- Trang chủ
- Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
- Chương 15: Hãy đưa ta đến thế giới của em, được không?
Chương 15: Hãy đưa ta đến thế giới của em, được không?
Truyện: Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Tác giả: Hồng Khẩu Bạch Nha
- Chương 1: Tấm gương.
- Chương 2: 【Bước vào trong gương đi.】
- Chương 3: Ma Vương.
- Chương 4: Đừng bỏ rơi ta... Xin em, cầu xin em...
- Chương 5: Vừa nãy em hôn vụng về quá, để ta dạy lại em.
- Chương 6: Quả nhiên, Ma Vương thích tôi.
- Chương 7: Mang đao của ta lại đây.
- Chương 8: Hãy ở lại thế giới này với ta mãi mãi.
- Chương 9: Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm.
- Chương 10: Bất kể khi nào em đến, ta cũng sẽ chờ.
- Chương 11: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật vĩ đại!
- Chương 12: Máu đỏ tươi từ đôi môi nhợt nhạt của Ma Vương chảy xuống.
- Chương 13: Hô hấp.
- Chương 14: Chỉ cần em muốn, ta đều sẵn lòng làm cho em.
- Chương 15: Hãy đưa ta đến thế giới của em, được không?
- Chương 16: Vị trí đầu bảng.
- Chương 17: Giết chết Ma Vương! Xông lên!
- Chương 18: Hãy cứ thoải mái lợi dụng ta.
- Chương 19: Ta đã ép ngươi làm tình nhân của ta như thế nào?
- Chương 20: Bình thường ngài còn chẳng cho tôi xuống giường.
- Chương 21: Tại sao ngươi (ta) lại là một tên điên thế này?!
- Chương 22: Tại sao chỉ cần ngươi ngủ với ai khác... ta cũng phải chết theo?
- Chương 23: Nhưng thân thể của A Tỉ lại ở ngay trong tầm tay.
- Chương 24: Ta đã tìm được biện pháp khôi phục kí ức.
- Chương 25: Ma Vương: Vì các ngươi quá xấu.
- Chương 26: Rốt cuộc ta đã làm nhục ngươi kiểu gì?
- Chương 27: Em bắt đầu dỗ ngọt ta từ lúc nào?
- Chương 28: Giọng nói lạnh lẽo của Ma Vương vang lên từ viên bảo thạch.
- Chương 29: Chỉ cần ta không khôi phục trí nhớ, pháp trận sẽ không kích hoạt.
- Chương 30: Ngài và vị Rociel kia trông khá giống nhau.
- Chương 31: Ngài đang gây sự vô cớ đấy, bị sét đánh lại tính sổ với tôi?
- Chương 32: ...Còn xuất hiện một Ma Vương nữa.
- Chương 33: Chúc mừng A Tỉ đã thoát khỏi thân phận nô lệ.
- Chương 34: Ngoài điều đó ra, bất cứ thứ gì em muốn, ta đều có thể cho.
- Chương 35: Thánh chủng Tinh Linh.
- Chương 36: Bởi vì Ma Vương đã phong tỏa toàn thành.
- Chương 37: Trái tim căng thẳng của Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng chết lặng.
- Chương 38: Người có gia đình.
- Chương 39: Saint Delia chính là anh hùng của thời đại này.
- Chương 40: Chiếc gương đã biến mất
- Chương 41: Nụ hôn ấy như một trận chiến sống còn.
- Chương 42: Thích em lắm...
- Chương 43: Cách ăn nói sắc bén của ngươi rất giống một người ta quen.
- Chương 44: Chúc... Minh... Tỉ.
- Chương 45: Chúc Minh Tỉ, thật muốn giết ngươi quá.
- Chương 46: Ta mất trí nhớ cũng là do ngươi giở trò đúng không?
- Chương 47: Thật nực cười... lúc trước ta còn...
- Chương 48: Cho dù có bị đánh chết, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào!
- Chương 49: Tên Ma Vương độc ác cuối cùng cũng chết rồi!
- Chương 50: Tự bạo.
- Chương 51: Chỉ cần ngài có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài.
- Chương 52: Lời tiên tri của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 53: Hắn sắp bị gió cuốn bay mất rồi!
- Chương 54: Ma Vương đại nhân, tôi thật sự rất muốn bóp chết ngài đấy.
- Chương 55: Thì ra là... tương lai.
- Chương 56: Không phải ngươi nghĩ rằng ta lại yêu ngươi rồi chứ?
- Chương 57: Thương hại ngài.
- Chương 58: Có lẽ... đây là vĩnh biệt, điện hạ Rociel.
- Chương 59: Hãy mau chóng bình phục, điện hạ Rociel.
- Chương 60: 【Ngài có muốn tiến vào thế giới trong gương không?】
- Chương 61: Xin đừng làm người ấy tổn thương.
- Chương 62: Ngài có thể ở bên tôi được không?
- Chương 63: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự quá vĩ đại!
- Chương 64: Ngươi muốn hắn chết kiểu gì?
- Chương 65: Vị hôn thê.
- Chương 66: A Tỉ ngoan...
- Chương 67: Lại bị sét đánh vô duyên vô cớ.
- Chương 68: Thậm chí ngươi còn ngủ với hắn?!
- Chương 69: Nghèo. Đến. Không. Thể. Tả.
- Chương 70: Hai người là một cặp đúng không?
- Chương 71: ... Ngoan ngoãn ở bên ta đi, đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa.
- Chương 72: Định mệnh mà em không thể trốn chạy.
- Chương 73: Một chuỗi tiếng Anh.
- Chương 74: Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.
- Chương 75: Có thể hôn em không?
- Chương 76: Đời này kiếp này, chúng ta đừng bao giờ gặp lại.
- Chương 77: Khôi phục kí ức.
- Chương 78: Ta tha thứ cho ngươi.
- Chương 79: Hai năm sau.
- Chương 80: Lời nguyền của Mị ma.
- Chương 81: Chúng ta đi gặp Ma Vương thôi.
- Chương 82: Ma Vương.
- Chương 83: ...Tôi có thể hôn thêm lần nữa không?
- Chương 84: Chống sét.
- Chương 85: Chúc Minh Tỉ, mỗi lần ngươi cắn ta đều rất đau.
- Chương 86: Trái tim Ma Vương run lên dữ dội.
- Chương 87: Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
- Chương 88: Chủ nhân định mệnh.
- Chương 89: Ma pháp công chúa Heidi đã mất hiệu lực.
- Chương 90: Đừng đánh thức Ma Vương trẻ tuổi cách vách.
- Chương 91: Vì sao Chúc Minh Tỉ lại tức giận?
- Chương 92: Sao kĩ thuật của ngài không bằng lần trước vậy?
- Chương 93: Ta dùng thuốc.
- Chương 94: Vòng tay.
- Chương 95: Mị độc của em được giải rồi.
- Chương 96: Lợn rừng con.
- Chương 97: Vòng hoa.
- Chương 98: Lợn ma pháp.
- Chương 99: Tựa như một nụ hôn mang theo mùi hương cỏ hoa.
- Chương 100: Ta chưa từng hôn cô ta!
- Chương 101: Chúc Minh Tỉ, ta có thể theo đuổi em không?
- Chương 102: Thánh thể trời sinh bị cắm sừng.
- Chương 103: Sao lại thấy hơi thảo mai thế nhỉ?
- Chương 104: Chúc Minh Tỉ, thì ra em đang đau lòng vì ta.
- Chương 105: Khát vọng và nỗi nhớ nhung nóng rực như ngọn lửa.
- Chương 106: Em đã từng, dù chỉ một khoảnh khắc, rung động vì ta chưa?
- Chương 107: Ma Vương trong gương vẫn chưa quay lại.
- Chương 108: Được rồi, chúng ta ký khế ước máu.
- Chương 109: Tôi ở lại đây cùng ngài, được không?
- Chương 110: Chúc Minh Tỉ, tại sao vừa rồi em lại hôn ta?
- Chương 111: --Vì hắn yêu tôi.
- Chương 112: Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ phải mất đi nữa.
- Chương 113: Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!
- Chương 114: Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?
- Chương 115: Ma pháp chuyển dời của Di tộc.
- Chương 116: Thích em
- Chương 117: Cái chết của Saint Delia
- Chương 118: Hình như ta phát hiện bí mật của em rồi
- Chương 119: Quả Song Mệnh
- Chương 120: Thánh thủy lưu kim.
- Chương 121: Cậu đã thành công thắp sáng những vì sao trong mắt người yêu mình
- Chương 122: Chúc Minh Tỉ yêu ta nhiều lắm
- Chương 123: Chúng ta đừng thử nữa được không
- Chương 124: Xin đừng làm người ấy tổn thương...
- Chương 125: Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
- Chương 126: Thuyền Vong linh.
- Chương 127: Gương.
- Chương 128: Đó là lần cuối cùng Saint Delia triệu hồi được Ma gương.
- Chương 129: Không phải đồng quy vu tận! Vậy rốt cuộc gã định làm gì?!
- Chương 130: Mong rằng lời tiên đoán của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 131: Chúc Minh Tỉ, xin cậu nhất định phải trở về.
- Chương 132: Ba trăm năm.
- Chương 133: Năm nay Rociel mới bốn tuổi, nhưng đã là một pháp sư xuất sắc.
- Chương 134: 【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay tìm lại hạt giống bị đánh cắp?】
- Chương 135: Rociel, tôi nhớ ngài lắm.
- Chương 136: Quả nhiên, điềm báo của Thánh khí chưa từng sai.
- Chương 137: Những mẩu chuyện đời thường ngọt ngào.
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Chúc Minh Tỉ ngơ ngẩn nhìn Ma Vương.
Cậu nhìn thấy niềm vui trong mắt hắn, sự bao dung trong thần sắc hắn, và cả tình yêu sâu đậm như một sự hiến dâng trong nụ cười của hắn.
Đột nhiên, cậu cảm thấy bản thân giống như một kẻ lừa đảo xảo quyệt - hạng người chuyên dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ ông lão cô đơn vì mất con mua thực phẩm chức năng vậy.
Cảm giác xấu hổ khiến cậu cúi đầu xuống.
...
"Ngài thực sự sẵn lòng làm mọi thứ vì tôi sao?" - cậu khẽ hỏi.
"Đương nhiên," Ma Vương đáp, "ngoại trừ việc giải trừ khế ước trên người em."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu chạm vào "ước định năm ngày" trên ngực mình, rồi ngước lên nhìn Ma Vương: "Tôi thực sự muốn ngài giúp tôi giải trừ khế ước, dĩ nhiên không phải cái mà ngài đã vẽ lên ngực tôi bằng bút lông vũ, mà là khế ước nô lệ."
"Khế ước nô lệ?"
Ma Vương kéo cậu lại gần hơn, cúi đầu xuống, ngón tay lạnh lẽo vén nhẹ ống tay áo của cậu rồi lướt qua cổ tay cậu.
Chỉ trong nháy mắt, trên cổ tay trắng nõn của Chúc Minh Tỉ hiện ra một đường vân màu đen mảnh như một sợi xích nhỏ, tạo thành vòng tròn khép kín-đây chính là dấu hiệu của khế ước nô lệ.
Lần trước khi khế ước này hình thành, cậu đã thấy nó một lần. Đây là lần thứ hai.
Ma Vương nhíu mày, im lặng.
Chúc Minh Tỉ giải thích: "Ma Vương đại nhân, tôi đã dùng thuốc ngủ ngài đưa, nhưng thất bại rồi."
Ma Vương ngước mắt nhìn cậu.
Chúc Minh Tỉ nói tiếp: "Là do tôi quá nóng vội, không làm theo lời ngài bảo, pha thuốc ngủ vào canh mà lại trộn vào điểm tâm dâng cho Ma Vương. Kết quả, hắn lấy một quả trong đó đút cho tọa kỵ của mình... thế là bại lộ."
Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nếu không nhờ ma pháp Joa, tôi đã bị Ma Vương b*p ch*t từ lâu rồi. Nhưng giờ hắn đã tìm được cháu trai của Joa, sắp phá giải ma pháp. Một khi hắn làm được điều đó, việc đầu tiên hắn làm sẽ là giết tôi. Vì thế, tôi phải nhanh chóng giải trừ khế ước nô lệ, thoát khỏi sự kiềm tỏa của hắn."
Chúc Minh Tỉ đã nói ra phần lớn sự thật, chỉ cố tình bỏ qua chuyện Ma Vương đã biến cậu thành một con rối.
-Đoạn đó quá thảm hại, cậu không muốn nhắc lại.
...
"Nếu em giải trừ khế ước nô lệ, em sẽ làm gì?" - Ma Vương hỏi.
Tất nhiên là dùng ma pháp Joa giết Ma Vương để trừ hậu hoạn rồi.
Nhưng nghĩ đến chuyện trước đây Ma Vương trong gương từng nói "Ta chưa điên đến mức muốn tự giết mình", Chúc Minh Tỉ lại cảm thấy Ma Vương này, dù có vấn đề, dù tính cách khác hẳn với bản thể bên ngoài, dù yêu cậu đến điên cuồng, thì xét cho cùng vẫn không muốn g**t ch*t chính mình.
Vậy nên, cậu nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, chỉ biết rằng nếu muốn sống sót, tôi phải giải trừ khế ước nô lệ trước khi Ma Vương phá giải ma pháp Joa."
Cậu ngước lên nhìn Ma Vương, khẽ nói: "... Có lẽ sau khi khế ước được giải trừ, tôi vẫn có thể thường xuyên ở lại thế giới này. Đợi đến khi ma pháp Joa hết hiệu lực, khi Ma Vương bên ngoài không còn để tâm đến tôi, quên mất một nhân vật nhỏ bé như tôi, tôi sẽ lại xuất hiện... Hơn nữa, sau khi tự do, tôi cũng có thể thường xuyên đến thăm ngài."
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.
Chúc Minh Tỉ liên tục nói lời xin lỗi trong lòng.
Cậu giống như một kẻ lừa đảo, biết rõ người già neo đơn này mua thực phẩm chức năng chỉ vì cậu trông giống đứa con đoản mệnh của ông ta, nhưng vẫn nhẫn tâm dụ dỗ ông mua hàng.
Nhưng những kẻ lừa đảo kia không bán thực phẩm chức năng cũng chẳng gặp nguy hiểm gì.
Còn nếu cậu không lừa Ma Vương, cậu sẽ chết.
Sống sót là quan trọng nhất, cậu không có lựa chọn nào khác.
Nhưng điều bất ngờ là, Ma Vương không hề vui vẻ đồng ý, mà chỉ cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không thể giúp em giải trừ khế ước nô lệ."
"Tại sao?" Chúc Minh Tỉ mở to mắt, sốt ruột nói, "Ngài sợ tôi giải trừ khế ước rồi sẽ làm hại Ma Vương bên ngoài sao? Tôi thề tôi sẽ không giết hắn!"
Ma Vương vừa định nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, Chúc Minh Tỉ bỗng đỏ hoe vành mắt.
Giọng cậu trở nên khàn khàn: "... Ngài có biết tôi đã trải qua những gì bên ngoài không?"
Ma Vương sững sờ: "... Em đã trải qua chuyện gì?"
Chúc Minh Tỉ cúi đầu dụi mắt, làm vành mắt vốn đã hơi đỏ lại càng đỏ hơn.
Cậu nghẹn giọng nói: "... Ngài tưởng rằng Ma Vương bên ngoài biết tôi có ma pháp Joa rồi sẽ dễ dàng tha cho tôi sao? Không. Hắn đã biến tôi thành một con rối, một con rối không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, không thể cử động... Tôi cảm thấy linh hồn mình như bị rút sạch, mắt không thể chớp, nước mắt không thể rơi, bị giam trong một hư không đen kịt. Thậm chí, tôi còn không thể cầu xin cái chết... Đó là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong đời tôi, còn tàn nhẫn hơn cả bị lăng trì."
"Thực ra, tôi cũng không đến mức quá sợ chết," Chúc Minh Tỉ nghiêng đầu lau nước mắt, "Nhưng tôi càng sợ hơn cái cảnh khi Ma Vương bên ngoài phá giải ma pháp Joa, hắn sẽ khiến tôi sống không bằng chết."
Sắc mặt Ma Vương tái nhợt, bàn tay chạm vào má Chúc Minh Tỉ lạnh buốt như băng.
"Xin lỗi... xin lỗi... ta..." Hắn lắp bắp xin lỗi, nhắm mắt rồi lại mở ra, như thể trong đầu đột nhiên tràn vào một lượng lớn thông tin hỗn loạn, khó sắp xếp. Trong mắt hắn thoáng hiện lên sự đau khổ, hổ thẹn và giằng xé. "Tất cả đều là lỗi của ta..."
"Ngài xin lỗi cái gì chứ?" Chúc Minh Tỉ gạt tay hắn ra, hạ giọng nói, "Đâu phải ngài làm."
Sắc mặt Ma Vương trở nên có chút kỳ quái, giọng hắn khô khốc hỏi: "...Em nghĩ đó không phải là ta làm sao?"
"Đương nhiên không phải," Chúc Minh Tỉ đáp, "Trong mắt tôi, hai người các ngài đã là những con người khác nhau, thuộc về hai thế giới khác nhau rồi."
"...Em cảm thấy chúng ta là hai người khác nhau, đến từ hai thế giới khác nhau?" Ma Vương một lần nữa lặp lại câu hỏi với vẻ khó hiểu.
"Dĩ nhiên rồi," Chúc Minh Tỉ nói, "Ma Vương bên ngoài là một kẻ đáng sợ, tàn nhẫn, đáng ghét, khiến người ta chán ghét, còn ngài thì..."
Cậu dừng lại, ngước mắt lên nhìn Ma Vương, dùng giọng điệu chân thành, tin tưởng và thân thiện chưa từng có, nói:
"...Ngài là nguồn sáng duy nhất tôi có thể nắm lấy giữa vực sâu."
Ma Vương lặng người trong giây lát.
Rồi hắn mỉm cười.
"Phải." Giọng hắn khàn đặc, khẽ nói, "Ta và hắn đương nhiên không phải cùng một người, cũng không thuộc về cùng một thế giới... Ta sẽ không làm tổn thương em nữa."
"Vậy ngài có bằng lòng giải trừ khế ước nô lệ cho tôi không?" Chúc Minh Tỉ hỏi.
Ma Vương lại rơi vào im lặng.
Trước khi ánh mắt Chúc Minh Tỉ kịp biến thành thất vọng, Ma Vương vội vàng mở miệng: "A Tỉ, không phải ta không muốn giải trừ khế ước nô lệ cho em, mà là ta không làm được."
Chúc Minh Tỉ khó hiểu: "Tại sao? Phép thuật Joa mà ngài đặt ra có hiệu lực với Ma Vương bên ngoài, vậy mà khế ước nô lệ do hắn lập ra, ngài lại không thể phá giải?"
Ma Vương đáp: "Phép thuật Joa lấy máu làm dẫn, vì vậy bất kể em ở thế giới nào, chủ nhân của em trong thế giới đó đều sẽ gánh chịu thương tổn thay em.
"Nhưng khế ước nô lệ lại lấy vàng làm dẫn. Khi khế ước được lập, em đã trở thành tài sản cá nhân của Ma Vương bên ngoài... Mà tài sản thì có thời hạn sở hữu. Ta đã... ta không còn là chủ nhân của tài sản này nữa."
Có một câu hắn nói rất nhẹ và nhanh, Chúc Minh Tỉ không nghe rõ hoàn toàn, nhưng vẫn hiểu đại khái ý của hắn.
"Nói cách khác, ngài không thể giải trừ khế ước nô lệ của tôi?" Chúc Minh Tỉ hỏi.
"Đúng vậy." Ma Vương gật đầu.
Chúc Minh Tỉ lẩm bẩm: "Vậy phải làm sao đây... Chẳng lẽ tôi chỉ có thể chờ chết sao?"
Ma Vương trầm ngâm vài giây, đột nhiên nói:
"Thật ra, vẫn còn một cách."
"Cách gì?"
Ma Vương nhìn vào mắt Chúc Minh Tỉ, tốc độ nói chậm lại:
"Tại đại lục Hừng Đông có một đấu trường Thánh Quang, nơi đó có ba quy tắc:
"Thứ nhất, những người có thứ hạng thấp trong bảng xếp hạng đấu trường Thánh Quang có thể thách đấu người có thứ hạng cao hơn. Nếu thắng ba trận liên tiếp, họ có thể khiêu chiến vượt cấp.
"Thứ hai, người đứng đầu bảng xếp hạng đấu trường Thánh Quang không thể từ chối bất kỳ lời thách đấu nào.
"Thứ ba, kẻ thua trong trận đấu phải hiến dâng tính mạng hoặc tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của mình.
"Mười năm trước, Ma Vương ở thế giới của em từng lấy tên giả là 'Ethan' để thách đấu người đứng đầu bảng xếp hạng khi đó, từ đó đoạt được ba hạt giống hoa Trì Vưu từ tay người kia. Mà hiện tại, hắn vẫn đang ở vị trí đầu bảng."
Chúc Minh Tỉ: "...Ý ngài là, chỉ cần có người đánh bại Ma Vương, khế ước nô lệ của tôi sẽ đổi chủ?"
Ma Vương gật đầu.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Chúc Minh Tỉ cảm thấy Ma Vương nói cả một tràng dài nhưng chẳng khác nào chưa nói gì cả.
Cậu nhíu mày: "Ai có thể đánh bại hắn chứ? Hắn đã đứng đầu suốt mười năm rồi!"
Ma Vương lại nở nụ cười đầy bí ẩn.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, nét mặt cứng đờ ngay lập tức.
Ma Vương dịu dàng nói: "A Tỉ, ta tự tin rằng mình có thể đánh bại hắn. Chỉ cần ta trở thành chủ nhân mới của em, ta sẽ lập tức giải trừ khế ước nô lệ cho em."
Ma Vương tàn nhẫn nói: "A Tỉ, ta có thể ép hắn uống thuốc ngủ, có thể giam cầm hắn mãi mãi, thậm chí có thể trả lại tất cả những gì hắn đã gây ra cho em. Ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể làm tổn thương em."
Ma Vương thì thầm dụ dỗ: "A Tỉ, hãy đưa ta đến thế giới của em, được không? Chỉ cần em đưa ta qua đó, mọi rắc rối của em sẽ được giải quyết."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu lặng lẽ rút tay khỏi tay Ma Vương: "...Đột nhiên tôi nhớ ra bên kia tôi còn chút việc gấp, tôi ra ngoài một lát."
Ma Vương rộng lượng buông tay, mỉm cười: "A Tỉ, em cứ suy nghĩ kỹ đi. Đây là cách duy nhất để giải trừ khế ước nô lệ rồi."
Chúc Minh Tỉ: "..."
Ngay lúc này, cậu bỗng cảm thấy cổ tay có chút tê nhẹ.
Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện chiếc vòng đen trông như xiềng xích trên cổ tay lại một lần nữa lộ ra, hơn nữa còn mơ hồ phát ra ánh sáng đỏ.
Cùng lúc đó, thân thể cậu trở nên trong suốt hơn.
"...Hắn đang triệu hồi em." Ma Vương lẩm bẩm.
Lời vừa dứt, Ma gương đột nhiên xuất hiện phía sau Chúc Minh Tỉ, ngay lập tức nuốt chửng cậu!
Trước khi bị ánh sáng trắng nuốt trọn, Chúc Minh Tỉ nghe thấy Ma Vương khẽ nói:
"...Thì ra khế ước nô lệ còn có thể triệu hồi xuyên thế giới."
Giọng hắn rất nhẹ, tốc độ nói rất chậm, mang theo sự ghen tị khó che giấu.
Nhưng âm cuối lại nhẹ nhõm, lơ đãng, vui vẻ.
-Như thể có thứ gì đó sắp nằm gọn trong tay hắn.
Lông tơ trên tay Chúc Minh Tỉ lập tức dựng đứng.