- Trang chủ
- Hòa Ly Thư Trước Đèn
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Hòa Ly Thư Trước Đèn
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trước khi bị đuổi đi, Lâm Tĩnh Hàm oán độc ngẩng đầu nhìn ta, dường như đem toàn bộ lỗi lầm đều đổ lên người ta vậy!
Trưởng công chúa kéo ta về phòng, lườm ta một cái: “Bao năm qua, ngươi chỉ viết cho ta mấy phong thư, ta trở về mà ngươi cũng không đến gặp!”
Ta vội vàng nắm tay nàng: “Là lỗi của ta, bận xử lý chuyện Mạnh gia, chưa kịp đến thăm ngươi!”
Phụ huynh ta đều tử trận nơi sa trường, Nam quốc cũng vô lực tái chiến, hai nước nghị hòa, cái giá chính là trưởng công chúa gả sang Nam quốc, kết thân cầu hòa.
Nay lão hoàng đế Nam quốc bệnh chết, nàng lưu lại xứ người khó xử, mới được đưa về.
Trưởng công chúa nắm tay ta, kể lể từng phen sinh tử mấy năm qua.
Ta đau lòng nhìn dung nhan chẳng còn trẻ của trưởng công chúa, nếu A huynh không tử trận, nàng hẳn là tẩu tử của ta rồi.
……
“tỷ! tỷ! Mau mở cửa !”
Ta cùng trưởng công chúa vừa dạo phố hồi phủ, liền thấy Lâm Tĩnh Hàm đứng trước cửa nhà ta ra sức đập cửa.
Ta ngăn trưởng công chúa muốn thay ta đuổi nàng, tự mình từ trên xe ngựa bước xuống: “Mạnh phu nhân sao lại đến đây? Hay là thay Mạnh Thiếu Đình đến hoàn nợ?”
Nàng khản giọng kêu: “tỷ! Ta biết tỷ giận Thiếu Đình cưới ta, nhưng tỷ mang đi toàn bộ gia sản của Mạnh gia, ngay cả tiền mua thuốc cho bà mẹ cũng chẳng lưu lại, đừng nói tỷ là quần áo cơm ăn của bọn trẻ, đây chẳng phải là muốn bức chúng ta vào chỗ chết sao!”
“Cầu xin tỷ tha cho chúng ta đi! Tĩnh Hàm nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ tỷ và phu quân!”
Trong mắt Lâm Tĩnh Hàm lóe lên hận ý, Mạnh gia sắp đói đến mức không nồi cơm để mở!
Ngày tháng hiện giờ của nàng so với lúc làm ngoại thất còn khổ hơn!
Xung quanh đã vây không ít người chỉ trỏ bàn tán, ánh mắt nhìn ta đầy khinh miệt cùng nhổ nước bọt.
Hảo độc kế, Lâm Tĩnh Hàm rõ ràng là cố ý đến bôi nhọ thanh danh của ta!
Ý đồ ác độc!
Ta nhìn nụ cười khó nén nơi khóe môi nàng, lạnh lùng nâng giọng: “Ta cùng Mạnh Thiếu Đình đã hòa ly! Tự nhiên phải tính toán sạch sẽ! Sao lại không thể lấy lại của hồi môn của chính mình!”
Lâm Tĩnh Hàm vội vàng cãi: “tỷ! Xuất giá tòng phu, của tỷ chẳng phải đều là của phu quân sao! tỷ cũng đã gần năm mươi, lẽ ra phải ở nhà dạy dỗ con cái, sao cứ mãi ở ngoài lộ diện!”
Nàng lại mắt sắc trông thấy xe ngựa phía sau ta: “Chẳng lẽ tỷ bên ngoài có người rồi, nên mới muốn hòa ly sao!”
Lâm Tĩnh Hàm lập tức lao thẳng về phía xe ngựa: “Đứa hạ tiện phương nào, lại dám câu dẫn phu nhân Vũ Nghị hầu phủ!”
Đám dân chúng chỉ trỏ càng thêm ồn ào, trong mắt Lâm Tĩnh Hàm hiện rõ tia đắc ý, nàng hung hăng vén màn xe.
“Vô lễ!” Trưởng công chúa quát lớn.
Ám vệ bên cạnh lập tức hạ thân, áp chặt Lâm Tĩnh Hàm xuống đất.
Trưởng công chúa từ trong xe ngự bước ra, đứng cao nhìn Lâm Tĩnh Hàm đang kinh hãi:
“Lá gan thật to! Dám ở trước mặt bản cung mở miệng ô uế! Tát miệng nàng!”
Ám vệ hạ thủ so với mụ mụ mạnh hơn nhiều, mấy cái tát liền đánh cho Lâm Tĩnh Hàm mũi miệng đầy máu.
“Đây chẳng phải là Triều Hoa đại trưởng công chúa sao!” Có người nhận ra thân phận, lập tức quỳ rạp một mảng.
Trưởng công chúa đứng trên xe ngự, cao giọng: “Diệp Anh Anh cùng Mạnh Thiếu Đình là phụng chỉ hòa ly, được chính thánh chỉ ban!
Mạnh Thiếu Đình nuôi ngoại thất sau lưng chính thê, tiêu xài hồi môn chính thê, dựa vào việc toàn môn Trấn Quốc Công tử trận, mà nuốt trọn sản nghiệp, cả nhà đều là lang tâm cẩu phế, súc sinh không bằng!”
Lâm Tĩnh Hàm ngất lịm trên đất, chẳng dám động đậy, trong mộng cũng không nghĩ người trong xe lại là đại trưởng công chúa.
Ta sao lại không rõ nàng đang giả chết: “Các vị đã không biết chuyện ta cùng Mạnh Thiếu Đình phụng chỉ hòa ly, vậy hôm nay ta liền tuyên bố cho rõ ràng!”
Ta sai ám vệ kéo Lâm Tĩnh Hàm đi du phố thị chúng, lại cố ý gõ trống khua chiêng rêu rao chuyện xấu của Mạnh gia.
Người trong toàn thành đều chạy theo xem náo nhiệt, thẳng đến phủ Mạnh. Ta sai kẻ dưới đem Lâm Tĩnh Nhàn ném ngay trước cửa lớn Mạnh gia.
Mạnh Thiếu Đình hốt hoảng lao ra, trông thấy cảnh ấy thì giật mình kinh hãi.
Hắn giận dữ trừng ta:
“Diệp Anh Anh! Bổn hầu vốn tưởng ngươi đến đây là để nhận lỗi! Không ngờ ngươi vẫn ác độc như vậy! May mà bổn hầu đã bỏ thứ độc phụ như ngươi! Mạnh gia ta há có thể dung thứ? Dẫu ngươi có cầu xin, bổn hầu cũng quyết chẳng cho ngươi quay lại!”
Ta cười lạnh:
“Ngươi cho rằng ta hồ đồ đến mức phải cầu xin hạng tầm thường như ngươi sao? Mạnh phu nhân chạy đến trước cửa phủ ta, miệng hô ‘xuất giá tòng phu’, nói của hồi môn của ta phải để nhà chồng sử dụng, lại chỉ thẳng mũi ta mà vu oan ta thông dâm. Ta chưa giết chết ả, đã là khoan dung lắm rồi!”
“Độc phụ! Hở một chút liền muốn đánh giết!” Mạnh Thiếu Đình chỉ ta mà quát, “Ngươi đối với Tĩnh Nhi thế này, khác nào giết nàng!”
Đây chính là phu quân mà ta phò tá ba mươi năm—một kẻ giả nhân giả nghĩa!
Ta cười lạnh, phất tay:
“Đánh cho ta thật nặng!”
Ám vệ lập tức xông lên, bắt lấy Mạnh Thiếu Đình mà đánh tơi tả.
Hắn hốt hoảng ôm đầu:
“Vô lễ! Bổn quan là Dũng Nghị Hầu do thánh thượng thân phong! Dám mưu hại triều đình mệnh quan, ngươi muốn tru di cửu tộc không!”
“Một đứa con của ta!” Mạnh mẫu từ trong phủ chạy ra, nhào đến ôm lấy hắn, khóc lóc thảm thiết:
“Diệp thị! Ngươi tâm địa ác độc, muốn ép chết ta, còn muốn ép chết cả con trai ta sao!”
“Người làm mẹ, rốt cuộc muốn náo loạn đến đâu nữa!” Mạnh Hứa Xuyên cũng vội vàng chạy ra, một phen ngăn cản ám vệ.
Hắn vốn là con ta, ám vệ liền lui về, chờ mệnh lệnh của ta.