng phụ thân bức ép ta, nào có nghĩ đến ta là mẫu thân hắn.” Ta nhấp một ngụm trà, che giấu bi thương nơi đáy mắt.
Mạnh gia dạo này vô cùng thê thảm, ngôn quan liên tục dâng sớ đàn hặc. Hoàng thượng thịnh nộ, tuy chưa cách chức, nhưng hạ lệnh toàn gia đóng cửa tự tỉnh.
Mạnh Hứa Xuyên mấy lần đến cầu ta, đều bị Diệp Hy Vân đuổi đi.
Lần này hắn càng quỳ trước môn không chịu rời.
“Cha con bọn họ đều một dạng, khi còn giá trị thì hạ mình luồn cúi, lúc hết giá trị thì bỏ ta đầu tiên.” Ta khẽ cười chua chát, “Huống hồ, nay ta đã có mục tiêu mới rồi.”
Diệp Hy Vân quả nhiên là một mầm non hiếm có, lại chịu khó khổ luyện. Việc ta chỉ cần căn dặn qua một lần, hắn đều làm đâu ra đó.
Trái lại, Mạnh gia thì ngày tháng chẳng được yên ổn.
Mạnh mẫu ưu sầu nhìn nhi tử:
“Từ sau ngày ấy, mọi thiệp ta gửi ra đều bị khước từ cả. Nay phải làm thế nào cho phải đây?”
Mạnh Thiếu Đình cũng mặt mày ảm đạm. Gần đây hắn trên triều liên tiếp bị dâng sớ đàn hặc, đã mấy lần khiến thánh nhan tức giận.
Nếu chẳng phải hắn còn ít nhiều công trạng trong người, chỉ e đã sớm bị bãi quan, đuổi khỏi triều đình!
“Hu hu hu hu! Gia gia! Cháu không muốn đến học đường nữa!” Mạnh Vân An òa khóc chạy vào, phía sau là Mạnh Hứa Xuyên cùng Thẩm Thì Yên, sắc mặt đều khó coi.
“Chuyện gì vậy!” Mạnh Thiếu Đình bực dọc quát lớn.
Mạnh Vân An lập tức nín khóc:
“Các đồng học trong học đường đều ức hiếp ta, còn nói nhà ta toàn phường chẳng bằng cầm thú, chẳng ai chịu chơi cùng ta!”
“Nghịch tử! Ai dám nói thế!” Mạnh Thiếu Đình phẫn nộ, đập mạnh xuống bàn.
Thẩm Thì Yên đầy hối hận:
“Là tiểu thế tử nhà Từ Quốc công, cùng tiểu công tử nhà Trấn Viễn hầu cầm đầu cả bọn!”
Mạnh Thiếu Đình lập tức nghẹn lời. Trong mắt lóe lên một tia hung ác, song những người ấy, hắn một kẻ cũng chẳng dám đắc tội.
“Đều tại con tiện phụ kia!” Mạnh Thiệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Nàng ta cùng trưởng công chúa góa phụ kia, liên thủ hãm hại nhà ta!”
“Câm miệng!” Mạnh Thiếu Đình thất kinh, vội quát, “Ngươi muốn chết thì chớ lôi cả nhà vào! Kia chính là thánh thượng thân tỷ đó!”
Mạnh Thiệu Ngọc lại chẳng mấy để ý, bĩu môi. Dạo này nàng về nhà chồng thường bị chèn ép, mẫu thân chồng còn muốn cưới thêm bình thê, nạp lương thiếp cho phu quân.
Vì thế nàng ầm ĩ một trận lớn rồi bỏ về nhà mẹ đẻ, ngồi chờ người ta đến đón.
Song đã ba ngày trôi qua, phu quân vẫn không thèm tới rước, càng khiến nàng bực bội.
Thẩm Thì Yên thì đầy oán hận. Trượng phu đã phản bội mình, nay còn liên lụy nhi tử.
Nàng muốn Hứa Xuyên cho nàng một công đạo, lại bị Mạnh mẫu răn dạy rằng: nam nhân ra ngoài tìm nữ nhân là chuyện thường.
Nghĩ đến cảnh Lâm Tĩnh Hàm bị nhốt trong chuồng heo, lòng nàng lạnh toát: Mạnh gia quả thật toàn bọn ngụy quân tử chỉ nghĩ cho mình. Nàng nhất định phải sớm tính toán đường lui cho mình cùng con.
Mạnh Thiếu Đình đành cúp đuôi làm người, mãi đến khi hoàn thành một trọng sự cho thánh thượng mới lại được vỗ về, khôi phục thánh tâm.
Đúng lúc ấy, sứ thần nước Lương đến thăm. Thánh thượng mở yến trong cung khoản đãi.
Ta mang Diệp Hy Vân theo dự, lần này Mạnh gia chẳng dám lỗ mãng đến gây sự.
Đầu yến tiệc đều êm xuôi, chư vị uống rượu, tán tụng hữu nghị hai nước.
Chỉ riêng ta trầm mặc ngồi im, bởi Chiêu Hoa lấy cớ bệnh không đến.
Giữa yến tiệc, người hầu của Lương quốc bưng lên một giá hàng phủ vải đỏ.
“Vạn tuế gia của Vân quốc!” Sứ giả Lương quốc cao giọng, “Chỉ yến ẩm thì sao đủ vui!
Nước ta tôn sùng kẻ cường giả, đây chính là minh chứng giao hữu giữa hai nước!”
Hắn mạnh tay giật tấm vải đỏ. Một luồng hàn quang lóe lên, sát khí lan khắp đại điện.
“Đây chính là binh khí tùy thân của Diệp Tiêu năm xưa. Sau khi y tử trận, binh khí rơi vào tay đại tướng quân của ta!” Hắn thấy võ tướng Vân quốc mắt dần đỏ hoe thì càng đắc ý.
“Đây là Ba Đa thị, đệ tử thân truyền của đại tướng quân ta, cũng là đệ nhất võ sĩ Lương quốc. Nếu ai có thể thắng hắn, ngọn thương này xin dâng cho. Nếu chẳng thắng nổi… thì chuyện liên minh e là phải bỏ!”
Từ lâu Lương quốc đã thèm khát tài nguyên phong phú của Vân quốc, quanh năm quấy phá biên cương.
Ba mươi năm trước, phụ thân ta suất quân chống Lương, ba năm liền, nam đinh Diệp gia gần như chết sạch.