“Hắn từng nói với ta, thiên hạ rối loạn, hắn muốn gia nhập nghĩa quân. Giờ ngẫm lại, có lẽ hắn cảm thấy nếu thiên hạ thái bình, ngươi cũng sẽ sống yên ổn hơn.”

Ta biết, kỳ thực là vì hắn hiểu rõ, chỉ khi có quyền có thế, mới có thể tìm được người mình muốn tìm, bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

“Nhưng vì sao hắn lại không tìm ra ngươi?”

Ta cười khổ:

“Khi phụ thân đưa ta rời đi, đã sớm chuẩn bị sẵn một thân phận khác.

Mười năm trước, người đã vì ta dựng sẵn hộ tịch, để lại đường lui.

Một tiểu thư sinh ra tại Mẫn Châu, lớn lên ở Mẫn Châu – tên gọi Sở Bán Hạ.”

Kể từ ngày ấy, thế gian không còn Hạ Bất Vãn, chỉ còn Sở Bán Hạ.

Hắn làm sao có thể tìm ra ta?

Chỉ là… ta không hiểu.

Ta từng nghĩ, Lý Thời Thiên rời đi là một sự giải thoát, là chàng mừng rỡ được buông tay.

Ta từng thấy chàng thư tín với cố hữu ở Dương Châu, trong thư viết: “Chí nguyện cả đời không thể thực hiện, quả là tiếc nuối vô cùng.”

Ta đưa cho chàng thư hòa ly, chàng nhận rồi đi ngay.

Tựa hồ chẳng có lấy một chút luyến lưu.

Nhưng nếu vậy, vì sao chàng còn quay lại phủ Tể tướng tìm ta?

14

Năm năm không gặp, ta và Tịch Tịch cùng uống đến say khướt.

Từ thuở nhỏ cùng nhau trèo cây bắt cá, đến khi trưởng thành chia cách mỗi người một ngả – chuyện gì cũng kể, chuyện gì cũng khóc.

Mãi tới giờ Hợi, phu quân nàng đến phủ đón người.

Rượu quả là thứ hay – uống nhiều có thể quên đi phiền muộn năm dài tháng rộng.

Lý Thời Thiên đến khi ta đang ôm bầu rượu ngồi trên bậc đá, nửa tỉnh nửa mê.

“Bất Vãn?”

Chàng ngồi xổm trước mặt ta, nhẹ nhàng nắn má ta.

Động tác ấy – năm xưa chàng thường hay làm.

Nước mắt ta rơi ào ào.

“Lý Thời Thiên… ta thật sự rất mỏi mệt rồi.”

Ta òa khóc.

Lý Thời Thiên rõ ràng hoảng loạn, lập tức ôm ta vào lòng.

Ta chỉ thấy ấm ức ngập lòng, nói năng không dứt:

“Giường ta ngủ cứng lắm… hu hu… ta nhớ giường mềm của mình quá, còn cả cái chăn gấm hoa kia nữa…

“Đông đến nấu rượu đào, tay đau đến mức không cầm nổi bút vẽ…

“Mỗi ngày đều phải làm việc, năm năm rồi ta chưa nghỉ một ngày…

“Ta đã lâu không có bộ y phục đẹp nào… đến tuổi của mình là bao nhiêu ta cũng không nhớ nữa rồi…”

Ta vừa nói vừa khóc, Lý Thời Thiên cứ thế ôm ta, nhẹ nhàng vỗ về.

Chàng bế bổng ta lên.

Ta ngước nhìn chàng — như thể ta và chàng vẫn là vợ chồng son thuở ban đầu.

Đây là tướng công xinh đẹp của ta.

Ta vòng tay ôm cổ chàng, rồi hôn lên môi.

Ta đã muốn làm vậy từ rất lâu rồi.

Nhiều năm rồi, ta thật sự rất… rất nhớ chàng.

Khi xưa, ta thích nhất là thừa lúc chàng không đề phòng mà lén hôn một cái.

Lần nào chàng cũng đỏ tai, nhưng sao hôm nay… đến cả mặt cũng đỏ đến thế?

Lý Thời Thiên thoáng sững người, kế đó lại càng siết chặt vòng tay, điên cuồng đáp lại nụ hôn của ta.

“Ta là ai, Bất Vãn?”

“Chàng là… là tướng công của thiếp…”

Như củi khô bén lửa, tình hoài vừa chạm đã bùng cháy.

Khi lưng chạm vào giường, ngọn nến trong phòng cũng lay động mà vụt tắt.

Ta chỉ cảm thấy thân mình như bay lên mây rồi lại rơi xuống vực sâu, lặp đi lặp lại trong hỗn độn.

Rèm giường lay động, xuân ý dào dạt suốt một đêm.

15

Lúc mở mắt ra, ánh dương đã lên cao, đầu ta đau nhức không thôi.

Còn chưa kịp nhớ lại hết chuyện đêm qua, liền nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên:

“Tỉnh rồi thì dùng bữa đi. Nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn.”

Lý Thời Thiên mang y phục đến cho ta, cứ như những năm xưa chưa từng thay đổi.

“Hôm qua…”

Tuy ta uống rượu, nhưng không đến mức say không biết gì — đêm qua là ta chủ động.

Chúng ta đã hòa ly, hành vi như thế thật chẳng hợp lễ nghĩa. Ta mượn rượu buông thả đã là thất thố, còn chàng từ trước tới nay luôn rất coi trọng khuôn phép…

Như nhìn thấu suy nghĩ ta, chàng kéo ta vào lòng.

“Bất Vãn, chúng ta chưa từng hòa ly. Ngày hôm đó rời đi, ta đã xé nát thư hòa ly rồi.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng — ta vẫn tưởng chàng sớm đã muốn chia tay, không ngờ chàng lại…

Chàng giúp ta mặc y phục, rồi cùng ta dùng bữa, vẫn cẩn thận từng chút gỡ xương cá cho ta.

Giống như ngày trước…

Chàng vẫn luôn kiên nhẫn nhặt từng chiếc xương cá trong bữa ăn.

“Trước kia nàng thích nhất là vẽ tranh, họa phẩm của nàng ở kinh thành cũng có danh tiếng.

“Ở Mẫn Châu, ta thấy nàng từng vẽ quạt cho người khác, chắc trong lòng vẫn còn yêu thích, đúng không?

“Ta đã nói với chưởng quầy họ Trình rồi, nếu nàng muốn, có thể tiếp tục vẽ tranh như xưa.”

Hóa ra hôm đó, chàng đã thấy những chiếc quạt trong phòng ta.

Ta không đủ bạc để mua giấy tốt, mực tốt, bút tốt.

Huống chi…

Ta cúi đầu nhìn đôi tay mình — sau nhiều năm vất vả, đầu ngón tay sưng đỏ, khớp tay có phần biến dạng.

Những chiếc quạt đơn giản thì còn vẽ được, nhưng loại tranh như xưa, ta đã lâu lắm không chạm tới.

“Không cần đâu… đã lâu rồi ta không vẽ nữa.”

Lý Thời Thiên nắm chặt lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt lên những vết chai sần năm tháng, mắt đỏ hoe.

Kỳ thực, sau khi tế bái phụ mẫu, ta định trở lại Mẫn Châu.

Lý Thời Thiên kéo ta đến thư phòng, nơi ấy treo đầy những bức tranh ta từng vẽ thuở trước.

Trên bàn bày đầy đủ bút mực giấy nghiên hảo hạng, không thiếu thứ gì.

Chàng không nói gì, chỉ nắm tay ta ngồi trước án thư, cùng ta từng nét vẽ lên giấy.

Khoảnh khắc ấy, quả thật như trở lại năm xưa.

Ta vẽ tranh, chàng ngồi bên đọc sách.