- Trang chủ
- Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
- Chương 171: Đột kích ban đêm
Chương 171: Đột kích ban đêm
Truyện: Error: Điệp Biến - Lân Tiềm
Tác giả: Lân Tiềm
- Chương 1: [Quyển 0: Hướng dẫn người mới] Rời khỏi tầng hầm của toà nhà
- Chương 2: Nhặt vũ khí
- Chương 3: Nói chuyện với Chiêu Nhiên
- Chương 4: Trang bị hạch quái dị - sừng dê
- Chương 5: Phục hồi lượng máu
- Chương 6: [Quyển 1: Nghệ thuật xương xẩu] Xin mời chọn gia nhập phe
- Chương 7: Thực tập sinh nguy hiểm
- Chương 8: Một số biện pháp uốn nắn cấp dưới
- Chương 9: Thêm thủ đoạn để uốn nắn cấp dưới
- Chương 10: Thay đổi vẻ ngoài kinh điển
- Chương 11: Nói chuyện với Áo jacket vàng
- Chương 12: Trợ thủ Đáng Tin
- Chương 13: Chiến đấu
- Chương 14: Hai đấu hai
- Chương 15: Vác bà chủ đi
- Chương 16: Tay anh nhiều hơn
- Chương 17: Phai màu?
- Chương 18: Điểm yếu
- Chương 19: Thú cưng tay nhỏ
- Chương 20: [Quyển 2: Vua trò chơi] Đối thủ
- Chương 21: Dạy bù
- Chương 22: Lợi hại lắm rồi
- Chương 23: Có chữ à
- Chương 24: Kiếm của Nặc Lan
- Chương 25: Xem thường tôi à
- Chương 26: Bắt đầu bài kiểm tra
- Chương 27: Chôn
- Chương 28: Kẻ vô lại
- Chương 29: Đua điểm
- Chương 30: Trừng phạt
- Chương 31: Phần thưởng
- Chương 32: Tăng thêm kiến thức hữu ích
- Chương 33: Thanh niên 5 tốt
- Chương 34: Chướng ngại vật
- Chương 35: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 36: Nhiệm vụ tử vong cuối cùng của hội chứng ám ảnh xã hội
- Chương 37: Thần gà (*chơi gà kéo chân đồng đội)
- Chương 38: Tốc độ
- Chương 39: Bạo lực gia đình trên mạng
- Chương 40: Hoa tiền giấy
- Chương 41: Cởi găng tay
- Chương 42: Cô Hai
- Chương 43: Thao tác trừ điểm
- Chương 44: Thăng cấp
- Chương 45: Tảng sáng đêm vùng cực
- Chương 46: Tự Ôm Trở Về Nhà
- Chương 47: Tự chui đầu vào rọ
- Chương 48: Thần giả cứu giúp
- Chương 49: Tìm bạn đời
- Chương 50: Đồng hồ bất thường
- Chương 51: Lá cờ Thần Chiến Tranh
- Chương 52: Phần thưởng tiêu diệt
- Chương 53: Nội gián
- Chương 54: Tối đa hóa lợi ích
- Chương 55: Hành động không có tổ trưởng
- Chương 56: Hợp tác
- Chương 57: Bảo vệ
- Chương 58: Gia đình
- Chương 59: Ông chủ gian xảo
- Chương 60: Người thay thế
- Chương 61: Xác minh
- Chương 62: Xé rách lớp mặt nạ
- Chương 63: Vua trò chơi
- Chương 64: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 1)
- Chương 65: Cuỗm đi thay vì mua bán (Phần 2)
- Chương 66: Sổ tay thiết lập 1 (Phòng ảo dị thể)
- Chương 67: Sổ tay thiết lập 2 (Giai đoạn sinh trưởng của dị thể)
- Chương 68: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Nòng nọc ăn thịt người
- Chương 69: Sổ tay thiết lập 3 - Phân chia cấp bậc dị hạch
- Chương 70: [Quyển 3: Giới thiệu trật tự thế giới] Làm thế nào để chứng minh anh là anh
- Chương 71: Xin đừng rời đi
- Chương 72: Hạch vàng cấp 1
- Chương 73: Tin tức buổi sáng
- Chương 74: Nhiệm vụ tạm thời
- Chương 75: Không lo ngại gì
- Chương 76: Trận chiến mở màn của thần giả
- Chương 77: Hy vọng
- Chương 78: Vật về chủ cũ
- Chương 79: Bản kế hoạch khó nhai
- Chương 80: Thông tin quan trọng
- Chương 81: Nhận nhiệm vụ mới
- Chương 82: Phó bản mới: Trở lại bệnh viện
- Chương 83: Mở màn phòng ảo
- Chương 84: Dò xét thử thách
- Chương 85: Anh không hiểu
- Chương 86: Có thù phải trả, càng nhanh càng tốt
- Chương 87: Bản thể xuất hiện
- Chương 88: Ùng ục
- Chương 89: Thoát xác
- Chương 90: Anh hai
- Chương 91: Cơm chiên trứng
- Chương 92: Đi về nhà
- Chương 93: Nhật ký
- Chương 94: Uẩn khúc khác
- Chương 95: Giao dịch với quỷ dữ
- Chương 96: Điều tra
- Chương 97: Tìm kiếm chân tướng
- Chương 98: Khẩn cấp
- Chương 99: Ân tình
- Chương 100: Bạn bè
- Chương 101: [Quyển 4: Giấc mơ ma quái trên du thuyền Muses] Du thuyền Muses
- Chương 102: Bắt cóc*
- Chương 103: Lừa gạt Tiểu Ngạn*
- Chương 104: Lừa Gạt Tiểu Nhiên
- Chương 105: Sự thật
- Chương 106: Lên thuyền
- Chương 107: Sủi cảo
- Chương 108: Phát lại tuyệt vời
- Chương 109: Bối rối tỏ tình
- Chương 110: Lưỡi câu
- Chương 111: Khả năng dịch chuyển
- Chương 112: Lần này đến lượt anh
- Chương 113: Bảo vệ anh
- Chương 114: Hành động
- Chương 115: Người canh giữ phòng ảo cấp cao
- Chương 116: Chứng minh vận may của mình! Hạch mù đen
- Chương 117: Uy tín của Schrödinger
- Chương 118: Sơ hở
- Chương 119: Hóa xương
- Chương 120: Cẩn thận khóa acc! Khóa máu vô địch
- Chương 121: Đèn dẫn đường
- Chương 122: Câu trả lời muộn màng
- Chương 123: [Quyển 5: Thế giới mới giả tưởng] Hương vị quê hương
- Chương 124: Hành trình mới
- Chương 125: Tiệm tạp hóa
- Chương 126: Viên Minh Hạo
- Chương 127: Toan tính nhỏ của anh Viên
- Chương 128: Dỗ dành Tiểu Hỏa
- Chương 129: Hành trình tuổi trẻ
- Chương 130: Tiêu sài
- Chương 131: Hoa chỉ biết nghe lời đẹp
- Chương 132: Con rồng mà cậu từng thấy
- Chương 133: Rồng hối tiếc không kịp
- Chương 134: Tầm quan trọng của việc đọc nhiều sách
- Chương 135: Sách minh họa cảnh vật
- Chương 136: Hành vi của Bồ Hóng, thao tác cơ bản
- Chương 137: Ngày này năm ấy
- Chương 138: Khiêu chiến Bất Hóa Xuyên
- Chương 139: Công nhận
- Chương 140: Kết HE của hoa mộng
- Chương 141: Ngoại truyện nhỏ của anh trai
- Chương 142: Nhiệm vụ
- Chương 143: Lựa chọn
- Chương 144: Kế hoạch nhỏ
- Chương 145: Sinh thái
- Chương 146: Thạch sừng tinh thể
- Chương 147: Thuần hóa
- Chương 148: Nhà máy ngầm
- Chương 149: Hết sức căng thẳng
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Cuộc rượt đuổi
- Chương 152: Thành phố thất thủ
- Chương 153: Nơi tránh gió tạm thời
- Chương 154: Cao hơn một bậc
- Chương 155: Cứu hộ
- Chương 156: Thay đổi tình cảm
- Chương 157: Chữa bệnh
- Chương 158: Trí tuệ xảo quyệt
- Chương 159: [Quyển 6: Lâu Đài Quỷ Tháp Nghiêng] Nhận được trang bị mới: Lễ phục thuộc tính
- Chương 160: Vẻ ngoài mới: Lễ phục nhà ảo thuật
- Chương 161: Lòng ham chiếm hữu của quái vật
- Chương 162: Chỉnh đốn nơi làm việc
- Chương 163: Phương pháp thu nhận bồ hóng: Không cho phép cất đặt một mình
- Chương 164: Năng lực của tổ trưởng mới
- Chương 165: Truyền tay nhau xem
- Chương 166: Lời mời từ Tháp Nghiêng
- Chương 167: Đúng như ý nguyện
- Chương 168: Ngoại truyện JS
- Chương 169: Trang bị tâm hạch: Mặt nạ Hồ Chết
- Chương 170: Xác nhận đã nhận hàng
- Chương 171: Đột kích ban đêm
- Chương 172: Trọng Lượng Của Cái Chết
- Chương 173: Nhật Ngự Khô
- Chương 174: Xâm lược Hải Đảo
- Chương 175: Ai là nhân vật phản diện
- Chương 176: Tế bào nghệ thuật
- Chương 177: Hình dạng của ác quỷ
- Chương 178: Câu kéo
- Chương 179: Căng thẳng
- Chương 180: Thanh Tẩy
- Chương 181: Ánh sáng lấp lánh
- Chương 182: Huấn luyện bổ sung
- Chương 183: Út cưng
- Chương 184: Cứu viện nho nhỏ
- Chương 185: Đã đạt giới hạn
- Chương 186: Bức thư
- Chương 187: Quyết định đến hẹn
- Chương 188: Vùng đất tiêu điều
- Chương 189: Cẩn thận lừa đảo
- Chương 190: Phổ cập khoa học quái vật nhỏ - Bướm khổng lồ Jacob
- Chương 191: Nhập cảnh
- Chương 192: Chủ nhân Tháp Nghiêng
- Chương 193: Ủy thác cuối cùng
- Chương 194: Khu vực khai thác mỏ vàng
- Chương 195: Quặng mỏ di động
- Chương 196: Khuyên can
- Chương 197: Vượt ranh giới
- Chương 198: Cửa
- Chương 199: Rồng làm việc nghĩa chẳng từ nan
- Chương 200: [Quyển 7: Phá kén thành bướm] Hóa Kén
- Chương 201: Hóa kén (2)
- Chương 202: Hóa kén (3)
- Chương 203: Hóa kén (4)
- Chương 204: Hóa kén (5)
- Chương 205: Hóa kén (6)
- Chương 206: Hóa kén (7)
- Chương 207: Mặt trời mọc
- Chương 208: Sáu phút đầu hàng
- Chương 209: Tiệc ăn mừng
- Chương 210: Tuyết lập hạ
- Chương 211: Hẹn hò
- Chương 212: Khởi đầu mới - Kết thúc
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Trên mặt biển sóng vỗ ào ạt, một chiếc tàu lớn vang vọng uy nghiêm đang tiến về phía trước, những cơn sóng hôn lên thân tàu rỉ sét, xuyên qua những đám mây dày đặc đang tiến gần mặt biển, cuối cùng cập bến trước một hòn đảo nhỏ bốn bề là biển.
Là một trong ba công ty săn dị thể lớn, trụ sở chính của Công ty Đảo Hải nằm trên hòn đảo hình vòng cung ở phía bắc Biển Rệp, người sáng lập là bà Hải Lệ, đam mê đại dương bí ẩn và luôn nỗ lực quét sạch những dị thể xâm nhập vào vùng biển, duy trì hiện trạng sinh thái của biển, vì phạm vi hoạt động chủ yếu là khu vực biển không trùng lặp với hai công ty săn bắt dị thể khác hoạt động trên đất liền nên luôn chung sống hòa thuận.
Kể từ khi cửa chính thế giới mới mở ra tại thành phố Ân Hy, các công ty săn dị thể bắt đầu hành động và công ty Hải Đảo cũng không ngoại lệ.
Trong phòng giám sát của công ty Hải Đảo, trang trí mang đậm phong cách công nghệ với màu xanh chủ đạo, cả bức tường gắn đầy màn hình hiển thị dữ liệu, phía sau là bức tường kính trong suốt, ngoài đó là vùng biển nông, ánh sáng mặt trời khúc xạ qua mặt nước chiếu vào trong phòng, cá tôm rực rỡ sắc màu bơi lội tung tăng.
Căn phòng được bố trí khá tỉ mỉ, trên tường thiết kế một điện thờ, trong điện thờ thờ tượng người cá, trước tượng đặt ba mâm cúng, mâm bên trái cúng hoa, mâm bên phải cúng quả tươi, mâm chính giữa cúng một khối vàng óng ánh nặng trĩu có hình dạng không đều.
Người sáng lập công ty Hải Đảo là bà Hải Lệ đã ngoài chín mươi tuổi, hiện tại người điều hành toàn bộ Công ty Đảo Hải là cháu trai của bà – Chung Lãng.
Chung Lãng cầm một viên ngọc trai trong tay, đứng trước điện thờ nhắm mắt cầu nguyện. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi trông như mới hơn ba mươi nhờ chăm sóc tốt, ăn mặc thoải mái, trang phục đi biển là trang phục thường thấy nhất của ông ta.
Có người gõ cửa bước vào, Chung Lãng mới mở mắt.
Người vào là một thiếu nữ mặt lạnh, nhìn trang phục không giống cư dân thường trú trên đảo, mái tóc dài xanh lục buộc l*n đ*nh đầu, những bím tóc nhỏ rủ xuống trước ngực, chiếc váy trang trí bằng răng thú và hạt xương, tay cầm một cuộn dây thừng dắt chó, cả người toát lên vẻ đẹp hoang dã của bộ lạc nguyên thủy. Cô đã ký khế ước với mười bốn con chó dị thể từ khi còn nhỏ, năm sáu tuổi đã g**t ch*t dị thể Hoả Diễm Long Ares đang trên đường di cư, được gọi là Nương nương Thuần Linh.
“Subway điều động một loạt thực tập sinh mới được lên chính thức đến thành phố Ân Hy, tối nay khởi hành.” Giọng nói của Cô gái thuần linh Cổ Nhĩ Tháp lạnh lẽo, “Úc Ngạn, Nặc Lan, Hỏa Diễm Khuê, Kỷ Niên, Ngải Khoa, đều có trong danh sách.”
Chung Lãng hơi ngạc nhiên, ngồi xuống ghế sofa chống cằm suy nghĩ suốt hai phút.
“Không thể nào, những người này đều là tinh anh tương lai của Subway, sao lại được phái vào thành phố hoang tàn chưa xây dựng xong? Chẳng lẽ… tên hồ ly già Khổng Khước đã đoán ra kế hoạch của chúng ta rồi?” Chung Lãng suy nghĩ một lúc cũng không hiểu sao kế hoạch tỉ mỉ như vậy lại bị phát hiện được, “Hay là bọn họ đã tìm thấy gì trong nhà máy Đá tường vi của chúng ta? Nhà máy đó đã hoàn toàn sụp đổ, không còn chứng cứ.”
“Khổng Khước thật không đơn giản.” Chung Lãng dựa vào lưng ghế sofa, “Theo tôi thấy, cô phải đi một chuyến tới thành phố Hồng Ly rồi.”
“Không sợ rút dây động rừng ạ?”
“Khổng Khước chưa bao giờ giấu diếm việc mình làm, ông ta dám công khai đưa người tới thành phố Ân Hy như vậy, không làm khó ông ta tôi khó chịu lắm.” Chung Lãng cười lạnh, “Nếu cô có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ trong một chiêu thì cũng tốt. Dù sao cô cũng từng giết rồng, tôi nghĩ đối phó với vài thực tập sinh non nớt cũng không khó.”
“Con rồng lạc đàn đó bị thương mới thất bại dưới tay tôi, đừng nghe lời đồn. Khi đó là tình thế một mất một còn, nếu không dốc hết sức sẽ bị rồng nuốt chửng.”
“Đi đi, ở thành phố Hồng Ly có người của chúng ta tiếp ứng cô.” Chung Lãng vẫy tay, “Tôi chờ tin tốt của các cô.”
Cổ Nhĩ Tháp gật đầu xoay người bước ra ngoài, trước khi rời khỏi phòng giám sát cô liếc nhìn điện thờ trên tường, cảnh báo Chung Lãng: “Thờ vị này không được dùng vàng.”
“Ồ?”
“Phải dùng hải sản sống, thịt tươi, xương người. Thờ ba thứ này.”
“Cô đừng nói linh tinh, đâu phải tà thần.” Chung Lãng lẩm bẩm lắc đầu, bà nội để lại nhiều vật dụng liên quan đến tôn giáo trên đảo, tín ngưỡng của gia tộc cũng truyền đến thế hệ cháu chắt.
“Thần cổ trong biển khó tránh khỏi dính chút tà khí, không hiểu thì đừng thờ bậy. Vị này khó hầu hạ, thờ tốt chưa chắc được bảo hộ nhưng thờ sai chắc chắn sẽ gặp họa.”
“Tôi chỉ dâng lên những gì tôi cho là tốt nhất.” Chung Lãng nghe chăm chú, lập tức đứng dậy rút lại mâm cúng, chắp tay cầu nguyện bồi tội.
Sau khi Cổ Nhĩ Tháp rời đi, Chung Lãng cũng rời phòng giám sát để đi đến nhà hàng gặp đối tác, bữa tiệc tối tại nhà hàng trên đảo vô cùng xa hoa, có hai đầu bếp hàng đầu chuẩn bị món ăn ngon cho khách.
Chủ khách nâng ly chúc mừng, thưởng thức hải sản quý báu trên đảo, nhưng Chung Lãng hiếm khi ăn sashimi và không bao giờ ăn đồ tươi sống, khách hỏi mới biết đó là thói quen từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà nội.
Trong lúc tiệc diễn ra, Cổ Nhĩ Tháp gửi một bức ảnh, chụp một chiếc xe buýt lớn màu cam.
*
Quỷ Hủy Nha yên lặng ngồi trên ghế phụ của chiếc xe ô tô, Úc Ngạn ngồi vào ghế lái, phát hiện chân không thể với tới bàn đạp ga, đành phải điều chỉnh ghế gần lại. Đây là xe của Chiêu Nhiên, để trong gara biệt thự cho Úc Ngạn sử dụng.
“Có thời gian thì em phải học lái xe đi, em là vệ sĩ, sao có thể để ông chủ lái xe cho mình chứ.” Úc Ngạn nghiêm túc phân công nhiệm vụ.
“Dạ.” Tiểu Quỷ ngoan ngoãn gật đầu. Đôi mắt của cậu trong bóng tối có màu vàng, khi gặp ánh sáng thì chuyển thành màu trắng, đặc điểm sợ ánh sáng này rất giống với Chiêu Nhiên, vì cậu được gọi là Thâm Uyên Mãng, chắc hẳn đã sống lâu trong vùng nước sâu.
Trên người cậu bé cũng có một mùi hương quan tài nhàn nhạt, rất giống với mùi của Chiêu Nhiên.
“Em đã từng gặp Chiêu Nhiên chưa?” Úc Ngạn tò mò hỏi.
“Chiêu Nhiên?” Tiểu Quỷ mù tịt nghiêng đầu.
“Nhật Ngự Hi Hòa, chắc là gọi như vậy.”
Tiểu Quỷ kính trọng gật đầu: “Em nhờ vào nhiệt độ còn sót lại của ngài Hi Hòa mà phá vỏ chào đời. Mẹ em sinh em trong hang ổ của ngài Hi Hòa, em nhìn qua vỏ trứng thấy nhiều bộ xương không có tay, cổ họ treo đầy xích, tượng thần chiến tranh cổ đại cắm trong cát trắng dưới đáy biển, trên khiên của thần chiến tranh có khắc hoa văn mặt trời.”
Chiếc xe tiến vào bãi đậu xe buýt, bãi đậu xe được canh gác nghiêm ngặt, ban đêm cũng có người tuần tra liên tục, Úc Ngạn xuống xe quan sát xung quanh, tìm thấy hai chiếc xe buýt sẽ khởi hành vào ngày mai, dấu chân của công nhân bốc vác để lại ở cổng bãi đậu xe.
Một trong những chiếc xe chứa đầy thiết bị dị động đã đóng gói xong, sẽ cùng xe buýt đầu tiên vận chuyển đến thành phố Ân Hy để giúp xây dựng chi nhánh mới. Thiết bị dị động rất đắt đỏ, có những thứ thậm chí có tiền cũng không mua được, cần phải đặt hàng riêng, phải đợi nửa năm mới có thể lắp đặt đầy đủ.
Úc Ngạn vẫn lấy thân phận tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp đến thành phố Ân Hy nên phải quan tâm rất nhiều, kiểm tra tất cả các đệm chống va đập có hư hỏng hay thiếu sót, không để lại bất kỳ lý do nào để sếp lớn sa thải mình.
“Cái này đáng giá lắm ạ?” Tiểu Quỷ chỉ vào một chiếc máy gia cố vật liệu lỏng được bọc kỹ lưỡng qua cửa sổ.
“Không đắt, chỉ đủ để mua hai mạng của anh thôi.” Úc Ngạn mở đèn pin kiểm tra các bộ phận cố định, dùng lực đẩy đẩy máy để kiểm tra độ ổn định của bao bì, “Thiết bị dị động lớn vượt quá một mức nhất định không được phép vận chuyển bằng đường hàng không, vì có thể gây nhiễu cho các máy bay chở khách khác, nhưng đi đường bộ thì rất dễ bị va đập, nếu hỏng hóc thì toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về anh, bồi thường tiền còn nhẹ.”
Tiểu Quỷ đứng bên cạnh y, nhẹ nhàng thè lưỡi máu hai nhánh. Các hạt thông tin trong không khí bị cậu nuốt vào miệng rồi thưởng thức, thị lực của cậu rất kém, chủ yếu dựa vào đầu lưỡi để cảm nhận các vật thể xung quanh, bụi bay, dòng xe cộ, người đi bộ tới gần, các hạt mùi sẽ trở thành thông tin ba chiều trong miệng cậu.
“Thứ đó,” Tiểu Quỷ đột nhiên giơ tay, chỉ vào một trong những chiếc máy, “Nó không giống.”
Úc Ngạn vất vả trèo lên chiếc máy cao nhất, áp tai vào lớp kim loại lắng nghe, vặn vít chữ thập của bộ phận cố định, quả nhiên phát hiện điều bất thường gần bên trong máy.
Một quả bom ly tâm.
Loại bom này không điều khiển từ xa cũng không định giờ, nó sẽ kích nổ khi vật thể đạt đến một tốc độ nào đó rồi giảm tốc đột ngột, khi xe buýt chạy trên cao tốc, gặp phải tình huống phanh đột ngột sẽ phát nổ tạo thành một đám mây nổ trên đường cao tốc.
Úc Ngạn không dám chạm vào, chỉ chụp một bức ảnh gửi cho Kỷ Niên, tổ hậu cần máy móc quen thuộc với quy trình xử lý các vật nguy hiểm này hơn, đồng thời thông báo cho tổ tuần tra thành phố ngay lập tức cử người đến giám sát và kiểm tra.
Kỷ Niên trả lời ngay: “Bom ly tâm? Cậu mau tránh xa chút, đợi tôi mang dụng cụ đến gỡ, tôi sẽ đến ngay.”
“Ok.” Úc Ngạn trả lời sau đó từ từ lùi xuống xe, cố gắng giữ thăng bằng không làm xe lắc lư. Sau khi bình tĩnh lại, đầu óc y minh mẫn hơn nhiều, nhớ lại dấu chân nhìn thấy ở cổng bãi đỗ xe, chỉ có dấu vào không có dấu ra.
Điều này khiến Úc Ngạn cảnh giác, trong bãi đỗ xe tối tăm có khoảng hơn hai mươi chiếc xe buýt vận chuyển lớn, y cầm đèn pin lần lượt soi qua, phát hiện trên ghế lái của chiếc xe buýt cách phía sau hơn ba mươi mét có một người ngồi.
Người đó mặc đồng phục tài xế xe buýt, mặt tái nhợt mắt lồi ra, hai tay nắm chặt vô lăng, trông như một xác chết, không biết đã ngồi đó bao lâu.
Úc Ngạn nắm lấy thời cơ, đập mạnh vào chuông báo cháy gần đó. Bảo vệ tuần đêm bị đánh động, túm tụm chạy đến.
Đột nhiên, đèn pha của chiếc xe sáng lên, ánh sáng mạnh chói mắt làm Úc Ngạn lóa mắt, ngay sau đó là tiếng động cơ gầm rú bên tai khi tài xế kỳ quái kia đạp mạnh ga, lao thẳng về phía chiếc xe buýt chất đầy các thiết bị dị động và một quả bom ly tâm chết người.
Tình thế nguy cấp, chỉ còn lại vài phần trăm giây để Úc Ngạn phản ứng, y lập tức mở máy phân tích lưu trữ hạch, lấy ra hạch công năng“Kỹ thuật điều khiển tơ”mà y đã lừa được từ tay kẻ nhặt rác ở Thế giới Mới, mặt đất bỗng nhiên phủ đầy cỏ phi tơ màu hồng nhạt, quấn quanh bánh xe của chiếc xe buýt, tạm thời làm chậm tốc độ của nó.
Cây cỏ phi tơ bị bánh xe kéo đứt từng khúc, tài xế quái dị không ngừng đạp ga tiến lên, cỏ phi tơ không thể cản được lâu.
Úc Ngạn rút dùi phá giáp ra, chạy về phía chiếc xe buýt, nhảy lên bám vào gương chiếu hậu, đâm vỡ kính trèo vào ghế lái, y phải hạ gục tài xế để dừng chiếc xe lại.
“Tiểu Quỷ, còn đứng đó làm gì? Lên đi!” Y quay đầu hét lớn.
Tiểu Quỷ cuối cùng cũng hiểu lệnh của y, lập tức hành động, hay tay giao nhau ra sau lưng rút ra một đôi móng vuốt hình bán nguyệt, nhảy ngược lại đạp tường bật tới, cả người như một mũi tên đen bay thẳng tới, phá vỡ kính chắn gió của xe buýt, móng vuốt lóe sáng cắt qua người tài xế. Trên bề mặt cơ thể tài xế xuất hiện những đường chỉ đỏ mảnh, máu từ từ rỉ ra, vài giây sau các khối thịt nơi vết cắt rơi ra, x*c th*t vỡ vụn.
Đội bảo vệ tuần đêm tập hợp khẩn cấp, bao vây chiếc xe.
Úc Ngạn cau mày, cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì, trong lòng bất an gọi điện cho Kỷ Niên: “Chờ đã, không ổn, đừng đến, Phương Hí đâu? Cô ấy có ở bên cạnh cậu không?”
Kỷ Niên nhanh chóng bắt máy, nghe tiếng động có vẻ đang bận rộn trong xe: “Có, chúng tôi đang lên đường.”
Tin nhắn công việc hiện lên trên điện thoại, Úc Ngạn vội vàng mở ra xem, là thông báo tử vong từ tổ tuần tra thành phố.
Họ đã tìm thấy thi thể của thực tập sinh Ngải Khoa mới lên chính thức của tổ tuần tra, chết trên đường đi hỗ trợ nhiệm vụ khẩn cấp, thi thể có dấu vết bị chó nhà cắn xé.
“Về nhà ngay, nhanh lên.” Úc Ngạn lật từng trang ảnh hiện trường tử vong đầy ám ảnh, thúc giục qua điện thoại.
“Gì cơ?”