Quay lại chương 1 :
Chỉ là lần này, ta nhờ chàng diễn một vai vị hôn phu, để đối phó với Lý Thời Thiên trong mấy ngày còn lại tại Mẫn Châu này.
Ta với chàng không có tình ý nam nữ, suốt năm năm ở Mẫn Châu, giữa ta và chàng chỉ là bằng hữu.
Ta cảm kích sự giúp đỡ của chàng, chỉ vậy mà thôi.
Chàng bước lên nửa bước, giọng nhẹ nhàng:
“Bán Hạ, ta có thể bảo vệ nàng. Ít nhất là ở Mẫn Châu.
“Nàng biết rõ lòng ta.”
“Người ấy khi nàng sa sút, thì quay lưng bỏ đi, nay lại đột nhiên trở về, ai biết ẩn tình ra sao?”
Ta khẽ đáp:
“Nhất ca, trong lòng ta tự biết rõ. Hôm nay đa tạ huynh.”
Chàng than nhẹ:
“Chỉ e nàng lại quay về nơi nuốt người không chớp mắt ấy… Giờ khác xưa rồi, ta lo lắng…”
Ta hiểu.
Chàng lo rằng nếu ta thật sự quay về kinh, thì phải đối diện với bao nhiêu con người và chuyện cũ đã bị chôn giấu.
Một thiên kim phủ Tể tướng giả chết thoát thân — nếu lộ ra, e là chẳng dễ sống.
12
Sau năm mới, Lý Thời Thiên khởi hành hồi kinh, ta cũng đi theo chàng trở về.
Vài ngày trước khi lên đường, chàng đến tìm ta, mở lời không vòng vo:
“Ta đã thay nàng chu cấp, đứa bé kia sẽ tiếp tục được đọc sách vào học đường.”
Hóa ra, chàng đã đi tra xét chuyện cũ của ta.
Năm xưa, phụ thân ta đã bỏ ra không ít bạc, thu xếp cho một nữ tử đang hấp hối vì bệnh, thay ta lên pháp trường.
Nữ tử kia đồng ý lên đoạn đầu đài, chỉ cầu một điều: hãy giúp con trai nàng học hành thi đậu.
Về sau, ta mới hay — kẻ làm trung gian đã nuốt sạch số bạc ấy, nhà nông dân kia chưa từng nhận được một đồng.
Bao năm nay, ta ra sức kiếm tiền, cũng chỉ để chu cấp cho đứa nhỏ ấy đủ tiền học hành trong tư thục.
Lý Thời Thiên nay làm thay ta những điều ấy, ta chỉ thấy lòng bất lực — rốt cuộc, vẫn phải dựa vào chàng.
Chàng lại lấy ra một đôi ngọc bội — vừa thấy, ta lập tức rơi lệ không thôi.
Đó là ngọc bội của phụ mẫu ta.
Phụ mẫu ta luôn mang theo một cặp ngọc long phụng, chưa từng rời thân.
“Sau khi phụ thân nàng bị xử quyết, ta đã đi đến sơn cốc xác không người, tìm lại thi thể họ.
“Giờ đã an táng xong, bài vị đặt tại tông miếu phủ Tể tướng.”
“Bất Vãn, cùng ta hồi kinh đi.”
Năm ấy thành hôn, chàng chưa từng gọi phụ thân ta là “phụ thân”.
Giờ đây, chàng đã xưng là “phụ thân”.
Ta đáp ứng. Ta nên trở về để tế bái cha mẹ.
Lý Thời Thiên lại không hề vui mừng, chỉ cười khổ:
“Năm ấy nàng vì cha mẹ ta mà chịu quay về kinh, nay đến lượt ta vì cha mẹ nàng, ép nàng theo ta trở về.”
Phải rồi.
Chàng đang làm điều năm xưa ta từng làm — dùng cha mẹ ép ta trở lại kinh thành.
Chỉ là, vị trí đổi thay, lòng người lúc này mới thấm thía.
Năm xưa, chàng cũng như ta bây giờ — không cam lòng mà phải quay về kinh.
13
Về lại kinh thành, ta lại dọn vào phủ Tể tướng.
Nơi đây chính là dinh cũ của phủ Tể tướng triều trước — nơi ta từng sống suốt mười tám năm.
Nhị tiểu thư của họa phường lớn nhất kinh thành — Trình Tịch Tịch — từng là tri kỷ thân thiết của ta thuở ấy.
Nay huynh trưởng nàng đã đỗ tiến sĩ, làm Hàn lâm học sĩ.
Tịch Tịch cũng đã xuất giá. Vài ngày sau khi ta hồi kinh, nàng đã tìm tới tận nơi.
Vừa trông thấy ta, nàng lập tức ôm chặt lấy ta, nước mắt rưng rưng.
Ta đùa:
“Đã thành phụ nhân rồi, sao còn khóc như tiểu hài tử vậy?”
Nàng nghẹn ngào:
“Hạ Bất Vãn! Ngươi còn sống sao không viết lấy một phong thư báo tin cho ta!”
Ta cúi đầu nhìn mũi chân.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng ta cũng mở lời, nói ra những điều vẫn cất trong lòng nhiều năm qua:
“Tịch Tịch… Mười mấy năm đầu đời của ta, sống trong thế giới đẹp đẽ phụ thân dựng nên. Ta chưa từng nếm khổ, chưa từng bị thương.
“Nhưng biến cố phủ Tể tướng khiến ta tưởng như mất sạch hy vọng. Nhiều lúc ta tự hỏi, gia đình đều đã chết cả rồi, một mình ta còn sống trên đời để làm gì?
“Nhưng ta lại không có can đảm để chết đi.”
“Phụ thân đã hao tâm tổn sức như vậy để giữ mạng cho ta, nếu ta cứ thế mà chết đi, sao còn mặt mũi nào gặp người nơi suối vàng?
“Người nhất định là hy vọng ta có thể vui vẻ sống tiếp.”
“Nhưng ta lại không thể quay về kinh thành, cũng chẳng thể làm Hạ Bất Vãn nữa.”
Tịch Tịch khẽ thở dài.
“Sau khi phủ Tể tướng xảy ra đại biến, Lý Thời Thiên đã từng đi đào thi sơn.”
Ta chấn động.
“Hắn đến sơn cốc xác không người, ngày qua ngày tìm kiếm thi thể của phụ mẫu ngươi. Có đêm còn đến gõ cửa phủ họ Trình, nhờ ta an táng cho cha mẹ ngươi.”
Tịch Tịch nhìn ta, do dự một chút rồi nói tiếp:
“Ngươi cũng biết, trước kia hắn luôn có phần e ngại với phụ mẫu ngươi.
Đêm trước khi phủ Tể tướng bị xét nhà, e rằng đã nghe phong thanh, hắn đứng trước cửa phủ hồi lâu cầu kiến ngươi.
Nhưng tiểu tư trong phủ theo lệnh phụ thân ngươi đuổi hắn đi, còn nói rằng ngươi đã sớm chán ghét hắn rồi.”
“Hắn ngồi ngoài cửa suốt một đêm.
Đến sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, quan binh đã kéo đến.
Hắn điên cuồng muốn xông vào, là huynh trưởng ta ở ngoài liều mạng giữ lại.”
“Khi ấy, ta tưởng hắn điên rồi. Giờ mới biết, hôm ra pháp trường hắn cũng có đến, chỉ liếc một cái đã nhận ra người đó không phải là ngươi. Hắn chắc chắn ngươi chưa chết.”