- Trang chủ
- Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
- Chương 78: Ta tha thứ cho ngươi.
Chương 78: Ta tha thứ cho ngươi.
Truyện: Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Tác giả: Hồng Khẩu Bạch Nha
- Chương 1: Tấm gương.
- Chương 2: 【Bước vào trong gương đi.】
- Chương 3: Ma Vương.
- Chương 4: Đừng bỏ rơi ta... Xin em, cầu xin em...
- Chương 5: Vừa nãy em hôn vụng về quá, để ta dạy lại em.
- Chương 6: Quả nhiên, Ma Vương thích tôi.
- Chương 7: Mang đao của ta lại đây.
- Chương 8: Hãy ở lại thế giới này với ta mãi mãi.
- Chương 9: Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm.
- Chương 10: Bất kể khi nào em đến, ta cũng sẽ chờ.
- Chương 11: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật vĩ đại!
- Chương 12: Máu đỏ tươi từ đôi môi nhợt nhạt của Ma Vương chảy xuống.
- Chương 13: Hô hấp.
- Chương 14: Chỉ cần em muốn, ta đều sẵn lòng làm cho em.
- Chương 15: Hãy đưa ta đến thế giới của em, được không?
- Chương 16: Vị trí đầu bảng.
- Chương 17: Giết chết Ma Vương! Xông lên!
- Chương 18: Hãy cứ thoải mái lợi dụng ta.
- Chương 19: Ta đã ép ngươi làm tình nhân của ta như thế nào?
- Chương 20: Bình thường ngài còn chẳng cho tôi xuống giường.
- Chương 21: Tại sao ngươi (ta) lại là một tên điên thế này?!
- Chương 22: Tại sao chỉ cần ngươi ngủ với ai khác... ta cũng phải chết theo?
- Chương 23: Nhưng thân thể của A Tỉ lại ở ngay trong tầm tay.
- Chương 24: Ta đã tìm được biện pháp khôi phục kí ức.
- Chương 25: Ma Vương: Vì các ngươi quá xấu.
- Chương 26: Rốt cuộc ta đã làm nhục ngươi kiểu gì?
- Chương 27: Em bắt đầu dỗ ngọt ta từ lúc nào?
- Chương 28: Giọng nói lạnh lẽo của Ma Vương vang lên từ viên bảo thạch.
- Chương 29: Chỉ cần ta không khôi phục trí nhớ, pháp trận sẽ không kích hoạt.
- Chương 30: Ngài và vị Rociel kia trông khá giống nhau.
- Chương 31: Ngài đang gây sự vô cớ đấy, bị sét đánh lại tính sổ với tôi?
- Chương 32: ...Còn xuất hiện một Ma Vương nữa.
- Chương 33: Chúc mừng A Tỉ đã thoát khỏi thân phận nô lệ.
- Chương 34: Ngoài điều đó ra, bất cứ thứ gì em muốn, ta đều có thể cho.
- Chương 35: Thánh chủng Tinh Linh.
- Chương 36: Bởi vì Ma Vương đã phong tỏa toàn thành.
- Chương 37: Trái tim căng thẳng của Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng chết lặng.
- Chương 38: Người có gia đình.
- Chương 39: Saint Delia chính là anh hùng của thời đại này.
- Chương 40: Chiếc gương đã biến mất
- Chương 41: Nụ hôn ấy như một trận chiến sống còn.
- Chương 42: Thích em lắm...
- Chương 43: Cách ăn nói sắc bén của ngươi rất giống một người ta quen.
- Chương 44: Chúc... Minh... Tỉ.
- Chương 45: Chúc Minh Tỉ, thật muốn giết ngươi quá.
- Chương 46: Ta mất trí nhớ cũng là do ngươi giở trò đúng không?
- Chương 47: Thật nực cười... lúc trước ta còn...
- Chương 48: Cho dù có bị đánh chết, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào!
- Chương 49: Tên Ma Vương độc ác cuối cùng cũng chết rồi!
- Chương 50: Tự bạo.
- Chương 51: Chỉ cần ngài có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài.
- Chương 52: Lời tiên tri của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 53: Hắn sắp bị gió cuốn bay mất rồi!
- Chương 54: Ma Vương đại nhân, tôi thật sự rất muốn bóp chết ngài đấy.
- Chương 55: Thì ra là... tương lai.
- Chương 56: Không phải ngươi nghĩ rằng ta lại yêu ngươi rồi chứ?
- Chương 57: Thương hại ngài.
- Chương 58: Có lẽ... đây là vĩnh biệt, điện hạ Rociel.
- Chương 59: Hãy mau chóng bình phục, điện hạ Rociel.
- Chương 60: 【Ngài có muốn tiến vào thế giới trong gương không?】
- Chương 61: Xin đừng làm người ấy tổn thương.
- Chương 62: Ngài có thể ở bên tôi được không?
- Chương 63: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự quá vĩ đại!
- Chương 64: Ngươi muốn hắn chết kiểu gì?
- Chương 65: Vị hôn thê.
- Chương 66: A Tỉ ngoan...
- Chương 67: Lại bị sét đánh vô duyên vô cớ.
- Chương 68: Thậm chí ngươi còn ngủ với hắn?!
- Chương 69: Nghèo. Đến. Không. Thể. Tả.
- Chương 70: Hai người là một cặp đúng không?
- Chương 71: ... Ngoan ngoãn ở bên ta đi, đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa.
- Chương 72: Định mệnh mà em không thể trốn chạy.
- Chương 73: Một chuỗi tiếng Anh.
- Chương 74: Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.
- Chương 75: Có thể hôn em không?
- Chương 76: Đời này kiếp này, chúng ta đừng bao giờ gặp lại.
- Chương 77: Khôi phục kí ức.
- Chương 78: Ta tha thứ cho ngươi.
- Chương 79: Hai năm sau.
- Chương 80: Lời nguyền của Mị ma.
- Chương 81: Chúng ta đi gặp Ma Vương thôi.
- Chương 82: Ma Vương.
- Chương 83: ...Tôi có thể hôn thêm lần nữa không?
- Chương 84: Chống sét.
- Chương 85: Chúc Minh Tỉ, mỗi lần ngươi cắn ta đều rất đau.
- Chương 86: Trái tim Ma Vương run lên dữ dội.
- Chương 87: Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
- Chương 88: Chủ nhân định mệnh.
- Chương 89: Ma pháp công chúa Heidi đã mất hiệu lực.
- Chương 90: Đừng đánh thức Ma Vương trẻ tuổi cách vách.
- Chương 91: Vì sao Chúc Minh Tỉ lại tức giận?
- Chương 92: Sao kĩ thuật của ngài không bằng lần trước vậy?
- Chương 93: Ta dùng thuốc.
- Chương 94: Vòng tay.
- Chương 95: Mị độc của em được giải rồi.
- Chương 96: Lợn rừng con.
- Chương 97: Vòng hoa.
- Chương 98: Lợn ma pháp.
- Chương 99: Tựa như một nụ hôn mang theo mùi hương cỏ hoa.
- Chương 100: Ta chưa từng hôn cô ta!
- Chương 101: Chúc Minh Tỉ, ta có thể theo đuổi em không?
- Chương 102: Thánh thể trời sinh bị cắm sừng.
- Chương 103: Sao lại thấy hơi thảo mai thế nhỉ?
- Chương 104: Chúc Minh Tỉ, thì ra em đang đau lòng vì ta.
- Chương 105: Khát vọng và nỗi nhớ nhung nóng rực như ngọn lửa.
- Chương 106: Em đã từng, dù chỉ một khoảnh khắc, rung động vì ta chưa?
- Chương 107: Ma Vương trong gương vẫn chưa quay lại.
- Chương 108: Được rồi, chúng ta ký khế ước máu.
- Chương 109: Tôi ở lại đây cùng ngài, được không?
- Chương 110: Chúc Minh Tỉ, tại sao vừa rồi em lại hôn ta?
- Chương 111: --Vì hắn yêu tôi.
- Chương 112: Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ phải mất đi nữa.
- Chương 113: Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!
- Chương 114: Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?
- Chương 115: Ma pháp chuyển dời của Di tộc.
- Chương 116: Thích em
- Chương 117: Cái chết của Saint Delia
- Chương 118: Hình như ta phát hiện bí mật của em rồi
- Chương 119: Quả Song Mệnh
- Chương 120: Thánh thủy lưu kim.
- Chương 121: Cậu đã thành công thắp sáng những vì sao trong mắt người yêu mình
- Chương 122: Chúc Minh Tỉ yêu ta nhiều lắm
- Chương 123: Chúng ta đừng thử nữa được không
- Chương 124: Xin đừng làm người ấy tổn thương...
- Chương 125: Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
- Chương 126: Thuyền Vong linh.
- Chương 127: Gương.
- Chương 128: Đó là lần cuối cùng Saint Delia triệu hồi được Ma gương.
- Chương 129: Không phải đồng quy vu tận! Vậy rốt cuộc gã định làm gì?!
- Chương 130: Mong rằng lời tiên đoán của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 131: Chúc Minh Tỉ, xin cậu nhất định phải trở về.
- Chương 132: Ba trăm năm.
- Chương 133: Năm nay Rociel mới bốn tuổi, nhưng đã là một pháp sư xuất sắc.
- Chương 134: 【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay tìm lại hạt giống bị đánh cắp?】
- Chương 135: Rociel, tôi nhớ ngài lắm.
- Chương 136: Quả nhiên, điềm báo của Thánh khí chưa từng sai.
- Chương 137: Những mẩu chuyện đời thường ngọt ngào.
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Một giọng nói khản đặc, nóng rát, nghiến răng nghiến lợi vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Chúc Minh Tỉ chấp nhận số phận, khẽ nhắm mắt lại.
Nếu không tính đến đôi môi tái nhợt thì vẻ mặt cậu gần như có thể gọi là bình tĩnh.
- Bình tĩnh đến mức khiến người ta chán ghét.
Ma Vương đột nhiên buông tay, ném cậu xuống đất, rồi giấu những ngón tay đang run rẩy vào tay áo.
Chúc Minh Tỉ chậm rãi từ dưới đất bò dậy.
"Ma Vương đại nhân," cậu cụp mắt xuống, vẻ mặt gần như ngoan ngoãn đến cung kính, "xem ra ngài đã khôi phục ký ức rồi, chúc mừng ngài."
Ma Vương nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt như muốn lột da róc thịt cậu sống, nhưng lại không thốt ra lấy một lời.
Thế là sau vài giây im lặng, Chúc Minh Tỉ lại chủ động lên tiếng, nhận lỗi:
"Xin lỗi ngài, tôi đã lừa dối ngài. Tôi chưa bao giờ là người yêu của ngài. Tôi chỉ là một nô lệ mà ngài đã bỏ ba trăm đồng vàng ra mua."
Cuối cùng Ma Vương cũng cất giọng, khàn khàn:
"Đã vậy... tại sao ngươi dám cho ta uống thuốc giải, khôi phục ký ức?"
Chúc Minh Tỉ đáp:
"Trong hai tháng bị bắt cóc, tôi bị ép uống ma dược Silisa. Tôi mất hết ký ức, nhưng lại có được một người yêu. Tôi tin tưởng hoàn toàn vào thân phận mới của mình, đến mức khi phát hiện tất cả đều là dối trá, khi ký ức dội về, tôi đã trải qua một nỗi đau và sợ hãi chưa từng có.
"Bị lừa gạt, bị đùa giỡn, cuộc sống đó thực sự tồi tệ đến mức không thể tả. Chỉ cần nhớ lại những gì đã trải qua trong lúc mất trí, tôi liền run rẩy toàn thân, nước mắt tuôn không dứt.
"Sau đó, tôi nhớ đến ngài.
"Ngài cũng từng bị tôi lừa dối, bị tôi đùa giỡn. Tôi đã cho ngài uống ma dược Silisa, lại còn nói dối mình là người yêu ngài. Tôi làm với ngài chẳng khác gì những gì người kia làm với tôi. Lần đầu tiên, tôi mới nhìn rõ bản thân mình - vừa là kẻ bị hại, lại cũng là kẻ gây hại.
"Tôi nghĩ... có lẽ những khổ sở tôi đã phải gánh chịu là hình phạt của chư thần dành cho tôi. Vì vậy, tôi điều chế ra liều thuốc giải thứ hai muốn để ngài lấy lại ký ức... như một cách để mong chư thần tha thứ cho tội lỗi của tôi."
"Chư thần?" Ma Vương bật cười, rồi lại nghiến răng nghiến lợi, "Liên quan gì đến các vị thần chứ? Người ngươi cần xin tha thứ chẳng phải là ta sao?"
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
"Bởi vì tôi biết mình không xứng. Tôi đã phạm sai lầm lớn đến vậy, không xứng được người bị hại tha thứ. Ngài không giết tôi đã là may mắn lắm rồi, sao tôi còn có thể trơ trẽn mà xin ngài tha thứ?"
- Đồ dối trá.
Ma Vương nhìn vào đôi mắt dịu dàng và chân thành kia, lạnh lẽo và đầy phẫn nộ thầm nghĩ.
- Dối trá, dối trá, dối trá.
Ngươi cho ta uống thuốc giải hoàn toàn không phải vì lí do đó.
Ngươi chỉ là...
Ngươi chỉ là muốn chọc giận ta, muốn ta nổi điên.
Ngươi nhìn thấu việc ta không nỡ rời xa ngươi, nên cố ý tạt cho ta một gáo nước lạnh, giống như cái cách ngươi lạnh nhạt đột ngột rời khỏi thung lũng Ánh Trăng.
Toàn thân Ma Vương bỗng như có lửa đốt, máu dồn hết lên đầu.
Hắn cảm thấy tai, má và cổ đều nóng bừng lên, đỏ rực như bị thiêu đốt.
Hắn như một tên hề bị l*t s*ch giữa phố chợ.
Thân thể như bốc cháy.
Ngón tay run lẩy bẩy, cảm xúc bức bối đến cùng cực, chỉ muốn hét lên, muốn rút đao chém sạch mọi thứ, muốn gọi Bạch Anh đến, cưỡi lên lưng rồng mà bỏ đi, để lại Chúc Minh Tỉ sau lưng, cả đời không bao giờ gặp lại nữa!
Hắn mấp máy môi, toan gọi Bạch Anh-
Nhưng mở miệng ra lại là:
"Hắn có bắt nạt ngươi không?"
Chúc Minh Tỉ sững người.
Ma Vương hỏi tiếp:
"Sao khi nhớ lại mọi chuyện ngươi lại run rẩy, lại khóc đến vậy? Hai tháng đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Hắn có ép buộc ngươi không?!"
Chúc Minh Tỉ mấp máy môi:
"...Không có."
"Lúc hắn đóng giả làm người yêu tôi thì không để lộ bất kỳ sơ hở nào... Hơn nữa vì bị thương rất nặng, hắn muốn làm gì cũng bất lực."
"Cũng đúng," Ma Vương thở phào nhẹ nhõm, "còn có ước định năm ngày, hắn mà-"
Hắn chợt im bặt.
"Ước định năm ngày... là có người hạ chú điều khiển con rối lên người ta-"
Hắn dừng lại giữa chừng.
Vì chính hắn cũng cảm thấy lý do đó vừa sơ hở vừa nực cười.
Chúc Minh Tỉ nói rõ sự thật:
"Không phải, ước định năm ngày là do Ma Vương trong gương vẽ ra."
"Ma Vương... trong gương?"
Thế là Chúc Minh Tỉ kể lại toàn bộ chân tướng, từ khi chuột tinh trộm đi hạt giống hoa, cậu nhặt được Ma gương trong rừng cây bụi gai.
Về thế giới trong gương, cậu kể:
"Đó là một thế giới rất giống với thực tại, chỉ khác ở chỗ nhân cách đều trái ngược hoàn toàn. Dù sao thì... gương phản chiếu ngược lại mà. Ngài ghét tôi bao nhiêu, thì hắn lại si mê tôi bấy nhiêu. Dù mang gương mặt giống nhau, nhưng hai người là hai linh hồn hoàn toàn khác biệt. Chỉ là những ma pháp hắn khắc lên người tôi lại có thể ảnh hưởng đến ngài."
Ma Vương rơi vào trầm mặc thật lâu.
"Ma pháp Joa là hắn vẽ?"
"Phải."
"Thánh chủng Tinh Linh là hắn cho?"
"Phải."
"Ngươi là người yêu của hắn, chứ không phải của ta?"
"...?"
Tuy không hiểu vì sao Ma Vương lại hỏi ra một câu hết sức kỳ quặc như vậy, nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn nghiêm túc trả lời:
"Có lẽ tôi nói chưa rõ. Tôi và hắn chưa từng có quan hệ tự nguyện nào cả. Ngay từ đầu, hắn đã dùng hạt giống hoa làm uy h**p, ép tôi chấp nhận ước định năm ngày."
Ma Vương lại im lặng một lát.
Sau đó lại nói:
"Nhưng ngươi và hắn liên thủ phản bội ta, cho ta uống ma dược Silisa xóa sạch ký ức."
Chúc Minh Tỉ trầm mặc, nhưng lần này không còn biện luận về "phản kháng" hay "phản bội" nữa.
Cậu cúi đầu, đáp một tiếng "phải".
Ma Vương không nói thêm gì, chỉ để một luồng sương đen hiện lên trong lòng bàn tay, thanh loan đao của hắn xuất hiện trước mặt Chúc Minh Tỉ.
Tim Chúc Minh Tỉ theo bản năng co rút.
"Câu hỏi cuối cùng," Ma Vương nói, "tại sao ngươi muốn ta nhớ lại mọi chuyện?"
Câu hỏi này, Ma Vương từng hỏi rồi.
Hiển nhiên, lần thứ hai hỏi lại, hắn không muốn nghe cùng một đáp án.
Chúc Minh Tỉ mấp máy môi, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt chỉ dám dừng dưới tầm mắt của Ma Vương.
Giọng cậu khàn khàn:
"...Vì tôi muốn nhận được sự tha thứ của ngài."
Là một đáp án khác, nhưng vẫn không phải điều Ma Vương muốn nghe.
Ma Vương đột nhiên bật cười.
Tiếng cười rất khẽ, lại lạnh lùng lạ lùng.
"Chúc Minh Tỉ." Hắn gọi tên cậu.
Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Ma Vương.
Đôi mắt ấy đen như vực thẳm sâu không đáy.
Tối như bầu trời đêm không một vì sao.
Nhưng khoé môi hắn lại cong lên thành một nụ cười.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn nâng cằm Chúc Minh Tỉ lên, đầu ngón tay v**t v* da cậu với một lực vừa đủ khiến cậu khó chịu nhưng không khiến ma pháp Joa phát động.
"Không," Ma Vương nói bằng giọng bình thản nhất, nhưng từng từ lại khiến đồng tử Chúc Minh Tỉ co rút, cả người lạnh toát.
"Ngươi chỉ sợ ta thích ngươi. Sợ ta cũng giống tên điên trong gương kia, quấn lấy ngươi không buông.
"Vì vậy ngươi đưa ta sự thật, cố tình chọc giận ta, muốn ta ghét ngươi.
"Ngươi tin chắc rằng ngươi trong lòng ta đã khác xưa, dù ta có khôi phục trí nhớ cũng sẽ không còn điên cuồng hành hạ ngươi như lúc đầu nữa. Dù ta có nổi giận, ma pháp Joa cũng sẽ bảo vệ ngươi.
"Chúc Minh Tỉ, ngươi để ta nhớ lại... là để ta rời xa ngươi."
Cơ thể Chúc Minh Tỉ cứng đờ như tượng đá.
Mọi suy nghĩ sâu kín trong lòng, trong khoảnh khắc đó bị lật trần, tr*n tr** không gì che giấu.
Thế nhưng phản ứng Ma Vương đưa ra lại chẳng có phẫn nộ, chẳng có tức giận, cũng chẳng có những lời mắng nhiếc nhục nhã.
Hắn không phủ nhận tình cảm của mình, cũng không cười nhạo Chúc Minh Tỉ tự mình đa tình.
Không nổi đóa, không lăng mạ.
Ngón tay hắn khẽ ấn l*n đ*nh đầu Chúc Minh Tỉ một cái, rồi buông ra.
"Chúc Minh Tỉ," hắn nói,
"Ta tha thứ cho ngươi."
"Ta tha thứ cho việc ngươi cho ta uống ma dược Silisa, vì ngươi từng nói, đó là phản kháng, không phải phản bội.
"Ta tha thứ cho việc ngươi nói dối rằng ngươi là người yêu của ta vì vốn dĩ là ta nhận lầm trước, ngươi chẳng còn lựa chọn nào khác.
"Ta tha thứ cho việc ngươi muốn rời đi nên đã để ta khôi phục ký ức, cố tình khơi dậy cảm xúc của ta để đạt được mục đích, bởi vì ngươi chỉ là muốn rời đi, và điều đó... không sai."
"Chúc Minh Tỉ, ta tha thứ cho ngươi.
"Nhưng ta không muốn gặp lại ngươi nữa."
Chúc Minh Tỉ sững người.
Cậu nhìn Ma Vương đang nhìn cậu, gương mặt hắn bình tĩnh không một gợn sóng, không giận dữ, cũng chẳng còn nụ cười.
Ánh mắt hắn chuyên chú mà nghiêm túc.
"Chúc mừng ngươi."
Ma Vương khẽ chúc mừng cậu.
"Ngươi đã thành công. Ngươi tự do rồi."
Nói xong câu đó, hắn xoay người.
Dừng lại trong chốc lát, chỉ một hai giây.
Rồi cất bước rời đi.
Bóng lưng thẳng tắp, bước chân vững chãi.
Hắn đẩy cửa căn nhà gỗ, con rồng đen khổng lồ đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Hắn nhảy vọt lên lưng rồng.
Từ góc độ của Chúc Minh Tỉ chỉ có thể nhìn thấy vạt áo tung bay.
Rồng ngẩng đầu gầm vang một tiếng, cánh khép lại, cuốn theo một luồng gió mạnh đóng sập cửa gỗ.
Chúc Minh Tỉ không còn thấy Ma Vương nữa.
Cậu chỉ kịp quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấp thoáng bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của hắn trên lưng rồng.
Cậu đứng yên, mặt không biểu cảm.
Ma Vương nói đúng.
Cậu đã thành công, cậu được tự do.
Cậu đạt được kết quả còn tốt hơn cả kỳ vọng.
- Ma Vương đã nhận ra toàn bộ mưu tính của cậu, nhưng không làm nhục, không tổn thương cậu, chỉ lặng lẽ rời đi.
Đây là cuộc chia ly lý tưởng mà Chúc Minh Tỉ từng mơ ước.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bắt gặp một mảng trắng nhạt nơi chân trời.
Là ánh bình minh - biểu tượng của hy vọng, của ánh sáng, như một điềm báo thật đúng lúc và đẹp đẽ.
Nhưng... kỳ lạ thay...
Chúc Minh Tỉ nghĩ,
trong lòng cậu... lại chẳng thấy vui chút nào cả.