- Trang chủ
- Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
- Chương 132: Ba trăm năm.
Chương 132: Ba trăm năm.
Truyện: Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Tác giả: Hồng Khẩu Bạch Nha
- Chương 1: Tấm gương.
- Chương 2: 【Bước vào trong gương đi.】
- Chương 3: Ma Vương.
- Chương 4: Đừng bỏ rơi ta... Xin em, cầu xin em...
- Chương 5: Vừa nãy em hôn vụng về quá, để ta dạy lại em.
- Chương 6: Quả nhiên, Ma Vương thích tôi.
- Chương 7: Mang đao của ta lại đây.
- Chương 8: Hãy ở lại thế giới này với ta mãi mãi.
- Chương 9: Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm.
- Chương 10: Bất kể khi nào em đến, ta cũng sẽ chờ.
- Chương 11: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật vĩ đại!
- Chương 12: Máu đỏ tươi từ đôi môi nhợt nhạt của Ma Vương chảy xuống.
- Chương 13: Hô hấp.
- Chương 14: Chỉ cần em muốn, ta đều sẵn lòng làm cho em.
- Chương 15: Hãy đưa ta đến thế giới của em, được không?
- Chương 16: Vị trí đầu bảng.
- Chương 17: Giết chết Ma Vương! Xông lên!
- Chương 18: Hãy cứ thoải mái lợi dụng ta.
- Chương 19: Ta đã ép ngươi làm tình nhân của ta như thế nào?
- Chương 20: Bình thường ngài còn chẳng cho tôi xuống giường.
- Chương 21: Tại sao ngươi (ta) lại là một tên điên thế này?!
- Chương 22: Tại sao chỉ cần ngươi ngủ với ai khác... ta cũng phải chết theo?
- Chương 23: Nhưng thân thể của A Tỉ lại ở ngay trong tầm tay.
- Chương 24: Ta đã tìm được biện pháp khôi phục kí ức.
- Chương 25: Ma Vương: Vì các ngươi quá xấu.
- Chương 26: Rốt cuộc ta đã làm nhục ngươi kiểu gì?
- Chương 27: Em bắt đầu dỗ ngọt ta từ lúc nào?
- Chương 28: Giọng nói lạnh lẽo của Ma Vương vang lên từ viên bảo thạch.
- Chương 29: Chỉ cần ta không khôi phục trí nhớ, pháp trận sẽ không kích hoạt.
- Chương 30: Ngài và vị Rociel kia trông khá giống nhau.
- Chương 31: Ngài đang gây sự vô cớ đấy, bị sét đánh lại tính sổ với tôi?
- Chương 32: ...Còn xuất hiện một Ma Vương nữa.
- Chương 33: Chúc mừng A Tỉ đã thoát khỏi thân phận nô lệ.
- Chương 34: Ngoài điều đó ra, bất cứ thứ gì em muốn, ta đều có thể cho.
- Chương 35: Thánh chủng Tinh Linh.
- Chương 36: Bởi vì Ma Vương đã phong tỏa toàn thành.
- Chương 37: Trái tim căng thẳng của Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng chết lặng.
- Chương 38: Người có gia đình.
- Chương 39: Saint Delia chính là anh hùng của thời đại này.
- Chương 40: Chiếc gương đã biến mất
- Chương 41: Nụ hôn ấy như một trận chiến sống còn.
- Chương 42: Thích em lắm...
- Chương 43: Cách ăn nói sắc bén của ngươi rất giống một người ta quen.
- Chương 44: Chúc... Minh... Tỉ.
- Chương 45: Chúc Minh Tỉ, thật muốn giết ngươi quá.
- Chương 46: Ta mất trí nhớ cũng là do ngươi giở trò đúng không?
- Chương 47: Thật nực cười... lúc trước ta còn...
- Chương 48: Cho dù có bị đánh chết, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào!
- Chương 49: Tên Ma Vương độc ác cuối cùng cũng chết rồi!
- Chương 50: Tự bạo.
- Chương 51: Chỉ cần ngài có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài.
- Chương 52: Lời tiên tri của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 53: Hắn sắp bị gió cuốn bay mất rồi!
- Chương 54: Ma Vương đại nhân, tôi thật sự rất muốn bóp chết ngài đấy.
- Chương 55: Thì ra là... tương lai.
- Chương 56: Không phải ngươi nghĩ rằng ta lại yêu ngươi rồi chứ?
- Chương 57: Thương hại ngài.
- Chương 58: Có lẽ... đây là vĩnh biệt, điện hạ Rociel.
- Chương 59: Hãy mau chóng bình phục, điện hạ Rociel.
- Chương 60: 【Ngài có muốn tiến vào thế giới trong gương không?】
- Chương 61: Xin đừng làm người ấy tổn thương.
- Chương 62: Ngài có thể ở bên tôi được không?
- Chương 63: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự quá vĩ đại!
- Chương 64: Ngươi muốn hắn chết kiểu gì?
- Chương 65: Vị hôn thê.
- Chương 66: A Tỉ ngoan...
- Chương 67: Lại bị sét đánh vô duyên vô cớ.
- Chương 68: Thậm chí ngươi còn ngủ với hắn?!
- Chương 69: Nghèo. Đến. Không. Thể. Tả.
- Chương 70: Hai người là một cặp đúng không?
- Chương 71: ... Ngoan ngoãn ở bên ta đi, đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa.
- Chương 72: Định mệnh mà em không thể trốn chạy.
- Chương 73: Một chuỗi tiếng Anh.
- Chương 74: Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.
- Chương 75: Có thể hôn em không?
- Chương 76: Đời này kiếp này, chúng ta đừng bao giờ gặp lại.
- Chương 77: Khôi phục kí ức.
- Chương 78: Ta tha thứ cho ngươi.
- Chương 79: Hai năm sau.
- Chương 80: Lời nguyền của Mị ma.
- Chương 81: Chúng ta đi gặp Ma Vương thôi.
- Chương 82: Ma Vương.
- Chương 83: ...Tôi có thể hôn thêm lần nữa không?
- Chương 84: Chống sét.
- Chương 85: Chúc Minh Tỉ, mỗi lần ngươi cắn ta đều rất đau.
- Chương 86: Trái tim Ma Vương run lên dữ dội.
- Chương 87: Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
- Chương 88: Chủ nhân định mệnh.
- Chương 89: Ma pháp công chúa Heidi đã mất hiệu lực.
- Chương 90: Đừng đánh thức Ma Vương trẻ tuổi cách vách.
- Chương 91: Vì sao Chúc Minh Tỉ lại tức giận?
- Chương 92: Sao kĩ thuật của ngài không bằng lần trước vậy?
- Chương 93: Ta dùng thuốc.
- Chương 94: Vòng tay.
- Chương 95: Mị độc của em được giải rồi.
- Chương 96: Lợn rừng con.
- Chương 97: Vòng hoa.
- Chương 98: Lợn ma pháp.
- Chương 99: Tựa như một nụ hôn mang theo mùi hương cỏ hoa.
- Chương 100: Ta chưa từng hôn cô ta!
- Chương 101: Chúc Minh Tỉ, ta có thể theo đuổi em không?
- Chương 102: Thánh thể trời sinh bị cắm sừng.
- Chương 103: Sao lại thấy hơi thảo mai thế nhỉ?
- Chương 104: Chúc Minh Tỉ, thì ra em đang đau lòng vì ta.
- Chương 105: Khát vọng và nỗi nhớ nhung nóng rực như ngọn lửa.
- Chương 106: Em đã từng, dù chỉ một khoảnh khắc, rung động vì ta chưa?
- Chương 107: Ma Vương trong gương vẫn chưa quay lại.
- Chương 108: Được rồi, chúng ta ký khế ước máu.
- Chương 109: Tôi ở lại đây cùng ngài, được không?
- Chương 110: Chúc Minh Tỉ, tại sao vừa rồi em lại hôn ta?
- Chương 111: --Vì hắn yêu tôi.
- Chương 112: Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ phải mất đi nữa.
- Chương 113: Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!
- Chương 114: Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?
- Chương 115: Ma pháp chuyển dời của Di tộc.
- Chương 116: Thích em
- Chương 117: Cái chết của Saint Delia
- Chương 118: Hình như ta phát hiện bí mật của em rồi
- Chương 119: Quả Song Mệnh
- Chương 120: Thánh thủy lưu kim.
- Chương 121: Cậu đã thành công thắp sáng những vì sao trong mắt người yêu mình
- Chương 122: Chúc Minh Tỉ yêu ta nhiều lắm
- Chương 123: Chúng ta đừng thử nữa được không
- Chương 124: Xin đừng làm người ấy tổn thương...
- Chương 125: Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
- Chương 126: Thuyền Vong linh.
- Chương 127: Gương.
- Chương 128: Đó là lần cuối cùng Saint Delia triệu hồi được Ma gương.
- Chương 129: Không phải đồng quy vu tận! Vậy rốt cuộc gã định làm gì?!
- Chương 130: Mong rằng lời tiên đoán của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 131: Chúc Minh Tỉ, xin cậu nhất định phải trở về.
- Chương 132: Ba trăm năm.
- Chương 133: Năm nay Rociel mới bốn tuổi, nhưng đã là một pháp sư xuất sắc.
- Chương 134: 【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay tìm lại hạt giống bị đánh cắp?】
- Chương 135: Rociel, tôi nhớ ngài lắm.
- Chương 136: Quả nhiên, điềm báo của Thánh khí chưa từng sai.
- Chương 137: Những mẩu chuyện đời thường ngọt ngào.
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Với tư cách là một giống loài trường sinh, Anastasia chưa từng nghĩ rằng thời gian cũng có thể trở thành một liều thuốc độc.
Năm đầu tiên Chúc Minh Tỉ mất tích.
Tình trạng của Rociel vẫn ổn. Ban ngày hắn chế thuốc, ban đêm di dời hoa Ánh Trăng, thỉnh thoảng lại lên Thánh Sơn tìm đá quý Thánh Dũ để nuôi dưỡng Thánh khí Chúc Minh Tỉ để lại.
Năm thứ hai Chúc Minh Tỉ mất tích.
Rociel vẫn tiếp tục di dời hoa Ánh Trăng, vẫn tìm đá quý Thánh Dũ, nhưng không còn chế thuốc nữa.
"Sao anh lại không chế thuốc nữa?" Anastasia không nhịn được hỏi.
Thuốc Rociel nghiên cứu là loại có thể kéo dài khoảng cách di dời mỗi lần của hoa Ánh Trăng. Nếu thành công, chỉ cần một trăm năm mươi năm là hắn có thể trồng hoa ấy trước cổng nhà.
Dù Anastasia không thật sự tin vào truyền thuyết của hoa Ánh Trăng, nhưng việc chế thuốc có thể khiến Rociel bận rộn, mà bận rộn thì luôn giúp người ta bớt đau lòng.
"Ta chế xong rồi." Rociel nói.
"Hả? Vậy sao tối qua ngài không dùng?"
Rociel cụp mắt: "Ta không thể để các vị thần cho rằng lòng ta không đủ thành kính."
Anastasia im lặng.
-
Năm thứ ba Chúc Minh Tỉ mất tích.
Anastasia đích thân tới đưa vật phẩm cho Rociel. Đông tới rồi, nàng mang tới chăn bông dày, áo khoác mùa đông mới, trà thượng hạng và cổ thư quý hiếm.
Suốt buổi sáng nàng bận bịu sắp xếp mọi thứ, đến khi xuống lầu thì thấy Rociel vẫn giữ nguyên tư thế lúc nàng vào nhà. Hắn ngồi trên chiếc ghế cổ, đắp một tấm thảm lông lên chân, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anastasia cũng nhìn theo hắn.
Bên ngoài tuyết đang rơi, phủ kín cả mặt đất. Ở nơi khác có lẽ sẽ thành một cảnh tuyết đẹp, nhưng nhìn từ nơi này, chỉ thấy nền tuyết trơ trụi và cánh cổng lâu đài trống rỗng.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Anastasia không nhịn được hỏi.
Rociel không trả lời.
Ngay lúc Anastasia nghĩ mình sẽ không nhận được phản hồi, chuẩn bị quay đi sắp bếp lò thì Rociel lại mở miệng.
"Hồi đó em ấy cũng từng chờ ta như vậy."
Anastasia khựng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Rociel đang cụp mắt, ngón tay trắng bệch lạnh giá khẽ siết lấy tấm chăn trắng, cả người hắn như hòa vào nền tuyết, rất tĩnh lặng.
"Hôm đó em ấy níu tay ta, xin ta đừng đi, nhưng ta vẫn đi. Ta đi rất lâu, mãi tới mùa đông năm sau mới về. Khi ta trở về thì tuyết đã rơi, trời rất lạnh. Ta mở cửa, thấy em ấy cuộn mình trong tấm chăn, ngồi ngủ bên cửa sổ cách xa bếp lò. Vì em ấy đang chờ ta."
Anastasia há miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mà dường như Rociel cũng không cần nàng phải nói gì, hắn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ta không nên rời đi lâu đến thế."
Giọng hắn khàn đi.
"Ta không biết chờ đợi lại đau đớn đến thế này."
-
Năm thứ bảy Chúc Minh Tỉ mất tích, cuối cùng Anastasia cũng thuyết phục được Rociel ra ngoài đi dạo với mình.
"Hôm nay là kỷ niệm năm trăm năm thành lập Học viện Ma pháp Thánh Quang, nghe nói nhà trường mới xây cho Chúc Minh Tỉ một bức tượng, chúng ta tới xem thử đi..."
Khi đang nói, hai người đã cải trang bước vào sảnh vinh danh của học viện. Ngay lập tức, Rociel đã thấy bức tượng Chúc Minh Tỉ ở sâu trong cùng.
Vì là bức tượng mới nhất, phía trước tượng Chúc Minh Tỉ đứng đầy người đủ mọi hình dạng.
"Tượng mới đẹp quá... chất liệu gì vậy? Nhìn không giống đá bình thường."
"Đây chính là pháp sư nhân loại thuần túy Chúc Minh Tỉ sao? Trông bình thường nhỉ."
"Chúc Minh Tỉ rất có sức hút đó, còn thành bạn đời của Rociel nữa..."
"Pháp sư Chúc Minh Tỉ rất giỏi nha! Hôm qua tụi mình mới học tiết nói về ngài ấy, nếu không bị giới hạn bởi huyết thống, thành tựu pháp thuật của ảnh chắc chắn không kém gì Rociel!"
"Từ khi biết đến ngài ấy là tớ thấy cái giới hạn huyết thống này của tớ cũng chưa là gì cả..."
"Các cậu chắc không tưởng tượng được đâu, Chúc Minh Tỉ trông đứng đắn vậy thôi, chứ tình sử phong phú cực!"
"Nói kỹ xem?"
"Nghe nói trước khi kết hôn với Rociel, ngài ấy còn là nô lệ tình nhân của Ma Vương đó. Ma Vương mê ngài ấy tới mức đích thân vẽ cho Chúc Minh Tỉ ma pháp Joa... Đó là ma pháp Joa đấy! Mà Rociel với Ma Vương đều không phải mối tình đầu của ngài ấy, mà người yêu đầu tiên của Chúc Minh Tỉ là một người lùn lai, lại còn là đàn anh của tụi mình. Hai người lúc đó ngọt ngào lắm luôn, ăn ngủ cùng nhau, dính nhau như keo... Tiếc là sau này đàn anh người lùn kia mất tích không tung tích, chắc bị Ma Vương âm thầm giết hại rồi. Ngoài ra, ngài ấy còn từng yêu cả nữ vương của nước Talli, suýt nữa là cưới..."
Nghe tới đây, tim Anastasia giật thót, vội vàng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Rociel. Nhưng chỉ thấy hắn vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm bức tượng Chúc Minh Tỉ và tấm thảm thuật tái hiện phía sau, ánh mắt bình hòa, gương mặt không chút giận dữ.
Anastasia thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá.
Xem ra anh nàng đã trưởng thành rồi, tính tình cũng tốt lên nhiều, không còn nổi đóa vì những lời đồn vô căn cứ này nữa.
Ngay lúc Anastasia còn đang do dự không biết có nên rút lui sớm khỏi buổi lễ không, thì lại có vài giọng nói chen vào.
"Thật ra tớ hơi lo cho pháp sư Chúc Minh Tỉ..."
"Lo gì cơ?"
"Lo về tình trạng sức khỏe á, nghe nói mười mấy năm trước tộc Tinh Linh và Rociel điên cuồng thu thập đủ loại kỳ trân dị bảo kéo dài tuổi thọ cho ngài ấy, mà đều vô ích... Không biết giờ Chúc Minh Tỉ ra sao rồi."
"Thôi nào, động não tí đi. Có chuyện đoán cũng ra ấy chứ. Chúc Minh Tỉ là người thường, mấy thứ kéo dài tuổi thọ không có tác dụng, đã hơn mười năm không thấy mặt... Từ những điều đó có thể thấy Chúc Minh Tỉ đã chết-"
Lời cậu thiếu niên ấy đột ngột bị cắt đứt. Mặt cậu đỏ bừng, mắt trợn to, tay siết cổ, giống như bị ai đó bóp cổ vô hình, giãy giụa không thôi rồi nhanh chóng ngã gục.
Ngay lúc ấy, Rociel phá giải lớp cải trang, bước ra ngoài.
Ma Vương tóc đen mắt đen từng bước tiến tới, cả đám đông đang ồn ào lập tức im phăng phắc. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên đang giãy dưới đất, giọng rất ôn hòa: "Chúc Minh Tỉ chưa chết, em ấy vẫn sống rất tốt, sẽ sớm trở về."
Thiếu niên trừng mắt nhìn Ma Vương, đầu óc trống rỗng, khóe mắt quét qua vạt áo choàng của hắn - cứ như trông thấy một lưỡi đao đen sẵn sàng cứa cổ.
Ma Vương lặp lại: "Chúc Minh Tỉ chưa chết, em ấy vẫn sống rất tốt, sẽ sớm trở về."
Thiếu niên đột nhiên phát hiện cái thòng lọng vô hình bóp cổ mình đang nới lỏng, cả người run lên, chưa kịp để đầu óc theo kịp thì miệng đã tự động nhắc lại: "Chúc Minh Tỉ chưa chết! Vẫn sống rất tốt! Sẽ sớm trở về!"
Lúc này Ma Vương mới hoàn toàn gỡ bỏ ràng buộc.
Hắn ngẩng đầu, giọng trầm khàn vang vọng khắp đại sảnh:
"Chúc Minh Tỉ vẫn còn sống, ta muốn mọi người đều biết điều này."
Không khí nặng nề, tiếng hô hấp hỗn loạn đan xen.
Không ai dám trả lời hắn, nhưng mỗi người đều khắc ghi lời này vào lòng.
Ma Vương chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi hắn còn việc phải làm.
Hắn bước lên một bước, đứng trước bức tượng Chúc Minh Tỉ, nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, rồi sau khi buông tay thì niệm chú đặt lên đó cấm chú chống đụng chạm.
Sau đó hắn vòng qua tượng, dùng ma pháp lấy xuống tấm thảm đang treo trên tường. Trên đó là hình ảnh Chúc Minh Tỉ đang biểu diễn pha chế dược liệu trên bục giảng. Ma Vương thấy Chúc Minh Tỉ trong hình rất quyến rũ, hắn định giữ riêng cho mình.
Làm xong tất cả, hắn lại quay đầu nhìn về phía kẻ vừa thao thao bất tuyệt kể tình sử của Chúc Minh Tỉ, giờ đây đang run lẩy bẩy dưới ánh nhìn của hắn, lạnh nhạt mở miệng đính chính: "Chúc Minh Tỉ không hề có quan hệ với nữ vương nước Talli."
...Ồ? Thế tức là Chúc Minh Tỉ với Rociel, với Ma Vương, với người lùn lai kia thì là thật à?
Trong cái không khí căng như dây đàn ấy, vô số người không kiểm soát nổi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Việc Ma Vương xuất hiện tại đại sảnh vinh danh của Học viện Thánh Quang nhanh chóng lan khắp đại lục Ánh Sáng. Tất cả mọi người đều biết Ma Vương đích thân nhấn mạnh rằng "Chúc Minh Tỉ vẫn còn sống".
Nhưng trớ trêu thay, Ma Vương càng muốn mọi người tin rằng Chúc Minh Tỉ vẫn còn sống, thì lại càng có nhiều người tin rằng cậu đã chết.
Kẻ say rượu, người gan to, những kẻ lập kết giới cách âm và hạ giọng rì rầm... đều thích đem cái tin Chúc Minh Tỉ chết ra làm đề tài giật gân để bàn luận.
Thế gian này thật sự có nhiều người quan tâm đến sống chết của một pháp sư nhân loại thuần túy đến vậy sao?
Cũng không hẳn.
Nhưng không ai cưỡng lại nổi sự k*ch th*ch khi nhìn thấy một Ma Vương từng cao cao tại thượng nay lại phát cuồng vì yêu như một quả phụ.
À không, không đúng, không phải quả phụ.
Ma Vương - kẻ không cho phép bất cứ ai bàn đến cái chết của Chúc Minh Tỉ - thật ra chỉ là một người tình cũ bị bỏ rơi. Người duy nhất đủ tư cách được gọi là quả phụ, chính là Rociel của tộc Tinh Linh, dù hắn cũng đã biến mất khỏi tầm mắt thế nhân từ lâu. Có lời đồn, có lẽ hắn đã cùng người bạn đời loài người của mình chết vì tình.
Còn những hành động của Ma Vương thì trong tiếng xầm xì ấy lại ngày càng trở nên cực đoan hơn.
Lúc đầu, khi lần đầu nghe có người đồn rằng Chúc Minh Tỉ đã chết, hắn vẫn giữ thái độ bình thản, đích thân ra mặt đính chính.
Nhưng về sau, hắn sẽ trực tiếp cắt lưỡi của kẻ tung tin đồn.
Năm thứ hai mươi sáu Chúc Minh Tỉ mất tích, Rociel làm một chuyện chấn động toàn cõi, hắn bước vào một quán rượu trong hẻm tối có khắc ma trận cách âm cấp Thánh, vung đao chém chết một trăm linh ba kẻ say xỉn đã buông lời "Chúc Minh Tỉ đã chết".
Hôm đó, máu chảy từ đầu ngõ tới cuối ngõ.
Tất cả mọi người lại một lần nữa nhớ đến ác danh của Ma Vương.
"Chúc Minh Tỉ vẫn còn sống" trở thành một loại chân lý được ghi nhớ trong lòng mỗi người. Mà trong bóng tối, "Chúc Minh Tỉ đã chết" lại trở thành câu nói chẳng ai dám thốt ra.
Trái ngược hoàn toàn với "lệnh cấm liên quan đến chuyện sinh tử của Chúc Minh Tỉ", những truyện tình ái lấy hình tượng cậu làm nguyên mẫu lại mọc lên như nấm sau mưa. Cuốn Pháp sư nhân loại thuần chủng và ba người tình dị tộc trở thành sách bán chạy nhất đương thời.
Tất nhiên, chỉ nhìn tên là biết, vì Ma Vương đã đích thân phủ nhận, lại thêm Udo tuyên bố phủ nhận ngay trong đêm, nên Nữ vương của nước Talli đã chính thức bị đá khỏi cuộc chơi.
-
Năm thứ hai trăm bảy mươi kể từ khi Chúc Minh Tỉ mất tích.
Anastasia phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nhất kể từ khi nàng sống lại.
Yến tiệc vương cung vừa kết thúc, nàng uống hơi nhiều rượu nho, một mình ra ban công hóng gió.
Quinn bước đến bên nàng: "Bệ hạ, ta xin lỗi vì màn lộn xộn vừa rồi."
Trước đó trong yến tiệc, cháu trai năm tuổi của Quinn - Kadar, hào hứng chạy đến hỏi Anastasia: "Kính chào nữ vương bệ hạ, tộc Tinh Linh chúng ta mạnh như vậy, sao người không cử quân tiêu diệt Ma Vương tàn ác kia đi? Hắn là một con quỷ giết người không chớp mắt, ai nói sự thật là hắn giết liền đó!"
Lời ấy khiến cha mẹ cậu bé, hai người biết rõ thân phận thật sự của Ma Vương,- cuống cuồng chạy đến bịt miệng con.
Anastasia nhẹ nhàng lắc đầu: "Thầy Quinn, không cần nghiêm trọng như vậy, Kadar còn nhỏ mà."
Đúng là còn nhỏ.
Nhưng đến một đứa bé như vậy cũng đã nghe nói về "ác danh" của Ma Vương, điều đó khiến Quinn, người biết Rociel chính là Ma Vương, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quinn hỏi: "Tại sao ngài không để chúng ta công khai sự thật về vụ giết người trong quán rượu?"
Ác danh "Ma Vương tàn bạo" phần lớn là từ vụ đó mà ra. Nhưng trên thực tế, một trăm linh ba kẻ say xỉn kia không chỉ đơn giản là bàn chuyện sống chết của Chúc Minh Tỉ.
Không biết từ đâu họ biết được chuyện quan tài băng lam chứa xác, liền tin chắc rằng thi thể Chúc Minh Tỉ đang nằm bất động trong đó, không hề mục rữa, không hề tan rã. Chính vì thế nên Ma Vương mới kiêng kỵ không cho người ta nói cậu đã chết.
Nếu chỉ như vậy, họ chưa đến mức đáng chết.
Nhưng họ lại không nên, ngàn vạn lần không nên khi say xỉn lại đếm từng món kỳ trân dị bảo mà Chúc Minh Tỉ từng dùng, mắt lộ vẻ thèm khát, miệng lầm bầm: "Nếu chúng ta mà tìm được quan tài ấy, moi lấy một miếng thịt mà nếm thử thì..."
Trận ma pháp cách âm trong quán với Ma Vương mà nói chẳng khác nào trò trẻ con. Mà ngày hôm đó hắn vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy toàn bộ.
Thế là, xác chất thành đống, máu chảy thành sông.
Cả con ngõ nơi quán rượu tọa lạc cũng bị đổi tên thành "Hẻm Huyết Tẩy".
Anastasia cười khổ lắc đầu: "Không thể đính chính được. Giờ đây dân chúng không dám nhiều lời chính là vì họ bị nỗi sợ từ vụ đó đè nén. Nếu họ biết Ma Vương thực ra không phải kẻ lòng dạ tàn độc, biết đâu họ lại càng bạo gan bàn luận về... về..."
Nàng ngừng lại hai chữ cuối, như thể vô thức tránh né một từ cấm kỵ không thể phát ra tiếng.
Quinn im lặng một lát, hỏi: "Ngài cảm thấy... Chúc Minh Tỉ thật sự vẫn còn... sao?"
Anastasia nhìn về phía trưởng lão Quinn. Nàng biết, việc ông hỏi ra câu này là bởi trong lòng vẫn còn chút hy vọng, còn những người chưa bao giờ đặt câu hỏi thì phần lớn đều đã ngầm mặc định Chúc Minh Tỉ đã chết.
Nàng do dự trong chốc lát, kể cho ông nghe về điềm báo của thánh khí và giấc mộng Rociel đã thấy sau khi rời khỏi bến đò Vong linh.
Ánh mắt Quinn bỗng sáng rực lên: "Vậy có nghĩa là, Chúc Minh Tỉ thật sự có thể trở về?"
Lẽ ra Anastasia nên quả quyết nói "phải", nhưng lúc này nàng lại bất ngờ trầm mặc.
"Ta không biết..."
Đối diện với Quinn - vị Tinh Linh gần gũi với nàng nhất ngoài Rociel, người từng là thầy, là trưởng bối, là bạn, đây là lần đầu tiên Anastasia bộc lộ nỗi bất an trong lòng.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt là do dự và hoang mang.
"Người bước ra khỏi bến đò Vong linh có thể giao tiếp với huyết thân đang cận kề cái chết. Rociel nói anh ấy là huyết thân của Chúc Minh Tỉ, vì anh ấy từng biến cho Chúc Minh Tỉ thành Huyết tộc. Nhưng... nhưng bây giờ Chúc Minh Tỉ đã trở lại làm người, dòng máu Huyết tộc trong cậu ấy đã không còn nữa...
"Thánh khí chưa bao giờ nói dối, lời của nó luôn chính xác, nhưng đó là khi chưa nhận chủ. Ta từng dạy môn Ma Khí học, đã đọc qua rất nhiều tài liệu liên quan. Ta biết rằng dù là Thánh khí hay ma khí, một khi nhận chủ rồi, đều có thể dễ dàng bị điều khiển... Thánh khí không nói dối, nhưng nếu Chúc Minh Tỉ ép nó nói dối thì sao?
"Xin lỗi thầy Quinn, ta biết là một nữ vương Tinh Linh thì không nên nghi ngờ Thánh khí, nhưng... Chúc Minh Tỉ rời đi đã quá lâu.
"Ta nghĩ trong lòng Rociel cũng không hoàn toàn chắc chắn. Nếu không... như đám say xỉn đáng chết kia nói, nếu Rociel thật sự tin tưởng Chúc Minh Tỉ không sao, thì sao anh ấy lại sợ người ta nói ra-"
Giọng Anastasia bỗng khựng lại, bởi Quinn bất ngờ nắm chặt cổ tay nàng, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân nàng run lên, quay đầu lại với tốc độ chậm nhất trong đời.
Nàng thấy Rociel đang đứng dưới lầu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn nàng, áo choàng đen như đêm nâng lấy gương mặt trắng bệch như tuyết, cả người hắn tựa bóng trăng lạc trong đầm sâu.
Anastasia chết trân tại chỗ, hồi lâu sau mới luống cuống lao xuống lầu.
Nhưng người anh của nàng đã biến mất như bóng trăng kia.
Trước mặt nàng chỉ còn một khoảng không trống trải, trên mặt đất là một chiếc hộp, Anastasia run rẩy mở ra. Đó là món quà chúc mừng lễ đăng cơ ba trăm năm của nàng.
-
Từ hôm đó, Anastasia và Rociel bước vào một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài suốt ba mươi năm.
Người khơi mào dĩ nhiên là Rociel, dù Anastasia đã dùng hết lời hay ý đẹp, liên tục xin lỗi vẫn không thể khiến hắn nguôi giận.
Về sau, Anastasia cũng nổi giận.
"Anh có thể tỉnh táo một chút được không?! Đừng tự lừa mình nữa!"
Lời vừa dứt, nàng liền bị Rociel ném khỏi rừng Ma pháp.
Thế là chiến tranh lạnh đơn phương thăng cấp thành song phương.
Bước ngoặt đến vào năm thứ ba trăm kể từ khi Chúc Minh Tỉ mất tích.
Hôm đó Anastasia cải trang xuất hành để dò xét dân tình, lại nghe thấy có người thì thầm bàn tán.
Họ đang nhắc tới một tin tức mới: - hoa Ánh Trăng đã xuất hiện trong rừng Ma pháp?! Thật kỳ diệu!
Hoa Ánh Trăng!
Anastasia biết mỗi lần Rociel di dời hoa đều sẽ đặt kết giới ẩn hình và bảo vệ vững chắc. Giờ đây hoa lại xuất hiện công khai trong rừng, chẳng phải chứng tỏ hắn đã hoàn tất việc di chuyển rồi sao?!
Nàng lập tức trốn vào một con hẻm, vẽ ra ma trận truyền tống cấp Thánh.
Do chênh lệch thời gian, rừng Ma pháp đã là ban đêm. Vừa bước ra khỏi trận pháp, nàng liền thấy một cánh đồng hoa Ánh Trăng rực rỡ đang nở bung trước cổng lâu đài.
Anastasia bước từng bước tiến vào lâu đài.
Nàng mở từng cánh cửa ở tầng một, tầng hai, rồi tầng ba.
Cuối cùng, nàng thấy Rociel đang ngồi trên bậu cửa sổ nơi khúc quanh tầng bốn, một chân gập lại.
Ma Vương trong hình thái này có làn da trắng bệch như tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm như đêm.
Nhưng giờ đây, làn da như tuyết ấy lại ánh lên sắc đỏ như máu, đôi mắt đen như đêm kia phản chiếu ánh sáng của hoa.
Hắn ngửa đầu, uống một ngụm rượu, mùi rượu nồng cay ngấm vào lớp da thịt vốn đã sũng rượu, càng thêm nồng đậm.
Hắn như một khúc gỗ ngâm trong rượu.
Thấy Anastasia đến, hắn cũng không bất ngờ, chỉ ngửa đầu uống thêm một ngụm nữa, đôi mắt dán chặt vào cánh đồng hoa màu xanh ngoài cửa sổ, khẽ khàng, đầy ngờ vực hỏi:
"Ta đã mang hoa Ánh Trăng về đến tận cửa rồi... sao Chúc Minh Tỉ vẫn chưa quay lại?"
Nước mắt Anastasia lập tức trào ra.
Nàng nhìn người anh gầy trơ xương, toàn thân nồng nặc mùi rượu của mình - nhìn Rociel, người từng là thiên tài pháp sư một thời. Lần đầu tiên trong đời, nàng nhận ra rõ ràng đến thế: với kẻ ở lại chờ đợi, ba trăm năm là một liều độc.
Có thứ gì... có thứ gì có thể cứu được anh ấy không? Nàng nghĩ. Có thứ gì có thể cứu lấy Rociel...
"Quên cậu ấy đi!"
Anastasia đột ngột túm lấy cổ tay Rociel, dần dần rút bình rượu khỏi tay hắn.
Choang!
Nàng ném mạnh bình rượu xuống đất, thủy tinh vỡ tan lẫn với rượu loang đầy nền nhà.
"Quên cậu ấy đi, anh à." Anastasia ngẩng đầu, lau nước mắt, nhìn thẳng vào Rociel, từng chữ như găm sâu vào tâm khảm: "Lúc trước khi anh tưởng Demily là em, chẳng phải anh đã muốn ép 'em' uống thuốc ma pháp của Silisa sao? Bây giờ, người cần uống thuốc ấy nhất chính là anh."
"Quên cậu ấy đi." Anastasia nói, "Như vậy anh sẽ không phải đau lòng nữa."
"Hơn nữa..." Lần đầu tiên đầu óc Anastasia sáng suốt và tỉnh táo đến thế, "Cho dù có quên cậu ấy, cũng không có nghĩa là anh phản bội quá khứ của hai người. Chỉ là anh quá đau khổ, cần phải tạm thời phong ấn đoạn ký ức ấy lại thôi. Chẳng phải Chúc Minh Tỉ đã hứa sẽ quay về sao? Cậu ấy hứa với anh mà! Chỉ cần cậu ấy trở lại, anh còn lo gì không lấy lại được ký ức? Anh từng nói Chúc Minh Tỉ rất lợi hại, thậm chí còn có thể điều chế được thuốc giải của ma dược Silisa cơ mà?!"
Rociel từ từ quay đầu lại.
Trong mắt hắn vốn phản chiếu ánh trăng và hoa Ánh Trăng, giờ đây lại hiện rõ đôi mắt đỏ hoe của Anastasia. Nhưng gương mặt hắn vẫn trống rỗng, không hề có biểu cảm gì.
Trông hắn như đã say đến mức không nghe được gì cả.
Lại như đã nghe thấy, nhưng chẳng màng bận tâm.
Nhưng ngay cả Rociel cũng không ngờ rằng, lời của Anastasia vậy mà lại gieo vào lòng hắn một hạt giống.
Chỉ đợi nỗi đau đến làm mầm nảy chồi.
Rồi đến một ngày, một đêm nào đó-
Hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân không biết vì sao lại nằm trong quan tài băng.
Hắn loạng choạng đứng dậy, thấy hơi khát, lại tiện tay cầm lấy rượu.
Hắn dựa bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa Ánh Trăng ngoài cổng một lúc.
Hắn trở về phòng, lấy bức ảnh tái hiện bằng pháp thuật của Chúc Minh Tỉ ra ngắm nghía.
Hắn vào phòng thí nghiệm, đầu óc choáng váng điều chế ra một loại dược tề màu tím óng ánh pha vàng kim.
Đó là thuốc gì?
Hắn không nhớ nổi. Nhưng mơ hồ có cảm giác, thứ này sẽ khiến hắn không còn đau khổ nữa.
Rociel nâng niu nắm chặt lọ thuốc, lại một lần nữa nằm vào quan tài băng của mình, đầy mong chờ uống cạn thứ dung dịch tím vàng ấy.
Hắn nhắm mắt lại, yên lặng chìm vào giấc ngủ.