- Trang chủ
- Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
- Chương 30: Trừng phạt
Chương 30: Trừng phạt
Truyện: Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
Tác giả: Lân Tiềm
- Chương 1: [Quyển 0: Hướng dẫn người mới] Rời khỏi tầng hầm của toà nhà
- Chương 2: Nhặt vũ khí
- Chương 3: Nói chuyện với Chiêu Nhiên
- Chương 4: Trang bị hạch quái dị - sừng dê
- Chương 5: Phục hồi lượng máu
- Chương 6: [Quyển 1: Nghệ thuật xương xẩu] Xin mời chọn gia nhập phe
- Chương 7: Thực tập sinh nguy hiểm
- Chương 8: Một số biện pháp uốn nắn cấp dưới
- Chương 9: Thêm thủ đoạn để uốn nắn cấp dưới
- Chương 10: Thay đổi vẻ ngoài kinh điển
- Chương 11: Nói chuyện với Áo jacket vàng
- Chương 12: Trợ thủ Đáng Tin
- Chương 13: Chiến đấu
- Chương 14: Hai đấu hai
- Chương 15: Vác bà chủ đi
- Chương 16: Tay anh nhiều hơn
- Chương 17: Phai màu?
- Chương 18: Điểm yếu
- Chương 19: Thú cưng tay nhỏ
- Chương 20: [Quyển 2: Vua trò chơi] Đối thủ
- Chương 21: Dạy bù
- Chương 22: Lợi hại lắm rồi
- Chương 23: Có chữ à
- Chương 24: Kiếm của Nặc Lan
- Chương 25: Xem thường tôi à
- Chương 26: Bắt đầu bài kiểm tra
- Chương 27: Chôn
- Chương 28: Kẻ vô lại
- Chương 29: Đua điểm
- Chương 30: Trừng phạt
- Chương 31: Phần thưởng
- Chương 32: Tăng thêm kiến thức hữu ích
- Chương 33: Thanh niên 5 tốt
- Chương 34: Chướng ngại vật
- Chương 35: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 36: Nhiệm vụ tử vong cuối cùng của hội chứng ám ảnh xã hội
- Chương 37: Thần gà (*chơi gà kéo chân đồng đội)
- Chương 38: Tốc độ
- Chương 39: Bạo lực gia đình trên mạng
- Chương 40: Hoa tiền giấy
- Chương 41: Cởi găng tay
- Chương 42: Cô Hai
- Chương 43: Thao tác trừ điểm
- Chương 44: Thăng cấp
- Chương 45: Tảng sáng đêm vùng cực
- Chương 46: Tự Ôm Trở Về Nhà
- Chương 47: Tự chui đầu vào rọ
- Chương 48: Thần giả cứu giúp
- Chương 49: Tìm bạn đời
- Chương 50: Đồng hồ bất thường
- Chương 51: Lá cờ Thần Chiến Tranh
- Chương 52: Phần thưởng tiêu diệt
- Chương 53: Nội gián
- Chương 54: Tối đa hóa lợi ích
- Chương 55: Hành động không có tổ trưởng
- Chương 56: Hợp tác
- Chương 57: Bảo vệ
- Chương 58: Gia đình
- Chương 59: Ông chủ gian xảo
- Chương 60: Người thay thế
- Chương 61: Xác minh
- Chương 62: Xé rách lớp mặt nạ
- Chương 63: Vua trò chơi
- Chương 64: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 1)
- Chương 65: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 2)
- Chương 66: Sổ tay thiết lập 1 (Phòng ảo dị thể)
- Chương 67: Sổ tay thiết lập 2 (Giai đoạn sinh trưởng của dị thể)
- Chương 68: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Nòng nọc ăn thịt người
- Chương 69: Sổ tay thiết lập 3 - Phân chia cấp bậc dị hạch
- Chương 70: [Quyển 3: Giới thiệu trật tự thế giới] Làm thế nào để chứng minh anh là anh
- Chương 71: Xin đừng rời đi
- Chương 72: Hạch vàng cấp 1
- Chương 73: Tin tức buổi sáng
- Chương 74: Nhiệm vụ tạm thời
- Chương 75: Không lo ngại gì
- Chương 76: Trận chiến mở màn của thần giả
- Chương 77: Hy vọng
- Chương 78: Vật về chủ cũ
- Chương 79: Bản kế hoạch khó nhai
- Chương 80: Thông tin quan trọng
- Chương 81: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 82: Phó bản mới: Trở lại bệnh viện
- Chương 83: Mở màn phòng ảo
- Chương 84: Dò xét thử thách
- Chương 85: Anh không hiểu
- Chương 86: Có thù phải trả, càng nhanh càng tốt
- Chương 87: Bản thể xuất hiện
- Chương 88: Ùng ục
- Chương 89: Thoát xác
- Chương 90: Anh hai
- Chương 91: Cơm chiên trứng
- Chương 92: Đi về nhà
- Chương 93: Nhật ký
- Chương 94: Uẩn khúc khác
- Chương 95: Giao dịch với quỷ dữ
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: Tìm kiếm chân tướng
- Chương 98: Khẩn cấp
- Chương 99: Ân tình
- Chương 100: Bạn bè
- Chương 101: [Quyển 4: Giấc mơ ma quái trên du thuyền Muses] Du thuyền Muses
- Chương 102: Bắt cóc*
- Chương 103: Lừa gạt Tiểu Ngạn*
- Chương 104: Lừa Gạt Tiểu Nhiên
- Chương 105: Sự thật
- Chương 106: Lên thuyền
- Chương 107: Sủi cảo
- Chương 108: Phát lại tuyệt vời
- Chương 109: Bối rối tỏ tình
- Chương 110: Lưỡi câu
- Chương 111: Khả năng dịch chuyển
- Chương 112: Lần này đến lượt anh
- Chương 113: Bảo vệ anh
- Chương 114: Hành động
- Chương 115: Người canh giữ phòng ảo cấp cao
- Chương 116: Chứng minh vận may của mình! Hạch mù đen
- Chương 117: Uy tín của Schrödinger
- Chương 118: Sơ hở
- Chương 119: Hóa xương
- Chương 120: Cẩn thận khóa acc! Khóa máu vô địch
- Chương 121: Đèn dẫn đường
- Chương 122: Câu trả lời muộn màng
- Chương 123: [Quyển 5: Thế giới mới giả tưởng] Hương vị quê hương
- Chương 124: Hành trình mới
- Chương 125: Tiệm tạp hóa
- Chương 126: Viên Minh Hạo
- Chương 127: Toan tính nhỏ của anh Viên
- Chương 128: Dỗ dành Tiểu Hỏa
- Chương 129: Hành trình tuổi trẻ
- Chương 130: Tiêu sài
- Chương 131: Hoa chỉ biết nghe lời đẹp
- Chương 132: Con rồng mà cậu từng thấy
- Chương 133: Rồng hối tiếc không kịp
- Chương 134: Tầm quan trọng của việc đọc nhiều sách
- Chương 135: Sách minh họa cảnh vật
- Chương 136: Hành vi của Bồ Hóng, thao tác cơ bản
- Chương 137: Ngày này năm ấy
- Chương 138: Khiêu chiến Bất Hóa Xuyên
- Chương 139: Công nhận
- Chương 140: Kết HE của hoa mộng
- Chương 141: Ngoại truyện nhỏ của anh trai
- Chương 142: Nhiệm vụ
- Chương 143: Lựa chọn
- Chương 144: Kế hoạch nhỏ
- Chương 145: Sinh thái
- Chương 146: Thạch sừng tinh thể
- Chương 147: Thuần hóa
- Chương 148: Nhà máy ngầm
- Chương 149: Hết sức căng thẳng
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Cuộc rượt đuổi
- Chương 152: Thành phố thất thủ
- Chương 153: Nơi tránh gió tạm thời
- Chương 154: Cao hơn một bậc
- Chương 155: Cứu hộ
- Chương 156: Thay đổi tình cảm
- Chương 157: Chữa bệnh
- Chương 158: Trí tuệ xảo quyệt
- Chương 159: [Quyển 6: Lâu Đài Quỷ Tháp Nghiêng] Nhận được trang bị mới: Lễ phục thuộc tính
- Chương 160: Vẻ ngoài mới: Lễ phục nhà ảo thuật
- Chương 161: Lòng ham chiếm hữu của quái vật
- Chương 162: Chỉnh đốn nơi làm việc
- Chương 163: Phương pháp thu nhận bồ hóng: Không cho phép cất đặt một mình
- Chương 164: Năng lực của tổ trưởng mới
- Chương 165: Truyền tay nhau xem
- Chương 166: Lời mời từ Tháp Nghiêng
- Chương 167: Đúng như ý nguyện
- Chương 168: Ngoại truyện JS
- Chương 169: Trang bị tâm hạch: Mặt nạ Hồ Chết
- Chương 170: Xác nhận đã nhận hàng
- Chương 171: Đột kích ban đêm
- Chương 172: Trọng Lượng Của Cái Chết
- Chương 173: Nhật Ngự Khô
- Chương 174: Xâm lược Hải Đảo
- Chương 175: Ai là nhân vật phản diện
- Chương 176: Tế bào nghệ thuật
- Chương 177: Hình dạng của ác quỷ
- Chương 178: Câu kéo
- Chương 179: Căng thẳng
- Chương 180: Thanh Tẩy
- Chương 181: Ánh sáng lấp lánh
- Chương 182: Huấn luyện bổ sung
- Chương 183: Út cưng
- Chương 184: Cứu viện nho nhỏ
- Chương 185: Đã đạt giới hạn
- Chương 186: Bức thư
- Chương 187: Quyết định đến hẹn
- Chương 188: Vùng đất tiêu điều
- Chương 189: Cẩn thận lừa đảo
- Chương 190: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Bướm khổng lồ Jacob
- Chương 191: Nhập cảnh
- Chương 192: Chủ nhân Tháp Nghiêng
- Chương 193: Ủy thác cuối cùng
- Chương 194: Khu vực khai thác mỏ vàng
- Chương 195: Quặng mỏ di động
- Chương 196: Khuyên can
- Chương 197: Vượt ranh giới
- Chương 198: Cửa
- Chương 199: Rồng làm việc nghĩa chẳng từ nan
- Chương 200: [Quyển 7: Phá kén thành bướm] Hóa Kén
- Chương 201: Hóa kén (2)
- Chương 202: Hóa kén (3)
- Chương 203: Hóa kén (4)
- Chương 204: Hóa kén (5)
- Chương 205: Hóa kén (6)
- Chương 206: Hóa kén (7)
- Chương 207: Mặt trời mọc
- Chương 208: Sáu phút đầu hàng
- Chương 209: Tiệc ăn mừng
- Chương 210: Tuyết lập hạ
- Chương 211: Hẹn hò
- Chương 212: Khởi đầu mới - Kết thúc
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Lối ra của giếng loại bỏ được nối trực tiếp với phòng nghỉ của thí sinh, các bác sĩ của tổ cấp cứu đã bố trí vách ngăn ở lối ra, thí sinh khi bước ra sẽ được đưa trực tiếp ra ngoài. Những người bị thương được điều trị tại chỗ, còn những người không bị thương sẽ trực tiếp tham gia khám sức khỏe đầu vào để loại bỏ những rủi ro tiềm ẩn về thể chất.
Trong phòng nghỉ sắp xếp buffet và phòng tắm, để các thực tập sinh sử dụng thoải mái, các thực tập sinh tụ tập tại phòng nghỉ, vừa ăn vừa trò chuyện, khóc lóc về điểm số tìm sự đồng cảm.
Kỷ Niên ôm đầu gối ngồi trên chiếc ghế nhung trong phòng nghỉ, trong tay cầm chiếc đĩa sứ màu trắng, dùng nĩa ăn bánh ngọt màu đỏ nghe Ung Trịnh mắng Úc Ngạn ở bên cạnh.
“Tôi biết tên đó không có ý tốt gì mà.” Ung Trịnh lật qua lật lại để kiểm tra xem chiếc máy tính quý giá của mình có bị va đập không. “Sao cậu ta có thể diễn như thật trước mặt mình lâu như thế mà mặt không thay đổi tim không đập hay nhỉ? Chẳng lẽ trước kia hay đi lừa bịp?”
“Ò haizzz.” Kỷ Niên cắn nĩa, nhìn Ung Trịnh đi sang bên trái rồi nhìn Ung Trịnh đi sang bên phải.
“Ò cái rắm.” Ung Trịnh giơ tay lên vuốt mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình, “Cậu còn để lại thắt lưng tinh tế cho cậu ta?”
“Đó cũng không phải đồ quý hiếm gì, chỉ là món đồ nhỏ tiện tay làm chẳng tiếc lắm.” Kỷ Niên ăn xong bánh ngọt, dùng giấy ren gấp một chiếc máy bay giấy mini phức tạp, “Ra sớm ăn sớm, không tốt hả?”
“Cậu không tức giận chút nào à?”
“Nếu Úc Ngạn đại diện cho kỹ thuật viên mà thua, khi đó tôi mới tức giận.”
“Thôi đi, hai điều tra viên kia ai cũng khó chơi, cứ chờ xem, người lăn xuống tiếp theo chắc chắn sẽ là Úc Ngạn.”
Máy bay giấy bay ra xa ba mét, bỗng xoay thành một góc vuông, đâm xầm đúng vào trán Ung Trịnh.
“Hì hì, mười vòng.” Kỷ Niên cười nhẹ.
Đồ ăn chính trong khu vực buffet đã được thay mới, Kỷ Niên bị món sò biển thu hút, nhảy xuống ghế vội vàng chạy qua.
Chẳng mấy chốc, lối ra của giếng loại bỏ lại mở ra, một thực tập sinh bay thẳng ra khỏi cầu trượt.
Hỏa Diễm Khuê bò dậy khỏi mặt đất, xoa đầu, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, sao bay vèo vèo quanh đầu
.
Sau khi cậu xuất hiện, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên năm đến sáu độ, người phục vụ chuyển điều hòa từ sưởi ấm sang làm mát để cân bằng nhiệt độ trên người Hỏa Diễm Khuê.
“Không thể nào.” Ung Trịnh kinh ngạc nhìn xung quanh người Hỏa Diễm Khuê, “Anh bị chị Lan đánh xuống à?”
Hỏa Diễm Khuê lắc đầu: “Không phải, bị kỹ thuật viên đẩy.”
“Úc Ngạn?” Ung Trịnh kinh hãi, “Cậu ta đánh thắng anh à?”
“Tôi còn chưa ra tay, thì đã té xuống đây rồi. Cậu không biết à? Cậu ta có thể đổi…” Hỏa Diễm Khuê do dự, vỗ nhẹ bụi và cỏ vụn trên quần đùi, lau mũi rồi tự nhủ: “Thôi bỏ đi, coi như tôi thua kém không bằng người ta, đi đây.”
Cậu vừa đi, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, bên ngoài vẫn là mùa đông, trong nhà bật điều hòa làm mát, khiến căn phòng lạnh lẽo như hầm băng.
“Đổi? Đổi gì.” Ung Trịnh trầm ngâm nhìn bóng lưng rời đi của cậu.
*
Trong phòng hội nghị xôn xao.
Mười phút trước, Úc Ngạn ngồi xổm bên cạnh Hỏa Diễm Khuê, gấp người đẹp standee lại cho vào ba lô, sau đó lấy ra một dị hạch sói xanh nhạt khác từ máy phân tích lưu trữ hạch, nói với Hỏa Diễm Khuê đang ngã trên mặt đất: “Tôi vẫn còn một viên, chỉ cần tôi nói ‘chết’ thì cậu sẽ chết. Giếng loại bỏ ở phía sau cậu, cậu tự nhảy đi.”
Tất cả những nhân viên cấp cao Subway đều im lặng, chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình, tiếng ly rơi xuống đất làm mọi người tỉnh táo lại, sếp lớn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, dây kính mắt cũng rung theo.
Khuôn mặt Chiêu Nhiên tái mét, găng tay da hươu nghiến chặt, búng ngón tay trong bóng tối, màn hình xung quanh tắt phụt, trợ lý đằng sau bảng điều khiển dù có cố gắng gỡ lỗi thế nào cũng không thể khôi phục lại màn hình.
Quỷ nhỏ này, lúc luyện tập cuối tuần anh đã dặn đi dặn lại đừng để lộ khả năng thay đổi dị hạch của mình, nhưng y lại như nước đổ đầu vịt, chuyện này nên kết thúc thế nào đây?
Tổ trưởng Đoạn còn đang tức giận khi thấy trò giỏi bị tính kế, nhìn thấy chuyện này thì bị sốc nói không nên lời, tổ trưởng Nguyên còn bị sốc hơn, người bên cạnh nói chuyện uống rượu không để ý đến mặt chị, hỏi xảy ra chuyện gì, Nguyên Tiểu Oánh vội vàng xua tay: “Đừng hỏi.”
Sếp lớn thu lại vẻ mặt kinh ngạc, dùng khăn ăn lau vết rượu trên quần áo, ho nhẹ rồi nói: “Mọi trao đổi trong phòng hội nghị đều là bí mật của Subway. Sau ngày hôm nay, xin mọi người hãy cẩn thận lời nói và hành động của mình.”
Chiêu Nhiên xoa ấn đường, tức ngực lòng lo, vết thương chưa lành ở bên sườn cũng nhức nhối.
Anh đứng dậy, im lặng rời khỏi phòng hội nghị.
*
Úc Ngạn lấy được toàn bộ điểm số của Hỏa DIễm Khuê, tổng điểm lên tới 210, gấp đôi Nặc Lan.
Nặc Lan được 95 điểm, cho dù cô có thể loại bỏ được Tăng Nhượng, cùng lắm cộng thêm 50 điểm là 145 điểm, tưởng chừng như Úc Ngạn đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Màn hình thông báo kết quả thời gian thực đột nhiên hiện lên cập nhật, Úc Ngạn phát hiện ngoại trừ Hỏa Diễm Khuê vừa bị y loại bỏ, mục tiêu ám sát Tăng Nhượng cũng xuất hiện từ “OUT” sau tên gã ta, điểm số về 0.
Có chuyện gì vậy.
Chỉ khi tự động bỏ cuộc và chọn rời khỏi sân thì điểm mới được đặt lại về 0.
Lúc nhiệm vụ “g**t ch*t thực tập sinh Tăng nhượng” được công bố, Úc Ngạn ngay lập tức hiểu Subway đang công khai lệnh truy sát, có nghĩa đang định trở mặt với công ty đối thủ, Tăng Nhượng biết rõ nên cố gắng trốn tránh không chạm mặt với bất kì thực tập sinh nào, chắc chắn mấy chục phút này là khoảng thời gian đáng sợ nhất trong cuộc đời gã.
Nhưng thân phận gián điệp đã bị bại lộ, ra ngoài chắc chắn sẽ mắc bẫy.
Trừ phi, còn một gián điệp khác ở Subway có khả năng giúp đỡ gã.
Hoặc giết gã ta.
Úc Ngạn nghĩ mình nên nói rõ tình huống với người phỏng vấn ngay, nhưng y ra hiệu cho camera giám sát nhiều lần vẫn không nhận được phản hồi.
Máy dò nhiệt treo trên thắt lưng tinh tế đột nhiên phát ra âm thanh báo động, Úc Ngạn nhìn về phía sau, Nặc Lan cầm kiếm ánh sáng đã đuổi theo.
Tình hình bên trong chỉ có Úc Ngạn biết, Nặc Lan không biết gì về gián điệp, thực ra lúc công bố nhiệm vụ, cô thậm chí còn không nhận ra sự khác biệt giữa “loại bỏ” và “g**t ch*t” trong mô tả nhiệm vụ.
Bài kiểm tra thực lực đã bước vào thời gian đếm ngược mười phút.
Úc Ngạn không hề có ý định solo với Nặc Lan, y chỉ cần trốn trong phòng an toàn nơi mình làm bài thi viết, giữ điểm cao nhất, nhưng lúc y ra hiệu với camera giám sát trên đường đi thì bị trễ nãi hơn mười giây, để Nặc Lan nhanh chóng thu hẹp khoảng cách còn mấy chục mét.
Y đã nhìn thấy lối vào của phòng an toàn, gắn sừng dê vào hốc mắt, chạy về phía cửa nhanh nhất có thể.
Một chân của y đã bước vào bóng tối của đường hầm, đột nhiên trước mắt y lóe lên một luồng ánh sáng màu bạc, giống như một tia sét đánh từ đỉnh đầu xuống chân, thanh kiếm ánh sáng hư không của Nặc Lan cắm ngược trên mặt đất, đứng thẳng g*** h** ch*n Úc Ngạn, chặn đường y.
Trán Úc Ngạn chảy mồ hôi lạnh, chị gái này ra tay quá ác, chỉ cần y tiến về phía trước một centimet, lưỡi kiếm laser sẽ đâm vào giữa cơ thể y.
Một lúc sau, Úc Ngạn cảm thấy má mình bị đốt ngón tay cào nhẹ, mùi nước hoa tỏa tới từ phía sau, nửa khuôn mặt xinh đẹp từ bên cạnh tiến đến, cười nhẹ bên tai y: “Em trai, em có thể sống sót đến giờ khiến chị bất ngờ lắm đấy, có điều, lần sau muốn chạy thì nhớ chạy nhanh hơn.”
Úc Ngạn nhìn sang, đôi bông tai hình xúc xắc của Nặc Lan đang xoay tròn trước mắt y.
Tốc độ, sức mạnh, kiếm thuật của Nặc Lan đều rất mạnh, từ lúc bước vào phòng thi Úc Ngạn đã không có ý định đấu solo với cô, vẫn còn tám phút nữa mới kết thúc kỳ thi, bất kể thế nào, y cũng phải ráng chống đỡ, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Úc Ngạn đột nhiên ra tay, đi trước Nặc Lan một bước, rút kiếm ánh sáng hư vô trên mặt đất ra rồi ném về phía phòng an toàn——
Kiếm laser ngay lập tức chìm vào bức tường dày, c*m v** phòng an toàn của Úc Ngạn.
Chỉ cần bước vào phòng an toàn của người khác sẽ bị loại bỏ, Nặc Lan không ngờ y lại làm ra trò như vậy, tức giận chớp chớp mi: “Thằng nhóc này——”
Cô véo mặt Úc Ngạn, kéo y ra khỏi bóng tối của lối vào phòng an toàn, còn mình thì quay lưng về phía lối vào, chặn hoàn toàn đường đi của Úc Ngạn, cô hơi nghiêng người, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhếch môi: “Đối phó nhóc không cần dùng kiếm.”
Đôi giày cao gót giẫm lên mặt đất, Nặc Lan chỉ tấn công mà không hề phòng thủ, những đường gân trên cánh tay trắng nõn thon gọn nổi lên, tốc độ ra đòn chóng mặt.
Nhờ sức mạnh và sự nhanh nhẹn của sừng dê, suýt chút nữa Úc Ngạn đã đỡ được đòn tấn công của Nặc Lan, nhanh chóng hất tung nắm đấm đập vào cửa, nhưng combo của Nặc Lan lại rất điêu luyện và chính xác, đôi chân dài đá qua, váy bị gió hất lên, gót nhọn như dao găm, lướt qua cổ họng Úc Ngạn, Úc Ngạn lùi về phía sau tránh cú đá chí mạng này, nhưng vẫn cảm nhận được cơn gió lạnh như dao, trên cổ còn có một vệt máu nhẹ.
Nặc Lan nhảy lên không trung, truyền lực vào chân phải rồi đập mạnh xuống, Úc Ngạn nhân cơ hội né sang bên trái, dùng cả hai tay bắt lấy bàn chân phải đang nện xuống rồi kéo về phía trước.
Nhưng Nặc Lan lại theo quán tính đè lên ngực Úc Ngạn, nắm lấy khuỷu tay của y, sau đó vòng ra phía sau, dùng cẳng tay khóa cổ họng Úc Ngạn, nhanh chóng siết chặt.
Úc Ngạn nghiến răng đẩy cánh tay cô ra ngoài, hít một hơi thật sâu, một cú hất vai khiến Nặc Lan tạm thời mất thăng bằng, y nắm lấy cổ tay Nặc Lan, lật cô về phía trước qua vai mình.
Váy dài tung bay, Nặc Lan xoay hai vòng giữa không trung rồi đáp xuống đất, không ngã xuống nhưng lại bắt đầu cảm thấy kiệt sức, hơi thở ngày càng hỗn loạn.
Thời gian thi đếm ngược mười giây.
Tám giây.
Ba giây.
Hai giây.
Một giây.
Bài kiểm tra kết thúc.
Úc Ngạn tận dụng thời gian sử dụng của sừng dê, vào lúc loa thông báo kết thúc kỳ thi, thời gian sử dụng hạch quái dị – sừng dê cũng hao hết, ánh sáng xanh dập tắt, sừng dê mô phỏng biến mất khỏi đầu Úc Ngạn.
“Mọi chuyện kết thúc trước khi chúng ta vui vẻ sao? Thế thì hòa thôi.” Nặc Lan nghe xong thông báo thì thở dài, thu hồi tư thế tấn công, bước đến chỗ Úc Ngạn đang bám chặt vào tường gần như không thể đứng vững, vui vẻ nói: “Có thời gian thì tìm phòng đấm bốc để luyện tập, chị muốn phân chia thắng bại.”
Không có sừng dê chống đỡ, Úc Ngạn che trán ngã xuống đất ngay tại chỗ, suýt chết.
“?” Nặc Lan ngây người, nhìn về phía tay mình.
Loạng choạng bước ra khỏi phòng thi, tình huống khác xa tưởng tượng của Úc Ngạn, bên ngoài không có ai, yên tĩnh đến lạ thường, tất cả thực tập sinh bị loại và vệ sĩ chịu trách nhiệm canh gác đều đã biến mất.
Úc Ngạn nhìn quanh tìm người phỏng vấn, chỉ có một chị gái mặc đồng phục của tổ trật tự khẩn cấp đang đợi y ở cửa thang máy.
“Tôi là cấp dưới của anh Chiêu, cậu có thể gọi tôi là Tiểu An.” Cô gái quấn khăn lụa kẻ sọc trên cổ, trông rất dịu dàng lạc quan. “Anh Chiêu đi xử lí công việc, dặn dò tôi đưa cậu về nhà trước.”
“Tăng Nhượng…”
Tiểu An nheo mắt lại, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là để xử lý chuyện này.”
Úc Ngạn đội mũ trùm đen nhánh, Tiểu An không thấy được biểu cảm của y, chỉ thấy y đứng yên im lặng một lúc, chậm rãi cuộn phiếu điểm trong tay thành một cuộn nhỏ.
“Thì ra giết Tăng Nhượng mới là điều anh ấy quan tâm.” Y lẩm bẩm, giọng điệu như mới tỉnh ngộ, hơi tiếc nuối, “Tôi hiểu ngược lại.”
Tiểu An không hiểu ý của y.
Dọc đường, Úc Ngạn ngồi ở ghế phụ không nói chuyện, chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiểu An đưa y về nhà Chiêu Nhiên, nói với Úc Ngạn: “Anh Chiêu nói cậu ở nhà đợi anh ấy, đừng ra ngoài, lát nữa anh ấy sẽ về. Anh Chiêu còn bảo tôi vào cùng cậu.”
“Không cần.”
“Này, đợi đã,” Tiểu An vội vàng đuổi theo, “Anh Chiêu muốn tôi ở cùng cậu!”
Úc Ngạn không nói một lời đi vào nhà, mặc kệ Tiểu An ở ngoài cửa.
Sau khi mở cửa, cơ thể y theo bản năng phát ra tín hiệu báo nguy hiểm, một linh cảm kỳ lạ khiến toàn thân y run rẩy.
Trực giác khiến y đeo hạch thấu thị vào, tìm kiếm toàn bộ biệt thự.
Úc Ngạn nhìn lướt qua, toát mồ hôi lạnh.
Dưới ghế sofa, sau rèm, trong bình hoa, trong bồn rửa… đằng sau hầu hết mọi đồ dùng trong nhà đều lít nha lít nhít bàn tay cụt, ngón tay nhanh nhẹn, cùng bò về phía Úc Ngạn.
Úc Ngạn xoay người muốn chạy, nhưng cửa lại bị một bàn tay đóng lại, sau đó hai tay y bị trói sau lưng, cổ tay bị giữ lại, đôi mắt bị lòng bàn tay che lại, miệng cũng bị bịt chặt, những bàn tay kia kéo y vào phòng, động tác thô bạo, sự tức giận và lo lắng tràn ngập khắp căn nhà.
Bị mất đi tầm nhìn, không thể thở được, Úc Ngạn nhớ lại một cảm giác vừa đáng sợ vừa quen thuộc, đó là cảm giác bị đè nặng và trừng phạt mỗi khi chọc giận ai đó.