- Trang chủ
- Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
- Chương 111: Khả năng dịch chuyển
Chương 111: Khả năng dịch chuyển
Truyện: Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
Tác giả: Lân Tiềm
- Chương 1: [Quyển 0: Hướng dẫn người mới] Rời khỏi tầng hầm của toà nhà
- Chương 2: Nhặt vũ khí
- Chương 3: Nói chuyện với Chiêu Nhiên
- Chương 4: Trang bị hạch quái dị - sừng dê
- Chương 5: Phục hồi lượng máu
- Chương 6: [Quyển 1: Nghệ thuật xương xẩu] Xin mời chọn gia nhập phe
- Chương 7: Thực tập sinh nguy hiểm
- Chương 8: Một số biện pháp uốn nắn cấp dưới
- Chương 9: Thêm thủ đoạn để uốn nắn cấp dưới
- Chương 10: Thay đổi vẻ ngoài kinh điển
- Chương 11: Nói chuyện với Áo jacket vàng
- Chương 12: Trợ thủ Đáng Tin
- Chương 13: Chiến đấu
- Chương 14: Hai đấu hai
- Chương 15: Vác bà chủ đi
- Chương 16: Tay anh nhiều hơn
- Chương 17: Phai màu?
- Chương 18: Điểm yếu
- Chương 19: Thú cưng tay nhỏ
- Chương 20: [Quyển 2: Vua trò chơi] Đối thủ
- Chương 21: Dạy bù
- Chương 22: Lợi hại lắm rồi
- Chương 23: Có chữ à
- Chương 24: Kiếm của Nặc Lan
- Chương 25: Xem thường tôi à
- Chương 26: Bắt đầu bài kiểm tra
- Chương 27: Chôn
- Chương 28: Kẻ vô lại
- Chương 29: Đua điểm
- Chương 30: Trừng phạt
- Chương 31: Phần thưởng
- Chương 32: Tăng thêm kiến thức hữu ích
- Chương 33: Thanh niên 5 tốt
- Chương 34: Chướng ngại vật
- Chương 35: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 36: Nhiệm vụ tử vong cuối cùng của hội chứng ám ảnh xã hội
- Chương 37: Thần gà (*chơi gà kéo chân đồng đội)
- Chương 38: Tốc độ
- Chương 39: Bạo lực gia đình trên mạng
- Chương 40: Hoa tiền giấy
- Chương 41: Cởi găng tay
- Chương 42: Cô Hai
- Chương 43: Thao tác trừ điểm
- Chương 44: Thăng cấp
- Chương 45: Tảng sáng đêm vùng cực
- Chương 46: Tự Ôm Trở Về Nhà
- Chương 47: Tự chui đầu vào rọ
- Chương 48: Thần giả cứu giúp
- Chương 49: Tìm bạn đời
- Chương 50: Đồng hồ bất thường
- Chương 51: Lá cờ Thần Chiến Tranh
- Chương 52: Phần thưởng tiêu diệt
- Chương 53: Nội gián
- Chương 54: Tối đa hóa lợi ích
- Chương 55: Hành động không có tổ trưởng
- Chương 56: Hợp tác
- Chương 57: Bảo vệ
- Chương 58: Gia đình
- Chương 59: Ông chủ gian xảo
- Chương 60: Người thay thế
- Chương 61: Xác minh
- Chương 62: Xé rách lớp mặt nạ
- Chương 63: Vua trò chơi
- Chương 64: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 1)
- Chương 65: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 2)
- Chương 66: Sổ tay thiết lập 1 (Phòng ảo dị thể)
- Chương 67: Sổ tay thiết lập 2 (Giai đoạn sinh trưởng của dị thể)
- Chương 68: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Nòng nọc ăn thịt người
- Chương 69: Sổ tay thiết lập 3 - Phân chia cấp bậc dị hạch
- Chương 70: [Quyển 3: Giới thiệu trật tự thế giới] Làm thế nào để chứng minh anh là anh
- Chương 71: Xin đừng rời đi
- Chương 72: Hạch vàng cấp 1
- Chương 73: Tin tức buổi sáng
- Chương 74: Nhiệm vụ tạm thời
- Chương 75: Không lo ngại gì
- Chương 76: Trận chiến mở màn của thần giả
- Chương 77: Hy vọng
- Chương 78: Vật về chủ cũ
- Chương 79: Bản kế hoạch khó nhai
- Chương 80: Thông tin quan trọng
- Chương 81: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 82: Phó bản mới: Trở lại bệnh viện
- Chương 83: Mở màn phòng ảo
- Chương 84: Dò xét thử thách
- Chương 85: Anh không hiểu
- Chương 86: Có thù phải trả, càng nhanh càng tốt
- Chương 87: Bản thể xuất hiện
- Chương 88: Ùng ục
- Chương 89: Thoát xác
- Chương 90: Anh hai
- Chương 91: Cơm chiên trứng
- Chương 92: Đi về nhà
- Chương 93: Nhật ký
- Chương 94: Uẩn khúc khác
- Chương 95: Giao dịch với quỷ dữ
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: Tìm kiếm chân tướng
- Chương 98: Khẩn cấp
- Chương 99: Ân tình
- Chương 100: Bạn bè
- Chương 101: [Quyển 4: Giấc mơ ma quái trên du thuyền Muses] Du thuyền Muses
- Chương 102: Bắt cóc*
- Chương 103: Lừa gạt Tiểu Ngạn*
- Chương 104: Lừa Gạt Tiểu Nhiên
- Chương 105: Sự thật
- Chương 106: Lên thuyền
- Chương 107: Sủi cảo
- Chương 108: Phát lại tuyệt vời
- Chương 109: Bối rối tỏ tình
- Chương 110: Lưỡi câu
- Chương 111: Khả năng dịch chuyển
- Chương 112: Lần này đến lượt anh
- Chương 113: Bảo vệ anh
- Chương 114: Hành động
- Chương 115: Người canh giữ phòng ảo cấp cao
- Chương 116: Chứng minh vận may của mình! Hạch mù đen
- Chương 117: Uy tín của Schrödinger
- Chương 118: Sơ hở
- Chương 119: Hóa xương
- Chương 120: Cẩn thận khóa acc! Khóa máu vô địch
- Chương 121: Đèn dẫn đường
- Chương 122: Câu trả lời muộn màng
- Chương 123: [Quyển 5: Thế giới mới giả tưởng] Hương vị quê hương
- Chương 124: Hành trình mới
- Chương 125: Tiệm tạp hóa
- Chương 126: Viên Minh Hạo
- Chương 127: Toan tính nhỏ của anh Viên
- Chương 128: Dỗ dành Tiểu Hỏa
- Chương 129: Hành trình tuổi trẻ
- Chương 130: Tiêu sài
- Chương 131: Hoa chỉ biết nghe lời đẹp
- Chương 132: Con rồng mà cậu từng thấy
- Chương 133: Rồng hối tiếc không kịp
- Chương 134: Tầm quan trọng của việc đọc nhiều sách
- Chương 135: Sách minh họa cảnh vật
- Chương 136: Hành vi của Bồ Hóng, thao tác cơ bản
- Chương 137: Ngày này năm ấy
- Chương 138: Khiêu chiến Bất Hóa Xuyên
- Chương 139: Công nhận
- Chương 140: Kết HE của hoa mộng
- Chương 141: Ngoại truyện nhỏ của anh trai
- Chương 142: Nhiệm vụ
- Chương 143: Lựa chọn
- Chương 144: Kế hoạch nhỏ
- Chương 145: Sinh thái
- Chương 146: Thạch sừng tinh thể
- Chương 147: Thuần hóa
- Chương 148: Nhà máy ngầm
- Chương 149: Hết sức căng thẳng
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Cuộc rượt đuổi
- Chương 152: Thành phố thất thủ
- Chương 153: Nơi tránh gió tạm thời
- Chương 154: Cao hơn một bậc
- Chương 155: Cứu hộ
- Chương 156: Thay đổi tình cảm
- Chương 157: Chữa bệnh
- Chương 158: Trí tuệ xảo quyệt
- Chương 159: [Quyển 6: Lâu Đài Quỷ Tháp Nghiêng] Nhận được trang bị mới: Lễ phục thuộc tính
- Chương 160: Vẻ ngoài mới: Lễ phục nhà ảo thuật
- Chương 161: Lòng ham chiếm hữu của quái vật
- Chương 162: Chỉnh đốn nơi làm việc
- Chương 163: Phương pháp thu nhận bồ hóng: Không cho phép cất đặt một mình
- Chương 164: Năng lực của tổ trưởng mới
- Chương 165: Truyền tay nhau xem
- Chương 166: Lời mời từ Tháp Nghiêng
- Chương 167: Đúng như ý nguyện
- Chương 168: Ngoại truyện JS
- Chương 169: Trang bị tâm hạch: Mặt nạ Hồ Chết
- Chương 170: Xác nhận đã nhận hàng
- Chương 171: Đột kích ban đêm
- Chương 172: Trọng Lượng Của Cái Chết
- Chương 173: Nhật Ngự Khô
- Chương 174: Xâm lược Hải Đảo
- Chương 175: Ai là nhân vật phản diện
- Chương 176: Tế bào nghệ thuật
- Chương 177: Hình dạng của ác quỷ
- Chương 178: Câu kéo
- Chương 179: Căng thẳng
- Chương 180: Thanh Tẩy
- Chương 181: Ánh sáng lấp lánh
- Chương 182: Huấn luyện bổ sung
- Chương 183: Út cưng
- Chương 184: Cứu viện nho nhỏ
- Chương 185: Đã đạt giới hạn
- Chương 186: Bức thư
- Chương 187: Quyết định đến hẹn
- Chương 188: Vùng đất tiêu điều
- Chương 189: Cẩn thận lừa đảo
- Chương 190: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Bướm khổng lồ Jacob
- Chương 191: Nhập cảnh
- Chương 192: Chủ nhân Tháp Nghiêng
- Chương 193: Ủy thác cuối cùng
- Chương 194: Khu vực khai thác mỏ vàng
- Chương 195: Quặng mỏ di động
- Chương 196: Khuyên can
- Chương 197: Vượt ranh giới
- Chương 198: Cửa
- Chương 199: Rồng làm việc nghĩa chẳng từ nan
- Chương 200: [Quyển 7: Phá kén thành bướm] Hóa Kén
- Chương 201: Hóa kén (2)
- Chương 202: Hóa kén (3)
- Chương 203: Hóa kén (4)
- Chương 204: Hóa kén (5)
- Chương 205: Hóa kén (6)
- Chương 206: Hóa kén (7)
- Chương 207: Mặt trời mọc
- Chương 208: Sáu phút đầu hàng
- Chương 209: Tiệc ăn mừng
- Chương 210: Tuyết lập hạ
- Chương 211: Hẹn hò
- Chương 212: Khởi đầu mới - Kết thúc
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Úc Ngạn giơ đèn pin lên, ánh sáng chiếu lên mặt ông cụ, những nếp nhăn nứt nẻ do thời gian dài chịu nắng chịu gió để lại, nếu thông tin của tài xế ở thành phố Ân Hy chính xác, thì ông cụ này là một người vô gia cư ở gần bến cảng số ba, được chọn ngẫu nhiên lên tàu làm nhân viên vệ sinh, trải nghiệm miễn phí chuyến du thuyền sang trọng, ăn ở đều không tốn phí.
Từ đầu Úc Ngạn đã có một thắc mắc mà đến giờ vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Theo lý thuyết, nhân viên trên thuyền lẽ ra phải do công ty du thuyền phỏng vấn và tuyển chọn, đảm bảo dịch vụ chuyên nghiệp và chu đáo cho các khách VIP, thế nhưng, họ lại chọn ngẫu nhiên những người không có kinh nghiệm từ khắp nơi, tuy rằng giảm bớt chi phí nhân sự, nhưng điều này lại dẫn đến tình trạng tốt xấu lẫn lộn, dễ làm khách VIP không hài lòng.
Cách làm của ban tổ chức buổi biểu diễn ảo thuật này hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng mà giống như họ đã biết trước không một ai trong số các khách VIP sẽ sống sót.
Ông cụ giơ cây nến trắng đi lên hai bước, trông có vẻ hơi sợ hãi, thử dò xét hỏi Úc Ngạn: “Cậu là con nhà giàu trên thuyền này à?”
Úc Ngạn lắc đầu: “Cháu cũng là nhân viên phục vụ, chưa từng thấy nhà hát lớn như thế này, nên tò mò đến xem.”
“À.” Ông cụ nghe vậy, người cong lại hơi thẳng lên một chút, bớt đi vẻ e dè, cười ngốc nghếch, lộ ra hàm răng sứt mẻ thiếu đi vài bạn răng, “Vậy cậu đừng ngồi lên ghế của người ta, để họ thấy thì không vui, cho rằng chúng ta làm bẩn ghế của họ.”
“Cháu cứ ngồi,” Úc Ngạn nhún nhảy trên chiếc ghế bọc nhung mềm mại, truyền thuyết về ông cụ cầm nến trắng luôn khiến bến cảng số ba phủ bầu không khí rùng rợn, chắc hẳn ông cụ này là hồn ma không tiêu tan, dù sống hay chết, Úc Ngạn đều không sợ.
“Suỵt suỵt, nhà giàu mê tín lắm, chúng ta không đụng vào được đâu, cậu làm thế này là ngồi hỏng vận may của họ rồi.” Ông cụ khá tức giận, xua tay với y, “Nếu cậu nhất định muốn xem, ông sẽ dẫn cậu đi vòng quanh hậu trường nhà hát.”
Đúng lúc, y nghĩ buổi tối sẽ bắt đầu biểu diễn ảo thuật, phía sau sân khấu chắc chắn sẽ chuẩn bị trước một số đạo cụ, nếu may mắn y có thể nhìn trộm được cả nhà ảo thuật đang tập duyệt.
Úc Ngạn đứng dậy, đi theo ông cụ về phía sau sân khấu. Ông cụ họ Vương, bước đi tập tễnh quét sạch bụi trên mặt đất, lẩm bẩm khen ngợi cuộc sống của người có tiền.
Hậu trường nhà hát quả thực có rất nhiều đạo cụ, tất cả đều được phủ bằng vải nhung đỏ, những đạo cụ ảo thuật kỳ lạ tạo ra những hình dạng lồi lõm dưới lớp vải phủ, Úc Ngạn vén lên một tấm vải che một vật có hình dáng giống cái tủ cao hơn y khoảng hai mươi centimet, bên trong là một tủ trưng bày bằng kính trong suốt, đủ để chứa một người trưởng thành đứng vào, y sờ khắp nơi nhưng không phát hiện ra cơ quan gì.
Những nhạc cụ đắt tiền được đặt trong phòng chống bụi, những trang phục kịch nói và váy ballet sáng sủa được treo gọn gàng trong phòng thay đồ, có điều do mất điện, toàn bộ phía sau sân khấu đen kịt, chỉ có thể di chuyển từng chút một với ánh đèn pin để thấy rõ những thứ trước mắt.
Cửa phòng thay đồ phản chiếu cơ thể duyên dáng của một nữ vũ công ballet, cô nhón chân, cánh tay duỗi ra, tạo dáng tuyệt đẹp, kỹ năng cơ bản quá vững chắc, giữ nguyên tư thế đó nửa ngày cũng không động đậy.
Úc Ngạn cảm thấy không đúng, lặng lẽ áp sát vào tường, nhìn sâu vào phòng thay đồ, bên trong không có một ai, chỉ có một bức tượng vũ công bằng thạch cao có kích thước bằng người thật, đứng nhón chân yêu kiều, thứ phản chiếu trên cửa thực ra là bóng của bức tượng.
Y ngày càng không hiểu được ý tưởng trang trí của chủ thuyền, họ bỏ ra rất nhiều tiền cho những tác phẩm nghệ thuật tiên tiến này, nhưng lại đặt chúng ở những nơi khách không có cơ hội nhìn thấy, dãy tranh sơn dầu trong hành lang trước đây cũng vậy, treo cạnh khu nội trú của nhân viên phục vụ, những người này lên tàu để kiếm sống, ai có thời gian thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật khó hiểu này chứ?
“Cậu đang nhìn gì trong phòng thay đồ nữ thế?” Ông cụ Vương thúc giục y nhanh chóng rời đi. “Thợ sửa du thuyền này không biết gì cả, sắp xếp lung tung, tường thì lồi lõm, lại còn đối diện cửa ra vào, người xưa thường nói góc nhọn không tốt, rất xui xẻo, tôi không ở đây lâu được. Tên nhóc cậu chẳng biết điều gì hết, tôi không dẫn cậu đi dạo nữa, cậu mau đi đi.”
“Sắp xếp à, cái này cháu chưa từng học qua.” Úc Ngạn đẩy cửa phòng thay đồ nửa đóng nửa mở, một mình cầm đèn pin tiến đến trước bức tượng vũ công, chạm vào ngón tay mảnh mai của cô, quả thực giống như thạch cao.
Y dùng chút lực, bẻ một ngón tay của bức tượng, lớp vỏ thạch cao gãy ra, mảnh vụn rơi xuống đất, lộ ra một ngón tay mất sắc tố bên trong.
Úc Ngạn sững lại một lúc, lập tức né vào bức tường bên cạnh, đứng xa để nhận diện bức tượng vũ công sống động, bên trong thạch cao thực ra là một thi thể phụ nữ.
Y nhớ lại lúc lên thuyền gặp một nhóm người mẫu nam nữ cao ráo, lúc đó họ dính đầy vật liệu đúc khuôn, đang đi về phía phòng tắm, dường như là để làm tượng người. Y kiểm tra miệng và mũi của bức tượng vũ nữ, có lẽ sau khi phủ đầy vật liệu lên cơ thể người mẫu để tạo hình, họ đã bịt kín mũi rồi bị làm chết ngạt.
Ông cụ Vương thấy y không nghe lời chạy vào phòng thay đồ, liền thở hổn hển chạy theo, đầu tiên bị bức tượng vũ nữ bên trong dọa một phen, rồi nhìn thấy ngón tay bị gãy của bức tượng lòi ra một ngón tay trắng bệch, ông lập tức xụi lơ, ngồi bệt xuống đất, suýt nữa ngất xỉu vì sợ.
“Ông đã nói là rất tà ác mà, báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát.” Ông cụ Vương sợ đến mức tè cả ra quần, lưỡi líu cả lại.
“Đây là vùng biển quốc tế, ai đến cứu ông chứ.” Úc Ngạn nhặt mảnh vỡ thạch cao trên đất lên, lắp lại vào ngón tay bức tượng, giả vờ như chưa từng bị phá hỏng.
“Ông còn quét qua mấy bức tượng tương tự, có khá nhiều bức đặt ở những góc khuất trên thuyền như thế này.” Ông cụ Vương ngồi bệt trên đất, mặt đầy vẻ sợ hãi. “Đây là bày trận làm phép, không tốt, rất không tốt.”
“Còn chỗ nào nữa?”
“Ông, ông còn thấy hai bức nữa, một bức ở trong bếp, một bức ở chỗ ở của nhân viên vệ sinh.”
“Ông cứ làm như không thấy gì đi. Cháu có việc, đi trước đây.” Úc Ngạn quay đầu chạy ngay, không thèm tìm kiếm ở hậu trường nhà hát nữa, mà trực tiếp trở về hành lang khu nội trú nơi mình ở.
Y nhớ lúc đầu có một bức tranh ở cuối hành lang bị rơi xuống, y đã nhân lúc hỗn loạn đó mà chạy đi, Úc Ngạn vội vàng quay lại hành lang khu nội trú để kiểm tra bức tranh đã rơi.
Trước đó, ở đây treo một bức tranh biển xanh sóng vỗ, nội dung tương tự như các bức tranh khác, sau khi rơi xuống, kính bên ngoài đã vỡ, bây giờ được thay bằng một bức tranh hoàng hôn.
Điều này cho thấy việc treo cái gì không quan trọng, quan trọng là chỗ này nhất định phải treo một cái gì đó.
Úc Ngạn lấy dùi phá giáp trong túi đeo vai ra, từ từ cạy viền khung tranh cho đến khi di chuyển được toàn bộ khung tranh.
Dưới khung tranh che giấu vài sợi dây xích mỏng, giống như dây chuyền, nhưng số lượng rất nhiều, đan thành lưới, ở trung tâm lưới có một ổ khóa, giữa ổ khóa gắn một dị hạch màu đỏ rực giống như một phần của thiết bị dị động nào đó.
Úc Ngạn lại chọn bừa mấy bức tranh để cạy mở, bên trong đều giấu lưới dây kim loại tương tự và đều có một ổ khóa gắn dị hạch thu lại.
Dựa vào một phần mà suy ra toàn bộ, lúc này du thuyền Muses dường như bị bao bọc bởi một tấm lưới đánh cá, mỗi điểm giao nhau của lưới đều được khóa bằng một dị hạch, biến du thuyền thành một cái lồng giam trôi nổi trên biển.
Giác quan thứ sáu khiến Úc Ngạn cảm thấy căng thẳng chưa từng có, y chạy tắt về phòng suite nơi Chiêu Nhiên ở, vừa đúng lúc Chiêu Nhiên cũng nhảy từ cửa sổ vào, cả hai trao đổi thông tin với nhau.
“Ngạn Ngạn đang kéo Phương Tín trong sòng bạc, anh đã đến phòng của gã.” Chiêu Nhiên lấy điện thoại ra, đưa cho Úc Ngạn xem những bức ảnh mà anh đã chụp.
Các tài liệu trong phòng của Phương Tín đều là ảnh chụp lén sinh hoạt hàng ngày của Tiểu Ngạn, góc chụp rất kín đáo chuyên nghiệp, thậm chí có cả cảnh Tiểu Ngạn đang tắm rửa trong phòng tắm ở trường học.
Úc Ngạn treo ngược lên ghế sofa, giơ điện thoại Chiêu Nhiên lên, nhìn chằm chằm vào dấu ấn mờ mờ mặt trời trên ảnh, ngẩn ngơ một lúc.
“Em đã suy nghĩ, giả sử Phương Tín thực sự có trong tay một loại thuốc gây ra mối đe dọa lớn đối với dị thể, thì gã sẽ ra giá bao nhiêu để bán công thức này.”
“Mặc dù không rõ họ đang bày trận gì, nhưng trên thuyền chắc chắn có một đối tượng mạnh mẽ đến mức cần dùng khóa dị thể dày đặc để bắt giữ.” Úc Ngạn chỉ vào Chiêu Nhiên, “Đổi lấy dị thể mạnh nhất, nếu là em, em sẽ ra giá như vậy.”
“Phương Tín muốn hạch của anh?” Chiêu Nhiên không quan tâm.
“Không, không đúng. Gã muốn anh.” Úc Ngạn đột ngột bật dậy khỏi ghế sofa, “Gã muốn điều khiển anh, trở thành người khế ước của anh.”
Điều kiện tiên quyết là phải loại bỏ người được Chiêu Nhiên chọn làm người khế ước — Tiểu Ngạn, người có dấu ấn mặt trời trên người.
Toi rồi, bị Phương Tín đánh lạc hướng.
“Anh đến sòng bạc.” Chiêu Nhiên nhíu chặt lông mày, đẩy một tay vào mép cửa sổ rồi nhảy ra ban công, Úc Ngạn và anh chia nhau ra hành động, vì người có khả năng giao dịch với Phương Tín nhất trên du thuyền là nhà ảo thuật, nên tốt nhất y nên đến ngay nơi biểu diễn ảo thuật.
Boong tàu rộng lớn của du thuyền Muses dường như càng vô tận trong tâm trạng vội vã, nhờ sự linh hoạt tăng thêm từ mũ trùm đen nhánh, Úc Ngạn chạy đến mức gần như hụt hơi, leo lên tường ngoài nhà hát rồi chui qua cửa sổ thông gió.
Nhà hát chật kín người, cả hai tầng đều không còn chỗ trống, các khách VIP ở tầng trên cầm những chiếc ống nhòm nhỏ xíu trên bàn, háo hức chuẩn bị tìm kiếm sơ hở của nhà ảo thuật.
Nhà hát lớn có mái vòm cao vút, ánh đèn lộng lẫy, hai bên là dàn nhạc giao hưởng đang chơi những giai điệu hùng tráng bí ẩn, một chùm pháo hoa rực rỡ bùng nổ trên sân khấu, vô số chim bồ câu trắng bay ra từ ngọn lửa, khi pháo hoa tan biến, Charlie Hanna mặc lễ phục đuôi tôm xuất hiện ở giữa sân khấu, tay cầm gậy chống baton đá quý, tháo mũ xuống cúi chào lịch sự với khán giả.
Charlie đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn đầy quyến rũ, ánh hào quang trên sân khấu không hề phai nhạt theo tuổi tác.
Úc Ngạn nằm trên thanh dầm thép chống đỡ, ẩn mình trong bóng tối do đèn sân khấu khổng lồ che khuất, ngực phập phồng th* d*c, tìm kiếm bóng dáng Tiểu Ngạn từ trên cao.
Y tới quá muộn, đã bỏ lỡ màn mở đầu sôi động, những cô gái trẻ nhảy múa vui vẻ cùng những chú chim bồ câu trắng rời khỏi sân khấu. Charlie tiếp tục phong cách biểu diễn trầm lặng nhưng ung dung của mình, một xấp bài từ tay trái chuyển sang tay phải, ngón tay khẽ lật, một lá bài A cơ xuất hiện kẹp giữa các ngón tay, trong nháy mắt, lá bài biến thành một bó hoa hồng đỏ.
Ông Charlie tung những bông hoa hồng xuống khán đài, nhận được sự hoan hô từ các cô gái, cùng lúc đó lòng bàn tay phải cầm hoa hồng của ông ta xuất hiện một quả táo.
Ông ta mời một cô gái nhận được hoa hồng lên sân khấu, cô gái viết tên mình lên quả táo. Đồng thời, trợ lý xinh đẹp của ông ta đẩy lên sân khấu một tủ kính trong suốt, cho khán giả thấy đó chỉ là một chiếc tủ kính bình thường không có cơ quan nào.
Ông Charlie đưa quả táo có chữ ký của cô gái cho mọi người xem, sau đó cắn quả táo một miếng, chọc khán giả cười rộ lên.
Sau đó, ông ta đặt quả táo vào tủ kính, đậy lại bằng một tấm vải nhung đỏ sẫm, giơ ngón trỏ lên với khán giả. Màn hình lớn ở phía sau sân khấu hiện lên một chiếc đồng hồ điện tử rực rỡ, phát ra tiếng tích tắc đếm ngược.
Vài giây sau, Charlie kéo tấm vải nhung ra.
Quả táo vẫn ở nguyên tại chỗ, chỉ có điều đã thối rữa thành một vũng táo thối mềm, khán giả giơ ống nhòm lên quan sát, phát hiện trên vỏ táo thối có chữ ký của cô gái, vị trí, kích thước, nét chữ hoàn toàn giống hệt, thậm chí dấu răng cắn cũng lờ mờ hiện ra.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, màn ảo thuật tương lai của Charlie Hanna một lần nữa khiến khán giả ngạc nhiên.
Chỉ có Úc Ngạn khịt mũi khinh thường, trò vặt này đem ra trước Chiêu Nhiên cũng chẳng đáng nhìn.
Ông Charlie vẫy vẫy ngón tay với khán giả, lúc này, cô trợ lý xinh đẹp lại một lần nữa đẩy chiếc xe đẩy lên sân khấu, lần này, bên trong tủ kính có một người bị trói..
Úc Ngạn trợn tròn mắt, suýt chút nữa ngã khỏi dầm thép.
Tiểu Ngạn bị nhốt trong tủ kính, hai tay bị trói ngược trên đầu, mắt và miệng đều bị dán băng keo đen, trên người cậu bị đống dây xích quấn chặt, nơi dây xích giao nhau lại treo một quả bom hẹn giờ.
Quả bom được đặt thời gian một phút, cô trợ lý xinh đẹp đẩy cậu đi qua đi lại trước mặt khán giả, trong số khán giả không thiếu những thương nhân hoặc quân nhân từng tiếp xúc với vũ khí, vừa nhìn liền nhận ra trên người cậu là hàng thật, thậm chí có người còn hoảng hốt đứng dậy, bế vợ con chạy ra ngoài, những khán giả khác không hiểu chuyện gì thì cười ầm lên.
Cổ họng Úc Ngạn thắt lại, ngón tay siết chặt dầm thép, trong thời gian ngắn ngủi một phút đã nghĩ ra và bác bỏ vô số phương án, nhưng thời gian trôi qua nhanh hơn nước, ông Charlie thậm chí không buồn che tấm vải, nhàn nhã nhìn đồng hồ trên tay.
Mọi người đều nín thở hồi hộp, Úc Ngạn càng gần như phát điên.
Chẳng lẽ du thuyền Muses đắm là do quả bom này? Tiểu Ngạn chết trong vụ nổ, du thuyền đắm chìm từ đây? Trò chơi sẽ kết thúc đột ngột? Sẽ tự động ngắt liên kết à? Chắc chắn sai ở chỗ nào đó, có chỗ nào đó sai lầm, Tiểu Ngạn vốn dĩ không chết, nhưng vì sự xuất hiện của mình khiến cậu chết ngoài ý muốn tại thời điểm này, nếu quá khứ của mình chết, chẳng phải hiện tại của mình cũng sẽ biến mất theo sao?
Trong khoảnh khắc bom đếm ngược bước vào năm giây cuối cùng, Tiểu Ngạn đột nhiên bốc hơi khỏi tủ kính.
Cả khán đài ồ lên, Úc Ngạn cũng ngây người ra.
*
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Tiểu Ngạn vẫn có thể nghe thấy tiếng bom trên người mình đang đếm ngược.
Năm giây,
Bốn giây,
Ba giây,
Hai giây,
Một giây.
Tít tít.
Hình như có một cơ thể ấm áp lao vào, mạnh mẽ đẩy cậu ra ngoài, làm đứt tung dây xích trên người, kéo theo quả bom, ném ra xa.
Không thể nào, thời gian đã không còn đủ nữa rồi.
Không thể nào…
Năm giây tĩnh lặng nữa trôi qua, cho đến khi tiếng nổ ầm ầm vang lên từ một nơi rất xa, Tiểu Ngạn cố gắng bám chặt vào boong tàu đang rung chuyển, giật mạnh băng keo đen dán trên mắt ra.
Trước mắt cậu là một người đang kinh ngạc nhìn mình, một chân quỳ xuống đất, mái tóc dài màu hồng nhạt được buộc gọn phía sau bằng một dây buộc hình trái tim, mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ thắm, trên d** tai phải đeo một chiếc khuyên tai màu đen, lông mi cụp xuống cũng trở nên trắng bệch như đã phai màu.
“?” Tiểu Ngạn mù mờ cúi đầu xuống, sàn gỗ cũ kỹ mục nát dưới chân hai người nổi lên một vầng sáng đồng hồ mặt trời màu vàng, kim đồng hồ đang quay ngược, nhưng ánh sáng ảm đạm hơn nhiều so với ấn tượng của cậu.
–