Mạnh Hứa Xuyên trừng ta mà quát:

“Mẫu thân! Người nay đã bị hưu, vốn nên an phận nơi đèn xanh nhang khói mà kết thúc tàn sinh. Cớ sao còn không chịu buông tha nhị nương? Nàng vốn hiền lương nhu thuận, chẳng như mẫu thân bá đạo cường thế như vậy!”

Ta sớm đã tuyệt vọng với cả nhà họ Mạnh, song nghe lời ấy từ chính miệng cốt nhục, lòng vẫn nhói đau.

Lúc này, Mạnh Thiếu Đình lại cười lạnh

“Ngươi tốt nhất quỳ xuống cầu xin Tĩnh Nhi tha thứ. Bổn hầu có lẽ sẽ nghĩ tình xưa, ban cho ngươi một chỗ làm tiểu thiếp!”

Trong xe ngựa, Đại Trưởng Công Chúa rốt cuộc không nhịn được, quát lớn:

“Cầm thú, đánh cho bản cung!”

Thanh âm của nàng uy nghiêm vô cùng, thoạt đầu không ai nhận ra thân phận.

Mạnh Hứa Xuyên múa may quyền cước vụng về, sao địch nổi ám vệ hoàng gia. Chẳng mấy chốc, người nhà họ Mạnh đều bị ép xuống đất mà đánh.

Mạnh mẫu gào khóc lạc giọng, chỉ vào ta mà mắng:

“Độc phụ! Ngươi là độc phụ! Đây là phu quân và cốt nhục của ngươi đó! Ngươi định diệt cả Mạnh gia sao!”

“Còn thiên lý ở đâu! Ta phải cáo ngự trạng! Diệp Anh Anh ngươi ỷ thân phận đích nữ Trấn Quốc Công, lại câu kết gian phu, mưu sát triều đình mệnh quan! Ta phải để Hoàng Thượng xử ngươi và gian phu tội chết!”

“Bản cung muốn xem kẻ nào dám xử bản cung tội chết!” Đại Trưởng Công Chúa lạnh lùng cười, bước xuống xe:

“Bản cung chính là Chiêu Hoa Đại Trưởng Công Chúa do tiên hoàng thân phong!”

Nàng cao cao tại thượng nhìn xuống Mạnh Thiếu Đình:

“Mạnh gia các ngươi nhục mạ hậu duệ anh hùng, lại dám sỉ nhục bản cung, sỉ nhục cả thánh thượng! Đánh chính là loại cầm thú như ngươi!”

“Ngài minh xét!” Mạnh Thiếu Đình vội vàng quỳ rạp:

“Hạ quan chưa từng làm những chuyện ấy! Là ả độc phụ này độc ác, bất kính mẹ chồng, hà khắc con dâu, lại ghen tuông mù quáng, chẳng thể khai chi tán diệp cho Mạnh gia, còn không cho ta nạp thiếp! Khiến Mạnh gia nay chỉ còn độc đinh! Xin Đại Trưởng Công Chúa chớ tin lời gian phụ ly gián!”

Ta lặng lẽ nhìn hắn đem hết thảy bẩn nhơ trút lên đầu ta.

Mẹ chồng, con trai, con dâu—tất thảy đều đứng về phía hắn, nóng lòng muốn ép ta vào chỗ chết.

“Diệp Anh Anh vốn là được thánh chỉ ban hưu, vậy mà Mạnh gia lại dám miệng mồm nói nàng là kẻ bị ruồng bỏ. Bao năm qua công lao nàng bỏ ra, các ngươi đều nuốt hết vào bụng chó rồi sao?” Đại Trưởng Công Chúa cười lạnh.

“Xưa nay nữ nhân gả chồng, phụng dưỡng, dạy dỗ nhi tử vốn là thường sự!” Mạnh Hứa Xuyên ưỡn cổ cãi, “Nay mẫu thân vì ghen tuông mà phạm bảy tội xuất, còn khiến gia môn bất an, vốn dĩ là lỗi của người!”

Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn, đáy mắt thoáng hiện vẻ thất vọng:

“Đã vậy, nay nàng cùng Mạnh gia đã đoạn tuyệt, vậy ngươi hãy cắt đứt quan hệ, từ nay trở đi không còn dây dưa, thế nào?”

“Cầu còn chẳng được!” Mạnh Hứa Xuyên lớn tiếng:

“Chư vị đều làm chứng, từ hôm nay trở đi, ta cùng Diệp thị đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn chẳng còn nửa phần liên can!”

“Bản cung hôm nay đến đây, cũng đã thay ngươi xin một đạo thánh chỉ.”

Đại Trưởng Công Chúa khẽ lắc đầu, lấy ra một cuộn thánh chỉ màu vàng sáng, giọng uy nghiêm:

“Diệp Anh Anh, tiếp chỉ!”

Ta lập tức cung kính quỳ xuống đất, dân chúng quanh đó cũng ào ào quỳ cả xuống.

“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Diệp Quốc Công toàn môn vì nước hy sinh, công lao hiển hách, là anh hùng của quốc gia. Trẫm đặc chuẩn phu quân của Diệp Anh Anh được kế thừa tước vị của Diệp gia, nhi tử của Diệp Anh Anh là thế tử Quốc Công phủ, tước vị thế tập ba đời! Khâm thử!”

Trong mắt ta thoáng lóe lệ quang. Thực ra nhiều năm trước, Hoàng Thượng từng đề cập chuyện này với ta, song ta cảm thấy người nhà họ Mạnh khó mà gánh vác, cho nên vẫn chưa đồng ý.

Không ngờ đi một vòng lớn, đến sau khi ta cùng họ Mạnh hòa ly, đạo thánh chỉ này rốt cuộc lại rơi vào tay ta.

Mạnh Hứa Xuyên không nén nổi hô hấp dồn dập, gương mặt rạng rỡ không thể che giấu.

Không chỉ hắn, ngay cả Mạnh gia trên mặt đều thoáng hiện vui mừng.

Mạnh Thiếu Đình biết rõ, cả đời hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng ở tước Hầu, nhưng nếu không hòa ly với ta, đó chính là Quốc Công thế tập ba đời!

Trong đầu hắn thậm chí đã mường tượng ra cảnh bản thân sau khi trở thành Quốc Công, những kẻ từng khinh miệt nay sẽ cúi đầu nịnh bợ ra sao.

Đại Trưởng Công Chúa châm biếm nhìn vẻ mặt ti tiện ấy:

“Đáng tiếc thay, Anh Anh đã cùng Mạnh gia hòa ly, đạo thánh chỉ này từ nay cùng Mạnh gia chẳng còn nửa phần liên quan.”

Mạnh mẫu toàn thân run rẩy, vội vàng lao đến nắm chặt tay ta:

“Anh Anh! Là mẹ hiểu lầm ngươi rồi! Ngươi vốn là chính thê của Mạnh gia, là nữ chủ nhân đường đường chính chính! Bất cứ tiện nhân nào cũng chẳng thể vượt qua ngươi được!”

Mạnh Hứa Xuyên cũng vội vàng mở lời:

“Mẫu thân! Đều là lỗi của nhi tử, vừa rồi nhi tử chỉ vì nhất thời hồ đồ mà lỡ lời! Mẫu thân thương nhi tử nhất, xin thứ lỗi cho nhi tử lần này!”

Mạnh Thiếu Đình lại ho khan một tiếng, vẻ mặt thâm tình nhìn ta:

“Anh Anh! Ngươi với ta là phu thê ba mươi năm, chẳng qua chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi. Ngươi trở về, chúng ta vẫn như xưa, có được không?”

Chẳng bao lâu trước, họ còn vì một ả ngoại thất mà ép ta, nay lại vây quanh ta, lời nói ân cần như gió xuân.

Tất cả, chỉ vì lợi ích mà thôi!

“Ba, ba, ba——”

Đại Trưởng Công Chúa châm chọc vỗ tay:

“Mạnh gia các ngươi quả thật giỏi! Một màn vô sỉ không còn cốt khí như vậy, bản cung tất sẽ tâu rõ ràng với Hoàng Thượng!”

Ta gạt tay Mạnh mẫu ra, lấy từ ngực ra khế ước nợ:

“Mạnh Thiếu Đình, ngày hòa ly ngươi từng cam kết trong vòng một tháng phải hoàn trả ta ba trăm vạn lượng ngân phiếu. Nay một tháng đã mãn, ta tới lấy tiền!”