- Trang chủ
- Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
- Chương 189: Cẩn thận lừa đảo
Chương 189: Cẩn thận lừa đảo
Truyện: Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
Tác giả: Lân Tiềm
- Chương 1: [Quyển 0: Hướng dẫn người mới] Rời khỏi tầng hầm của toà nhà
- Chương 2: Nhặt vũ khí
- Chương 3: Nói chuyện với Chiêu Nhiên
- Chương 4: Trang bị hạch quái dị - sừng dê
- Chương 5: Phục hồi lượng máu
- Chương 6: [Quyển 1: Nghệ thuật xương xẩu] Xin mời chọn gia nhập phe
- Chương 7: Thực tập sinh nguy hiểm
- Chương 8: Một số biện pháp uốn nắn cấp dưới
- Chương 9: Thêm thủ đoạn để uốn nắn cấp dưới
- Chương 10: Thay đổi vẻ ngoài kinh điển
- Chương 11: Nói chuyện với Áo jacket vàng
- Chương 12: Trợ thủ Đáng Tin
- Chương 13: Chiến đấu
- Chương 14: Hai đấu hai
- Chương 15: Vác bà chủ đi
- Chương 16: Tay anh nhiều hơn
- Chương 17: Phai màu?
- Chương 18: Điểm yếu
- Chương 19: Thú cưng tay nhỏ
- Chương 20: [Quyển 2: Vua trò chơi] Đối thủ
- Chương 21: Dạy bù
- Chương 22: Lợi hại lắm rồi
- Chương 23: Có chữ à
- Chương 24: Kiếm của Nặc Lan
- Chương 25: Xem thường tôi à
- Chương 26: Bắt đầu bài kiểm tra
- Chương 27: Chôn
- Chương 28: Kẻ vô lại
- Chương 29: Đua điểm
- Chương 30: Trừng phạt
- Chương 31: Phần thưởng
- Chương 32: Tăng thêm kiến thức hữu ích
- Chương 33: Thanh niên 5 tốt
- Chương 34: Chướng ngại vật
- Chương 35: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 36: Nhiệm vụ tử vong cuối cùng của hội chứng ám ảnh xã hội
- Chương 37: Thần gà (*chơi gà kéo chân đồng đội)
- Chương 38: Tốc độ
- Chương 39: Bạo lực gia đình trên mạng
- Chương 40: Hoa tiền giấy
- Chương 41: Cởi găng tay
- Chương 42: Cô Hai
- Chương 43: Thao tác trừ điểm
- Chương 44: Thăng cấp
- Chương 45: Tảng sáng đêm vùng cực
- Chương 46: Tự Ôm Trở Về Nhà
- Chương 47: Tự chui đầu vào rọ
- Chương 48: Thần giả cứu giúp
- Chương 49: Tìm bạn đời
- Chương 50: Đồng hồ bất thường
- Chương 51: Lá cờ Thần Chiến Tranh
- Chương 52: Phần thưởng tiêu diệt
- Chương 53: Nội gián
- Chương 54: Tối đa hóa lợi ích
- Chương 55: Hành động không có tổ trưởng
- Chương 56: Hợp tác
- Chương 57: Bảo vệ
- Chương 58: Gia đình
- Chương 59: Ông chủ gian xảo
- Chương 60: Người thay thế
- Chương 61: Xác minh
- Chương 62: Xé rách lớp mặt nạ
- Chương 63: Vua trò chơi
- Chương 64: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 1)
- Chương 65: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 2)
- Chương 66: Sổ tay thiết lập 1 (Phòng ảo dị thể)
- Chương 67: Sổ tay thiết lập 2 (Giai đoạn sinh trưởng của dị thể)
- Chương 68: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Nòng nọc ăn thịt người
- Chương 69: Sổ tay thiết lập 3 - Phân chia cấp bậc dị hạch
- Chương 70: [Quyển 3: Giới thiệu trật tự thế giới] Làm thế nào để chứng minh anh là anh
- Chương 71: Xin đừng rời đi
- Chương 72: Hạch vàng cấp 1
- Chương 73: Tin tức buổi sáng
- Chương 74: Nhiệm vụ tạm thời
- Chương 75: Không lo ngại gì
- Chương 76: Trận chiến mở màn của thần giả
- Chương 77: Hy vọng
- Chương 78: Vật về chủ cũ
- Chương 79: Bản kế hoạch khó nhai
- Chương 80: Thông tin quan trọng
- Chương 81: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 82: Phó bản mới: Trở lại bệnh viện
- Chương 83: Mở màn phòng ảo
- Chương 84: Dò xét thử thách
- Chương 85: Anh không hiểu
- Chương 86: Có thù phải trả, càng nhanh càng tốt
- Chương 87: Bản thể xuất hiện
- Chương 88: Ùng ục
- Chương 89: Thoát xác
- Chương 90: Anh hai
- Chương 91: Cơm chiên trứng
- Chương 92: Đi về nhà
- Chương 93: Nhật ký
- Chương 94: Uẩn khúc khác
- Chương 95: Giao dịch với quỷ dữ
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: Tìm kiếm chân tướng
- Chương 98: Khẩn cấp
- Chương 99: Ân tình
- Chương 100: Bạn bè
- Chương 101: [Quyển 4: Giấc mơ ma quái trên du thuyền Muses] Du thuyền Muses
- Chương 102: Bắt cóc*
- Chương 103: Lừa gạt Tiểu Ngạn*
- Chương 104: Lừa Gạt Tiểu Nhiên
- Chương 105: Sự thật
- Chương 106: Lên thuyền
- Chương 107: Sủi cảo
- Chương 108: Phát lại tuyệt vời
- Chương 109: Bối rối tỏ tình
- Chương 110: Lưỡi câu
- Chương 111: Khả năng dịch chuyển
- Chương 112: Lần này đến lượt anh
- Chương 113: Bảo vệ anh
- Chương 114: Hành động
- Chương 115: Người canh giữ phòng ảo cấp cao
- Chương 116: Chứng minh vận may của mình! Hạch mù đen
- Chương 117: Uy tín của Schrödinger
- Chương 118: Sơ hở
- Chương 119: Hóa xương
- Chương 120: Cẩn thận khóa acc! Khóa máu vô địch
- Chương 121: Đèn dẫn đường
- Chương 122: Câu trả lời muộn màng
- Chương 123: [Quyển 5: Thế giới mới giả tưởng] Hương vị quê hương
- Chương 124: Hành trình mới
- Chương 125: Tiệm tạp hóa
- Chương 126: Viên Minh Hạo
- Chương 127: Toan tính nhỏ của anh Viên
- Chương 128: Dỗ dành Tiểu Hỏa
- Chương 129: Hành trình tuổi trẻ
- Chương 130: Tiêu sài
- Chương 131: Hoa chỉ biết nghe lời đẹp
- Chương 132: Con rồng mà cậu từng thấy
- Chương 133: Rồng hối tiếc không kịp
- Chương 134: Tầm quan trọng của việc đọc nhiều sách
- Chương 135: Sách minh họa cảnh vật
- Chương 136: Hành vi của Bồ Hóng, thao tác cơ bản
- Chương 137: Ngày này năm ấy
- Chương 138: Khiêu chiến Bất Hóa Xuyên
- Chương 139: Công nhận
- Chương 140: Kết HE của hoa mộng
- Chương 141: Ngoại truyện nhỏ của anh trai
- Chương 142: Nhiệm vụ
- Chương 143: Lựa chọn
- Chương 144: Kế hoạch nhỏ
- Chương 145: Sinh thái
- Chương 146: Thạch sừng tinh thể
- Chương 147: Thuần hóa
- Chương 148: Nhà máy ngầm
- Chương 149: Hết sức căng thẳng
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Cuộc rượt đuổi
- Chương 152: Thành phố thất thủ
- Chương 153: Nơi tránh gió tạm thời
- Chương 154: Cao hơn một bậc
- Chương 155: Cứu hộ
- Chương 156: Thay đổi tình cảm
- Chương 157: Chữa bệnh
- Chương 158: Trí tuệ xảo quyệt
- Chương 159: [Quyển 6: Lâu Đài Quỷ Tháp Nghiêng] Nhận được trang bị mới: Lễ phục thuộc tính
- Chương 160: Vẻ ngoài mới: Lễ phục nhà ảo thuật
- Chương 161: Lòng ham chiếm hữu của quái vật
- Chương 162: Chỉnh đốn nơi làm việc
- Chương 163: Phương pháp thu nhận bồ hóng: Không cho phép cất đặt một mình
- Chương 164: Năng lực của tổ trưởng mới
- Chương 165: Truyền tay nhau xem
- Chương 166: Lời mời từ Tháp Nghiêng
- Chương 167: Đúng như ý nguyện
- Chương 168: Ngoại truyện JS
- Chương 169: Trang bị tâm hạch: Mặt nạ Hồ Chết
- Chương 170: Xác nhận đã nhận hàng
- Chương 171: Đột kích ban đêm
- Chương 172: Trọng Lượng Của Cái Chết
- Chương 173: Nhật Ngự Khô
- Chương 174: Xâm lược Hải Đảo
- Chương 175: Ai là nhân vật phản diện
- Chương 176: Tế bào nghệ thuật
- Chương 177: Hình dạng của ác quỷ
- Chương 178: Câu kéo
- Chương 179: Căng thẳng
- Chương 180: Thanh Tẩy
- Chương 181: Ánh sáng lấp lánh
- Chương 182: Huấn luyện bổ sung
- Chương 183: Út cưng
- Chương 184: Cứu viện nho nhỏ
- Chương 185: Đã đạt giới hạn
- Chương 186: Bức thư
- Chương 187: Quyết định đến hẹn
- Chương 188: Vùng đất tiêu điều
- Chương 189: Cẩn thận lừa đảo
- Chương 190: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Bướm khổng lồ Jacob
- Chương 191: Nhập cảnh
- Chương 192: Chủ nhân Tháp Nghiêng
- Chương 193: Ủy thác cuối cùng
- Chương 194: Khu vực khai thác mỏ vàng
- Chương 195: Quặng mỏ di động
- Chương 196: Khuyên can
- Chương 197: Vượt ranh giới
- Chương 198: Cửa
- Chương 199: Rồng làm việc nghĩa chẳng từ nan
- Chương 200: [Quyển 7: Phá kén thành bướm] Hóa Kén
- Chương 201: Hóa kén (2)
- Chương 202: Hóa kén (3)
- Chương 203: Hóa kén (4)
- Chương 204: Hóa kén (5)
- Chương 205: Hóa kén (6)
- Chương 206: Hóa kén (7)
- Chương 207: Mặt trời mọc
- Chương 208: Sáu phút đầu hàng
- Chương 209: Tiệc ăn mừng
- Chương 210: Tuyết lập hạ
- Chương 211: Hẹn hò
- Chương 212: Khởi đầu mới - Kết thúc
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
“Phần lớn những người làm việc cho Tháp Nghiêng đều là người chết, giống như Thương nhân nửa đêm, họ là những linh hồn không cam tâm luân hồi nên làm việc cho Tháp Nghiêng để đổi lấy thù lao, khi tích lũy đủ tiền âm phủ họ sẽ nhờ Tháp Nghiêng giúp hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của mình.” Chiêu Nhiên bước lên một chiếc thuyền nhỏ, ngồi vững vàng dặn dò hậu bối, “Chú ý an toàn.”
Lâm Khuê nhảy nhẹ nhàng lên thuyền nhỏ nhưng bị vấp phải một viên đá cuội trên thuyền, loạng choạng một chút mới đứng vững.
Trọng lượng tăng lên đột ngột khiến chiếc thuyền bất ngờ hạ thấp xuống, Lâm Khuê hốt hoảng dang hai tay ra để giữ thăng bằng, không dám cử động nữa, lúc này chiếc thuyền nhỏ mới từ từ nổi lên, lướt êm trên mặt nước.
Tất cả đều là người chết. Úc Ngạn yên tâm bước lên thuyền, lách qua người chèo thuyền hình người quấn chặt trong tấm vải trắng bẩn thỉu, trong khoảnh khắc lướt qua nhau, Úc Ngạn nhấc mắt quan sát kỹ khuôn mặt của người đó, ngửi thấy mùi xác chết thoang thoảng trên người hắn.
Sàn thuyền lót một lớp đá cuội nhẵn để ngăn nước tràn vào, bảo vệ hành lý của hành khách khỏi bị ướt.
Một chiếc bát nhỏ làm từ vỏ trái cây được đặt cố định trên đống đá cuội, trong đó có vài đồng xu vỏ sò lẻ tẻ, để khách có thể bỏ tiền boa.
Người chèo thuyền cầm một cây sào dài, đầu sào chìm trong nước, khi đầu sào hướng về phía trước, chiếc thuyền liền theo hướng đó rời khỏi bờ.
Ở thế giới loài người, người chèo thuyền phải đẩy sào ngược lại với hướng đi để tạo lực đẩy, nhưng ở vùng đất tiêu điều này thì mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Chiếc thuyền lướt vào màn sương mù xám xịt, tầm nhìn trở nên mờ ảo, hai chiếc thuyền nhỏ lúc gần lúc xa.
Chiêu Nhiên nhìn lên khu rừng phía trên không biết đang suy nghĩ gì, giữa khu rừng khô héo chằng chịt thỉnh thoảng có một đàn bướm đen khổng lồ bay vụt lên, kêu lên những âm thanh quái dị rồi biến mất, tiếng ồn ào thoáng qua đó làm cho sự yên tĩnh ở đây càng thêm rõ rệt.
Đường thủy xa xôi, thuyền đi suốt nửa ngày mới qua được nửa chặng đường, Úc Ngạn sử dựa vào hiệu quả chính “Quan niệm thời gian” của bộ lễ phục nhà ảo thuật để tính toán từng giây, từ lúc rời bến đến giờ đã vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, nếu thử bay qua, đến vị trí này thì thể lực sẽ cạn kiệt, rơi vào vùng nước tiêu điều.
Xem ra thuyền là phương tiện giao thông duy nhất để người ngoài đến được Tháp Nghiêng.
“Thuyền này nổi bằng cách nào và tại sao nó có thể di chuyển về phía trước?” Úc Ngạn nằm sát mạn thuyền, đưa tay quạt nước, hầu như không cảm nhận được lực cản, mặt nước không có sức căng, lực nổi rất yếu, không đủ để nâng một chiếc lông vũ.
“Không biết nữa, những chuyện quái lạ ở thế giới mới này quá nhiều, quen rồi thì chị chọn chấp nhận các thiết lập của nó.” Nặc Lan đã chán ngán cảnh vật lặp đi lặp lại, cô đặt máy ảnh xuống muốn chơi điện thoại, nhưng điện thoại ở thế giới mới hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có thể nhìn anh em JS uống trà đi ngủ trong các cảnh game khác nhau.
Nước rất trong nhưng ở dưới sâu lại có màu đen tối, rong rêu như sợi ngô ở đáy nước nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay Úc Ngạn khi y khuấy lên một vòng xoáy nhỏ.
Những sợi rêu đen quấn chặt vào ngón tay Úc Ngạn, y chưa kịp gỡ ra thì chiếc thuyền đã tiếp tục di chuyển, rắc, một chùm rêu bị Úc Ngạn giật đứt.
“.” Úc Ngạn lén lút nhìn ra đằng trước, thấy khoảng cách giữa chiếc thuyền Chiêu Nhiên và thuyền của mình bị một lớp sương mù che phủ, chắc không thấy được y vừa làm hỏng gì đó.
Y kéo búi rong rêu ra khỏi mặt nước, thấy một mảnh tóc đen mục nát dính vào một mảnh da đầu người.
“Ế.” Úc Ngạn nhanh chóng rửa sạch ngón tay trong nước, liếc nhìn chỗ mình đã nhổ rong rêu lên, bất ngờ y nhìn thấy dưới mặt nước mờ tối tăm có một khuôn mặt trắng bệch chậm rãi quay về phía mình, da đầu bị nhổ trọc một mảng, miếng thịt thối trắng toát ngâm trong nước.
Chẳng lẽ đây đều là…
Nhìn xuống nước đen dưới thuyền, xen lẫn với rong rêu đen là những búi tóc mọc trên các vật thể hình cầu, khoảng chừng hàng trăm búi.
Bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp, Úc Ngạn mất tập trung suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên đã không còn thấy thuyền của Chiêu Nhiên đâu nữa, sương mù mỏng dần dày đặc hơn, sương độc trong rừng làm giảm tầm nhìn đến mức thấp nhất.
“Chiêu Nhiên –?”
Không ai trả lời.
Úc Ngạn quay đầu nhìn người chèo thuyền quấn vải trắng, người chèo thuyền dần ngừng chèo, giơ hai ngón tay lên, chỉ vào chiếc bát nhỏ làm từ vỏ trái cây năm trên đống đá cuội.
Đòi tiền boa, không thì không đi nữa.
Úc Ngạn không nói nhiều, lấy trong túi ra hai đồng xu mười xu, ném vào chiếc nửa bát vỏ trái cây.
Người chèo thuyền vẫn thờ ơ. Chưa đủ, cần thêm nữa.
“Ông muốn bao nhiêu?” Úc Ngạn nghiêng đầu hỏi. Hai mươi xu vẫn chưa đủ à? Trên tàu còn đủ để gọi một đĩa cơm chiên bạch tuộc thêm một phần bạch tuộc nữa.
Người chèo thuyền quấn vải trắng giơ hai ngón tay lên.
Nặc Lan nghe thấy Úc Ngạn nói chuyện mới đặt điện thoại xuống, cô ngước lên nhìn hai người, ngay lập tức hiểu họ đang tranh cãi chuyện gì, cô giữ tay Úc Ngạn lại nói: “Trước khi lên thuyền đã nói rõ bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, chúng tôi đều đến Tháp Nghiêng làm việc, trên người không có nhiều tiền.”
Cô có thể chấp nhận việc đòi hẳn bốn trăm ngay từ đầu nhưng không thể chấp nhận chuyện lúc đầu nói hai trăm rồi sau đó lại đòi thêm hai trăm nữa.
Người chèo thuyền kiên quyết giữ nguyên hai ngón tay, không chèo thuyền, cứ thế mà giằng co, xem ai sẽ sốt ruột trước.
“Này? Dám gài bẫy chị à? Chị lăn lộn ở sòng bạc lăn lộn mười mấy năm chưa ai dám nợ chị một xu, bán tay chân để trả nợ là chuyện thường.” Nặc Lan đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo vải trắng của người chuyền thuyền, hắn gần như bị nhấc bổng khỏi thuyền, “Được thôi, không chịu đi đúng không, Úc Ngạn, đưa dao cho chị, đâm hắn hai nhát xem hắn có vội vàng lên bờ băng bó không.”
Úc Ngạn kéo nhẹ góc váy của cô, nhắc khẽ: “Chị, hắn là người chết mà.”
Nặc Lan: “.”
Người chèo thuyền dù bị túm chặt vải trắng trước ngực nhưng tay phải vẫn có thể cử động, hắn chạm nhẹ vào cây sào, mặt nước bỗng dậy sóng, chiếc thuyền chao đảo dữ dội, Nặc Lankhông giữ được thăng bằng ngã ngồi trở lại chỗ cũ.
Theo lời gọi của người chèo thuyền, những vật thể hình cầu có tóc xám đen bắt đầu di chuyển, tiến về phía thuyền.
Theo quán tính, chúng ngả về phía trước, lộ ra những khuôn mặt trắng bệch bị nước thấm trương phình, những cái đầu người trắng bệch lố nhố di chuyển về phía thuyền.
Hàng trăm xác chết đứng thẳng dưới nước, tóc tai lơ lửng, tất cả đều mặc trang phục của du khách du lịch, do ngâm nước lâu ngày các thi thể đã biến dạng, nhưng túi áo lại căng phồng, chứa đầy đá cuội.
Nước này không có lực nổi gì mới đúng, người rơi xuống chết đuối lẽ ra phải nằm dưới đáy sông, sao lại có thể đứng dậy được?
Úc Ngạn bám vào mạn thuyền cố gắng nhìn xuống dưới nước nhưng chỉ thấy một màu đen kịt không rõ ràng.
Nặc Lan thấy vậy nổi da gà, tay không dám chạm vào mạn thuyền, rụt tay lại như bị điện giật: “Ma nước?”
Người chèo thuyền dám mở miệng đòi tiền chắc chắn phải có bản lĩnh riêng nào đó, điều khiển ma nước để đe doạn hành khách là chiêu thường dùng của hắn, thuyền nhỏ càng ngày càng lắc lư mạnh hơn, chỉ cần nghiêng đổ là hành khách sẽ rơi xuống nước và bị chìm xuống đáy nước trong tích tắc, trở thành một phần của đội quân ma nước này.
Úc Ngạn suy nghĩ một lúc rồi lấy ra hai đồng xu hai trăm, lặng lẽ ném vào cái bát vỏ trái cây.
Nặc Lan giận dữ trách móc: “Em đưa thật hả, em là người dễ nuốt giận vào bụng vậy à.”
Úc Ngạn kéo chiếc túi váy dealer của Nặc Lan, bên trong chẳng biết từ lúc nào đã bị nhét đầy đá cuội.
“Xác chết dưới đều bị nhét đầy đá cuội trong túi.” Úc Ngạn lặng lẽ dùng mũi chân quét lớp sỏi cuội trên thuyền ra hiệu cho cô nhìn, “Dùng để nhấn chìm người xuống nhanh hơn.”
Có vẻ như trong lúc tranh cãi vừa rồi đã bị nhét vào, nếu lúc đó Nặc Lan thực sự ra tay với hắn, người chèo thuyền sẽ tìm cách làm cô rơi xuống nước và chết đuối, nước tiêu điều này không có lực nổi nên không thể vùng vẫy được.
Người chèo thuyền nhặt tờ tiền giấy trong vỏ trái cây nhét vào khe vải trắng ở thắt lưng rồi yên tĩnh trở lại vị trí tiếp tục chèo thuyền.
Khi người chèo thuyền đã đứng xa một chút, Úc Ngạn khẽ huých tay Nặc Lan, ghé tai hỏi nhỏ: “Lúc nãy khi nhấc hắn lên, chị có cảm giác như hắn thực sự là người chết không?”
Nặc Lan giật mình, nhớ lại cảm giác: “Trọng lượng… khá thực đấy. Nhưng chị chưa từng nâng người chết bao giờ, không biết cảm giác thế nào?”
“Hắn có sức giằng co lại không?”
“… Có. Nhưng người chết ở Tháp Nghiêng có thể hoạt động mà, thương nhân nửa đêm cũng có thể đi lại đấy thôi.”
“Phong cách của Tháp Nghiêng luôn là tiền nào của nấy, không rẻ nhưng cũng không lừa gạt, việc tăng giá giữa chừng này phá vỡ ấn tượng của em về Tháp Nghiêng, chủ nhân của Tháp Nghiêng đã làm ăn lớn đến mức này chắc chắn không dùng thủ đoạn lừa lọc.”
“Cậu nghĩ hắn là người sống giả chết? Nhưng hắn có mùi hôi, mùi xác chết đấy.” Nặc Lan vừa nói vừa lén liếc nhìn mặt người chèo thuyền, “Làm sao để kiểm chứng? Lỡ chọc giận hắn, hắn đẩy chúng ta xuống nước thì phiền đấy. Tổ trưởng Chiêu với Quả cầu lửa đầu? Rõ ràng cố ý tách chúng ta ra.”
“Em có cách.” Úc Ngạn lục lọi trong túi trong áo vest quý ông, lấy trong hộp phân tích lưu trữ hạch ra hạch phòng áo – lấy vật trong tranh, là hạch bạc cấp một lấy được sau khi phá giải phòng ảo thẩm mỹ viện, có thể lấy vật thể trong hình ảnh phẳng ra nhưng chỉ có thể lấy ra vật thể có kích thước 1-1 từ hình ảnh hoàn chỉnh và không thể lấy ra vật sống.
Nếu không thể lấy ra, điều đó có nghĩa là thứ trong tranh vẫn còn sống.
Nặc Lan đưa bức ảnh chụp người lái thuyền cho James, James và Salanka nhận bức ảnh, chạy đến một trò chơi nào đó có phòng vẽ, đội mũ họa sĩ nghiêm túc vẽ tranh.
Thực ra chỉ là sắp xếp lại các điểm ảnh theo thông tin màu sắc trên ảnh, tương đương với việc in ấn.
Chẳng mấy chốc, James đưa ra một tờ giấy vẽ ra khỏi màn hình, in đầy đủ hình ảnh của người chèo thuyền quấn vải liệm.
Úc Ngạn đeo hạch lấy vật trong tranh, xắn tay áo lên, ngón tay mò vào bức tranh tìm tòi.
Tờ giấy bị ngón tay chọc thủng một lỗ.
Nặc Lan nhướng mày khẽ thở ra: “Người sống thật à? Chắc không?”
“Có thể thôi, trước đây em cũng chưa thử bao giờ, có lẽ không chính xác.” Úc Ngạn cuộn bức tranh lại nhét vào túi trong áo vest, gỡ hạch vật lấy trong tranh cất đi.
“Trói hắn lại?” Nặc Lan im lặng ra hiệu vài động tác, chỉ vào cây sào chèo thuyền, “Nhưng em có biết chèo thuyền này không? Cách hắn chèo thuyền khác hẳn với cách chúng ta thường thấy.”
“Thôi vật, mất tiền tránh tai họa, chỉ là hai trăm xu thôi. Tháp Nghiêng trả chúng ta gấp ba lần tiền Âm phủ, không đáng để lãng phí thời gian.”
Khi hai người đang thì thầm bàn luận thì thuyền nhỏ lại dừng một lần nữa.
Người chèo thuyền đứng đối diện với hai người, giơ hai ngón tay lên.
Lần này, hắn đòi tất cả tiền bạc trên người họ.
Úc Ngạn lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi thật sự không có tiền.”
Người chèo thuyền cứng đờ giơ tay phải lên, chỉ vào bộ lễ phục nhà ảo thuật trên người Úc Ngạn rồi chỉ vào pin sạc vô hạn và máy chụp ảnh lấy liền của Nặc Lan.
Úc Ngạn và Nặc Lan đều không nói gì, Nặc Lan khẽ xoa hạch bạc trên ngón tay út đứt đoạn, lông mi dày đen rũ xuống từ từ ngước lên, bông tai hình xúc xắc trên khuôn mặt xinh đẹp khí khái anh hùng của cô phản chiếu những điểm sáng. Ánh mắt cô rơi xuống mặt người chèo thuyền, Úc Ngạn cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn.
Thật ra khí chất của hai người rất giống nhau, đều thiếu kiên nhẫn, nếu bị quấy rối liên tục trong thời gian ngắn sẽ tự động kích hoạt khía cạnh tàn nhẫn của mình, điểm khác biệt là vùng cấm của Úc Ngạn nhiều hơn và dày đặc hơn, tùy tiện đặt chân cũng đạm trúng dây đỏ làm y tức giận.
Úc Ngạn nhìn ngốc không trung một lúc, không biết nghĩ đến điều gì mà bật cười rồi hỏi người chèo thuyền: “Một ngày ông chèo được mấy chuyến?”
Người chèo thuyền quấn vải trắng giơ ba ngón tay. Ba chuyến.
Úc Ngạn suy nghĩ: “Chúng tôi là chuyến thứ ba?”
Người chèo thuyền gật đầu.
“Ồ…” Úc Ngạn xoa cằm, cắn móng tay nói, “Tiền thì không có, mạng thì không cho.”
Người chèo thuyền bị đùa cợt một phen, đứng ở đuôi thuyền tức giận nhìn hai người từ trên cao, hắn bất ngờ vung mạnh cây sào khiến những xác chết dưới đáy nước vốn yên tĩnh lại một lần nữa bị triệu hồi, bắt đầu di chuyển nhanh chóng tụ lại xung quanh chiếc thuyền nhỏ.
Úc Ngạn bất ngờ đứng bật dậy, nắm lấy cây sào của người chèo thuyền, nhưng sức chống cự của người chèo thuyền quấn vải trắng mạnh lạ thường, hắn xoay người dùng bả vai đẩy mạnh Úc Ngạn, chân dẫm mạnh lên một bên thuyền khiến thân thuyền nghiêng ngả, trọng tâm quá cao nên Úc Ngạn không giữ được thăng bằng, người chèo thuyền liền dùng cây sào đâm mạnh vào bụng y, trực tiếp hất y ngã khỏi thuyền, cơ thể rơi mạnh xuống nước.
Nặc Lan hoảng hốt kêu lên đưa tay ra bắt lấy, cô vươn nửa thân người để kéo lấy tay Úc Ngạn, nhưng mơ hồ cảm thấy tay mình bị Úc Ngạn đẩy ra rồi cả hai trượt khỏi nhau, Úc Ngạn không có sức để vùng vẫy, trực tiếp chìm sâu xuống dưới mặt nước, bị cuốn vào đám xác chết thối rửa.
Nặc Lan ngay lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm người chèo thuyền, hắn vẫn giơ hai ngón tay, đòi cô giao nộp hết tài sản.
Đầu tiên loại bỏ Úc Ngạn, chỉ để lại một cô gái yếu đuối dễ bề chém giết, đúng là một phán đoán hợp lý.
Nặc Lan nhẹ nhàng xoay cổ tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc, rồi cô tung một cú đấm mạnh vào bụng người chèo thuyền quấn vải trắng, cú đấm của cô vừa nhanh vừa mạnh ngoài sức tưởng tượng, khiến hắn cúi gập người, một tiếng rên khẽ vang lên từ phía dưới lớp vải liệm.
Nhưng người chèo thuyền đã quen với sóng to gió lớn cũng đã từng gặp hành khách khó giải quyết, hắn dẫm chân lên mép thuyền khiến chiếc thuyền nhỏ tròng trành, buộc Nặc Lan phải hạ thấp trọng tâm, không thể nhấc chân ra đòn.
Song ánh mắt Nặc Lan lóe sáng, một tay cô nắm cổ người chèo thuyền, một chân dài vắt lên vai hắn, chân kia cũng linh hoạt cuốn chặt lại, cơ thể cô như một sợi dây thừng dẻo dai, đôi chân khóa chặt đầu người chèo thuyền rồi vặn mạnh.
Nhưng người lái thuyền cũng không phải tay vừa, hắn xoay đầu theo hướng cô vặn, dùng cây sào đè mạnh vào eo Nặc Lan buộc cô phải thả lỏng đôi chân, đầu cây sào rạch một vết thương trên eo Nặc Lan, cô thả chân tay vững vàng đáp xuống thuyền, thân thuyền rung động mạnh, cô hạ thấp người quỳ một chân để giữ thăng bằng.
Người chèo thuyền xoay cổ để giảm bớt cơn đau, cúi xuống nhìn Nặc Lan, dù bị vải trắng che kín mặt nhưng cũng có thể đoán được sự khinh miệt trong ánh mắt hắn lúc này.
Nặc Lan hừ nhẹ, ngẩng đầu thách thức.
Trong khoảnh khắc giao đấu, người chèo thuyền không nhận ra mình đã bị Nặc Lan dẫn dắt đổi vị trí, giờ đây hắn đứng gần mép thuyền không có che chắn, còn điện thoại của Nặc Lan thì ở ngay sau lưng hắn.
Salanka vươn tay ra khỏi màn hình, ngay lập tức nắm chặt cổ chân người chèo thuyền, hắn cảm thấy có người ở phía sau, quay đầu lại thì thấy mặt một thiếu niên tóc vàng cười tủm tỉm.
James bám chặt vào lưng hắn như một bóng ma, nụ cười đầy lưỡi dao kim nhọn: “Xem mày đã làm gì đi, tên chết tiệt.”
Người chèo thuyền không hiểu tại sao trên thuyền lại đột nhiên xuất hiện thêm người như vậy. Chân hắn bị giữ chặt không thể cử động, phần thân trên bị James ôm lấy rồi bị kéo ngã ngửa xuống nước.
Một nửa cơ thể người chèo thuyền chìm vào nước nhưng vẫn ngoan cường nắm chặt mạn thuyền không chịu buông tay, James ngồi trên ngực hắn, mỉm cười đưa tay ấn đầu hắn xuống dưới mặt nước.
Nước tràn vào lớp vải trắng quấn quanh người chèo thuyền, cơ thể hắn ngày càng nặng, dần dần chìm xuống.
Người chèo thuyền vùng vẫy đẩy thiếu niên tóc vàng đang đè trên người mình, nhưng tay hắn lại xuyên qua cơ thể James, thiếu niên đó không hề có thực thể, hắn không thể chạm vào cậu.
Khi phần lớn cơ thể người chèo xuống đã ngập trong nước, hắn mở to mắt qua lớp vải hắn nhìn thấy một đôi mắt đen bạc đang nhìn thẳng vào mình.
Dùi phá giáp cắm sâu vào thân thuyền ngập nước, Úc Ngạn vẫn nắm chặt nó, nín thở treo mình dưới đáy thuyền, trôi nổi cùng những xác chết trong nước.
Y bất ngờ vươn tay, túm lấy người chèo thuyền kéo mạnh xuống:
“Muốn giả làm người chết thì hãy đứng chung với chúng đi!”
“A –!” Người chèo thuyền bị ép lộn nhào rơi xuống nước, Úc Ngạn mượn lực trèo lên mạn thuyền vọt ra khỏi mặt nước hít thở gấp gáp, Nặc Lan mừng rỡ vươn tay kéo y lên, Úc Ngạn hóa thành bầy dơi ma quái lao lên trời rồi đáp xuống thuyền, túm lấy cổ áo của người chèo thuyền, thọc tay vào thắt lưng hắn lục lọi.
Một xấp tiền rồi lại một xấp, một đồng tiền Âm phủ, hai đồng…
“Mỗi ngày chèo ba chuyến, tôi biết ngay là ông kiếm không ít mà.” Úc Ngạn lục sạch túi tiền của hắn mới chịu buông tay, người chèo thuyền vẫn cố bám lấy mạn thuyền nhưng con rắn nhỏ màu đen trên cây gậy quý đã bò đến tay hắn, cắn một phát, nọc độc nhanh chóng ngấm vào da thịt gây tê liệt.
Úc Ngạn xoay người đá mạnh vào trán người chèo thuyền, nhìn hắn vùng vẫy chìm xuống nước.
Úc Ngạn cũng từ từ giơ hai ngón tay, thọc xuống nước, tạo thành hình trái tim gửi tới người chèo thuyền.
Nặc Lan ngồi trên thuyền th* d*c, lau vết máu trên thắt lưng xoa nhẹ đầu ngón tay: “Giờ sao đây, cậu biết chèo thuyền không?”
“Em học được cách chèo dưới nước rồi!” Úc Ngạn hất nước khỏi đầu, đứng lên đuôi thuyền nắm lấy cây sào, quất lên trời.
Nước bắn tung tóe, đầu sào buộc một sợi dây mảnh, cuối sợi dây buộc một mảnh nhựa đen, mảnh nhựa đen bị hất lên không trung, giống như một con bướm đen đang bay lượn.
Ánh mắt Nặc Lan kinh ngạc dõi theo mảnh nhựa bay lả tả, bỗng cảm thấy thuyền chao đảo, có gì đó bên dưới đang nâng thuyền lên.
Tiếng vỗ cánh của bầy bướm khổng lồ vang lên xung quanh, chúng nâng chiếc thuyền nhỏ lên khỏi mặt nước, những con bướm đen tung cánh tụ thành đàn bay lên bầu trời, tụ lại thành một vòi rồng đen kịt.
Úc Ngạn vung sào về phía trước, bầy bướm khổng lồ phát ra tiếng kêu kỳ lạ, đuổi theo mảnh nhựa treo trên đầu sào, chúng nhảy múa như đang tán tỉnh nâng thuyền lướt đi, mảnh nhựa bay về phía nào, chúng sẽ bay về phía đó.
Nặc Lan nằm sấp bên thuyền, kinh ngạc nhìn ngắm những con bướm đen bay lượn trên bầu trời, một con bướm đậu lên tóc cô, cánh của những sinh vật kỳ lạ vừa mạnh mẽ vừa duyên dáng này không dính nước như những linh hồn ác độc mọc lên từ bùn lầy bẩn thỉu, nhẹ nhàng xinh đẹp.
–