- Trang chủ
- Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
- Chương 51: Chỉ cần ngài có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài.
Chương 51: Chỉ cần ngài có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài.
Truyện: Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách
Tác giả: Hồng Khẩu Bạch Nha
- Chương 1: Tấm gương.
- Chương 2: 【Bước vào trong gương đi.】
- Chương 3: Ma Vương.
- Chương 4: Đừng bỏ rơi ta... Xin em, cầu xin em...
- Chương 5: Vừa nãy em hôn vụng về quá, để ta dạy lại em.
- Chương 6: Quả nhiên, Ma Vương thích tôi.
- Chương 7: Mang đao của ta lại đây.
- Chương 8: Hãy ở lại thế giới này với ta mãi mãi.
- Chương 9: Ta cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chờ em đến thăm.
- Chương 10: Bất kể khi nào em đến, ta cũng sẽ chờ.
- Chương 11: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật vĩ đại!
- Chương 12: Máu đỏ tươi từ đôi môi nhợt nhạt của Ma Vương chảy xuống.
- Chương 13: Hô hấp.
- Chương 14: Chỉ cần em muốn, ta đều sẵn lòng làm cho em.
- Chương 15: Hãy đưa ta đến thế giới của em, được không?
- Chương 16: Vị trí đầu bảng.
- Chương 17: Giết chết Ma Vương! Xông lên!
- Chương 18: Hãy cứ thoải mái lợi dụng ta.
- Chương 19: Ta đã ép ngươi làm tình nhân của ta như thế nào?
- Chương 20: Bình thường ngài còn chẳng cho tôi xuống giường.
- Chương 21: Tại sao ngươi (ta) lại là một tên điên thế này?!
- Chương 22: Tại sao chỉ cần ngươi ngủ với ai khác... ta cũng phải chết theo?
- Chương 23: Nhưng thân thể của A Tỉ lại ở ngay trong tầm tay.
- Chương 24: Ta đã tìm được biện pháp khôi phục kí ức.
- Chương 25: Ma Vương: Vì các ngươi quá xấu.
- Chương 26: Rốt cuộc ta đã làm nhục ngươi kiểu gì?
- Chương 27: Em bắt đầu dỗ ngọt ta từ lúc nào?
- Chương 28: Giọng nói lạnh lẽo của Ma Vương vang lên từ viên bảo thạch.
- Chương 29: Chỉ cần ta không khôi phục trí nhớ, pháp trận sẽ không kích hoạt.
- Chương 30: Ngài và vị Rociel kia trông khá giống nhau.
- Chương 31: Ngài đang gây sự vô cớ đấy, bị sét đánh lại tính sổ với tôi?
- Chương 32: ...Còn xuất hiện một Ma Vương nữa.
- Chương 33: Chúc mừng A Tỉ đã thoát khỏi thân phận nô lệ.
- Chương 34: Ngoài điều đó ra, bất cứ thứ gì em muốn, ta đều có thể cho.
- Chương 35: Thánh chủng Tinh Linh.
- Chương 36: Bởi vì Ma Vương đã phong tỏa toàn thành.
- Chương 37: Trái tim căng thẳng của Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng chết lặng.
- Chương 38: Người có gia đình.
- Chương 39: Saint Delia chính là anh hùng của thời đại này.
- Chương 40: Chiếc gương đã biến mất
- Chương 41: Nụ hôn ấy như một trận chiến sống còn.
- Chương 42: Thích em lắm...
- Chương 43: Cách ăn nói sắc bén của ngươi rất giống một người ta quen.
- Chương 44: Chúc... Minh... Tỉ.
- Chương 45: Chúc Minh Tỉ, thật muốn giết ngươi quá.
- Chương 46: Ta mất trí nhớ cũng là do ngươi giở trò đúng không?
- Chương 47: Thật nực cười... lúc trước ta còn...
- Chương 48: Cho dù có bị đánh chết, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào!
- Chương 49: Tên Ma Vương độc ác cuối cùng cũng chết rồi!
- Chương 50: Tự bạo.
- Chương 51: Chỉ cần ngài có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài.
- Chương 52: Lời tiên tri của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 53: Hắn sắp bị gió cuốn bay mất rồi!
- Chương 54: Ma Vương đại nhân, tôi thật sự rất muốn bóp chết ngài đấy.
- Chương 55: Thì ra là... tương lai.
- Chương 56: Không phải ngươi nghĩ rằng ta lại yêu ngươi rồi chứ?
- Chương 57: Thương hại ngài.
- Chương 58: Có lẽ... đây là vĩnh biệt, điện hạ Rociel.
- Chương 59: Hãy mau chóng bình phục, điện hạ Rociel.
- Chương 60: 【Ngài có muốn tiến vào thế giới trong gương không?】
- Chương 61: Xin đừng làm người ấy tổn thương.
- Chương 62: Ngài có thể ở bên tôi được không?
- Chương 63: Cảm ơn ngài, Ma Vương đại nhân, ngài thật sự quá vĩ đại!
- Chương 64: Ngươi muốn hắn chết kiểu gì?
- Chương 65: Vị hôn thê.
- Chương 66: A Tỉ ngoan...
- Chương 67: Lại bị sét đánh vô duyên vô cớ.
- Chương 68: Thậm chí ngươi còn ngủ với hắn?!
- Chương 69: Nghèo. Đến. Không. Thể. Tả.
- Chương 70: Hai người là một cặp đúng không?
- Chương 71: ... Ngoan ngoãn ở bên ta đi, đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa.
- Chương 72: Định mệnh mà em không thể trốn chạy.
- Chương 73: Một chuỗi tiếng Anh.
- Chương 74: Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu.
- Chương 75: Có thể hôn em không?
- Chương 76: Đời này kiếp này, chúng ta đừng bao giờ gặp lại.
- Chương 77: Khôi phục kí ức.
- Chương 78: Ta tha thứ cho ngươi.
- Chương 79: Hai năm sau.
- Chương 80: Lời nguyền của Mị ma.
- Chương 81: Chúng ta đi gặp Ma Vương thôi.
- Chương 82: Ma Vương.
- Chương 83: ...Tôi có thể hôn thêm lần nữa không?
- Chương 84: Chống sét.
- Chương 85: Chúc Minh Tỉ, mỗi lần ngươi cắn ta đều rất đau.
- Chương 86: Trái tim Ma Vương run lên dữ dội.
- Chương 87: Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
- Chương 88: Chủ nhân định mệnh.
- Chương 89: Ma pháp công chúa Heidi đã mất hiệu lực.
- Chương 90: Đừng đánh thức Ma Vương trẻ tuổi cách vách.
- Chương 91: Vì sao Chúc Minh Tỉ lại tức giận?
- Chương 92: Sao kĩ thuật của ngài không bằng lần trước vậy?
- Chương 93: Ta dùng thuốc.
- Chương 94: Vòng tay.
- Chương 95: Mị độc của em được giải rồi.
- Chương 96: Lợn rừng con.
- Chương 97: Vòng hoa.
- Chương 98: Lợn ma pháp.
- Chương 99: Tựa như một nụ hôn mang theo mùi hương cỏ hoa.
- Chương 100: Ta chưa từng hôn cô ta!
- Chương 101: Chúc Minh Tỉ, ta có thể theo đuổi em không?
- Chương 102: Thánh thể trời sinh bị cắm sừng.
- Chương 103: Sao lại thấy hơi thảo mai thế nhỉ?
- Chương 104: Chúc Minh Tỉ, thì ra em đang đau lòng vì ta.
- Chương 105: Khát vọng và nỗi nhớ nhung nóng rực như ngọn lửa.
- Chương 106: Em đã từng, dù chỉ một khoảnh khắc, rung động vì ta chưa?
- Chương 107: Ma Vương trong gương vẫn chưa quay lại.
- Chương 108: Được rồi, chúng ta ký khế ước máu.
- Chương 109: Tôi ở lại đây cùng ngài, được không?
- Chương 110: Chúc Minh Tỉ, tại sao vừa rồi em lại hôn ta?
- Chương 111: --Vì hắn yêu tôi.
- Chương 112: Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ phải mất đi nữa.
- Chương 113: Hắn - lấy - ma - tinh - thạch - của - ta - để - lấy - lòng - em?!
- Chương 114: Hắn rất vô liêm sỉ, đúng không?
- Chương 115: Ma pháp chuyển dời của Di tộc.
- Chương 116: Thích em
- Chương 117: Cái chết của Saint Delia
- Chương 118: Hình như ta phát hiện bí mật của em rồi
- Chương 119: Quả Song Mệnh
- Chương 120: Thánh thủy lưu kim.
- Chương 121: Cậu đã thành công thắp sáng những vì sao trong mắt người yêu mình
- Chương 122: Chúc Minh Tỉ yêu ta nhiều lắm
- Chương 123: Chúng ta đừng thử nữa được không
- Chương 124: Xin đừng làm người ấy tổn thương...
- Chương 125: Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.
- Chương 126: Thuyền Vong linh.
- Chương 127: Gương.
- Chương 128: Đó là lần cuối cùng Saint Delia triệu hồi được Ma gương.
- Chương 129: Không phải đồng quy vu tận! Vậy rốt cuộc gã định làm gì?!
- Chương 130: Mong rằng lời tiên đoán của Thánh khí sẽ không sai.
- Chương 131: Chúc Minh Tỉ, xin cậu nhất định phải trở về.
- Chương 132: Ba trăm năm.
- Chương 133: Năm nay Rociel mới bốn tuổi, nhưng đã là một pháp sư xuất sắc.
- Chương 134: 【Ngài muốn tìm đường về nhà, hay tìm lại hạt giống bị đánh cắp?】
- Chương 135: Rociel, tôi nhớ ngài lắm.
- Chương 136: Quả nhiên, điềm báo của Thánh khí chưa từng sai.
- Chương 137: Những mẩu chuyện đời thường ngọt ngào.
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Không chỉ một hai người, mà hàng loạt giáo đồ liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
Thế nhưng bọn họ mới chạy được vài bước, từng đợt sương đen liền cuốn lấy tay chân, trói chặt toàn thân, biến bọn họ thành những cái kén khổng lồ màu đen lăn lộn dưới đất.
Tiếng thét gào, tiếng khóc, lời cầu xin, lời nguyền rủa vang lên chồng chất.
"Chư thần, xin hãy che chở cho con... Chư thần, xin hãy để con được trở về trong vòng tay của các ngài sau khi chết..."
Có người còn chưa kịp đợi Ma Vương tự bạo đã tự tay cắm dao vào tim mình, máu tươi vung vãi lên mảnh đất dơ bẩn này, chảy thành một biển máu.
Mặt trăng còn chưa hoàn toàn mọc lên, nhưng thung lũng âm u lạnh lẽo này đã hóa thành địa ngục trần gian.
Thậm chí ngay cả Saint Delia cũng đã đánh mất hoàn toàn sự bình tĩnh.
Gã ngã ngồi dưới đất, hoảng loạn lùi về sau, miệng liên tục mắng chửi điên dại.
"Đồ điên, tên điên này!"
Gã rút pháp trượng ra tấn công Ma Vương, nhưng ma thuật vừa phóng ra đã bị sương đen nuốt chửng không còn tăm tích. Gã tự bảo vệ mình bằng kết giới Kim Quang, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, kết giới cũng bị nuốt thành tro bụi.
Còn Ma Vương thì sao?
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười bình thản đến mức gần như điên cuồng, dịu dàng như đang đắm chìm trong một giấc mơ đẹp.
Nhưng cơ thể hắn lại dần trở nên mỏng manh, như thể bản thân hắn cũng chỉ là một phần của làn sương đen ấy, đang bị chính sương đen rút đi từng chút, từng chút một.
Chúc Minh Tỉ giật mình tỉnh táo lại, cậu lập tức nắm lấy cổ tay phải của Ma Vương, quả cầu đen trên tay hắn lập tức ngừng phình to. Hắn mở mắt, "nhìn" về phía cậu, cau mày tỏ rõ vẻ không vui.
"Tự bạo á?! Đây là cách giải quyết của ngài đó hả?!"
Chúc Minh Tỉ nắm chặt lấy cổ tay hắn, gần như hét lên đến sụp đổ.
Ma Vương, với đôi mắt xám xanh mù mịt, không biểu cảm liếc nhìn cậu, rồi đột ngột đẩy mạnh cậu ra.
"Tránh ra." Hắn lạnh lùng nói.
Chúc Minh Tỉ ngã bịch xuống đất, sững sờ ngẩng đầu nhìn Ma Vương.
Nhưng quả cầu đen trong tay Ma Vương lại một lần nữa ngưng tụ, sương đen tiếp tục tràn ra, quấn lấy đám người đối diện.
Chúc Minh Tỉ bật dậy khỏi đất, nhào tới túm lấy tay Ma Vương, kéo cả hai ngã xuống đất: "Không được! Ngài không thể tự bạo! Ngài muốn chết thì đừng kéo theo tôi! Tôi không muốn chết!"
Ma Vương gằn giọng, "Chúc Minh Tỉ, ngươi to gan đấy-"
Nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Chúc Minh Tỉ giận dữ ngắt lời: "Tôi suýt bị ngài hại chết rồi, tôi còn gì mà không dám nữa?! Tôi dốc hết sức cứu ngài ra, đâu phải để ngài kéo tôi chết chung!"
Dứt lời, cậu vừa đè chặt người Ma Vương, vừa quay đầu gào về phía đám người đang ngơ ngác: "Đồ ngu! Còn đứng đó làm gì?! Chạy mau đi! Chạy đi là hắn không tự bạo nữa!!! Chạy mau--"
Lời cậu như sét đánh ngang tai, khiến cả đám giật mình hoàn hồn, lập tức cắm đầu bỏ chạy như ong vỡ tổ.
Chỉ duy nhất Saint Delia là chần chừ trong chốc lát.
Nhưng còn chưa kịp hành động, một thuộc hạ khổng lồ trung thành đã nhấc bổng gã lên, lao thẳng về phía lối ra của thung lũng Ánh Trăng!
Đám người chạy trối chết, bước chân cuống cuồng đến mức mặt đất cũng khẽ rung lên. Chỉ trong vài hơi thở, bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt.
Ngay lúc đó, vầng trăng phía trên đã gần như mọc lên trọn vẹn.
Chúc Minh Tỉ cúi đầu xuống, thấy Ma Vương lại nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, nghiêng đầu đi yếu ớt.
"...Nhanh lên." Ma Vương nhắm mắt lại, khàn giọng nói, "Khi mặt trăng hoàn toàn mọc lên, cánh cổng sẽ biến mất."
"Biết rồi." Chúc Minh Tỉ trấn tĩnh đáp, lập tức vác Ma Vương lên vai, sải bước chạy về phía gốc cây bạc.
Ngay khoảnh khắc trăng tròn hoàn toàn lộ diện, Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng thấy được cây bạc trắng và hồ nước bên dưới.
Không chút chần chừ, cậu lao vọt tới, ôm Ma Vương nhảy vào hồ!
Ùm!
Nước hồ dâng lên ngập đầu, cậu dường như nghe thấy tiếng bước chân quay lại, và cả tiếng Saint Delia giận dữ hét lên: "Trúng kế rồi! Lũ ngu các ngươi! Ma Vương vốn không định tự bạo, hắn với thằng Thánh tử kia-"
Những lời sau không còn nghe rõ nữa, vì nước đã nuốt trọn hai người. Trong bóng tối giá lạnh dưới đáy hồ, Chúc Minh Tỉ nhìn thấy một vầng trăng tròn.
Cậu ôm thân thể nhẹ bẫng của Ma Vương, dốc toàn lực bơi về phía vầng trăng ấy!
Khi đầu ngón tay vừa chạm vào ánh trăng, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức cuốn lấy cậu!
Ào!
Rõ ràng đang ở dưới nước, nhưng Chúc Minh Tỉ lại có cảm giác như mình vừa xuyên qua một thác nước. Đồng thời, không khí tươi mới tràn ngập khắp lồng ngực, khiến cậu bật mở mắt.
Trước mắt là một thế giới hoàn toàn mới.
Trời đêm, ánh trăng, con sông, thung lũng.
Chúc Minh Tỉ lập tức quay đầu lại, thấy nơi đưa họ đến là một vũng nước nhỏ.
Trong vũng nước phản chiếu nguyên vẹn mặt trăng phía trên, rồi chỉ trong nháy mắt, nó biến mất hoàn toàn.
Trăng tròn đã mọc hẳn. Saint Delia không thể đuổi theo nữa rồi.
Chúc Minh Tỉ thở phào thật dài.
Cậu quay sang nhìn Ma Vương, thấy hắn trắng bệch, toàn thân ướt đẫm, mắt nhắm nghiền, làn da lạnh ngắt, trông chẳng khác gì một oan hồn mới từ dưới nước bò lên.
"Ma Vương?... Rociel?! Ngài lại ngất rồi hả?!"
Chúc Minh Tỉ hốt hoảng lay mạnh hắn.
Sắp đến thời hạn cuối cùng để vẽ lại ma pháp trận rồi, Ma Vương không thể xụi vào lúc này được!
May mà Ma Vương chưa hôn mê.
Dưới sự rung lắc ngày càng thô bạo của Chúc Minh Tỉ, hắn nhíu mày ho khẽ hai tiếng, nôn ra một ngụm máu loãng, chậm rãi mở mắt.
Chúc Minh Tỉ thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp nói gì, Ma Vương đã khàn giọng lên tiếng: "...Sắp hết thời gian rồi đúng không. Thuốc ma pháp đâu, ta sẽ vẽ lại trận pháp cho ngươi."
Chúc Minh Tỉ nhìn hắn đầy khen ngợi, kéo phăng áo, nhét lọ thuốc vào tay hắn, rồi nằm ngửa xuống bên cạnh: "Bắt đầu đi."
Ma Vương cúi người nằm lên người cậu, lục lọi bắt đầu vẽ lại ma pháp trận.
Động tác của hắn rất chậm, suốt quá trình ngoài ho khan và nôn máu, gần như không phát ra âm thanh nào khác.
Chúc Minh Tỉ vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt hắn.
Mãi đến khi gần vẽ xong, cậu mới mở miệng: "Lúc đầu tôi thật sự tưởng ngài muốn tự bạo đấy."
Nếu không phải vì lực đẩy quá yếu, lời "cút đi" lại quá lạnh nhạt, phản ứng trái ngược khiến cậu phát hiện ra điều bất thường thì chưa chắc cậu đã phối hợp kịp với Ma Vương.
Ma Vương lặng lẽ vẽ xong nét cuối, hạ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Không đâu. Ta đã bảo ta có cách giải quyết."
Giọng hắn rất bình tĩnh, mặt cũng không lộ cảm xúc gì, nhưng cả người dưới ánh trăng dường như lặng hẳn lại, trông có chút khác thường.
Dường như bớt đi vài phần cuồng nộ, lại tăng thêm vài phần lạnh lùng.
Chúc Minh Tỉ kéo lại áo, ngồi dậy, tò mò hỏi: "Vậy sao ngài không nói sớm với tôi? Lỡ tôi không phát hiện ra, không phối hợp thì sao?"
"Sẽ bị nghe thấy," Ma Vương ngừng một lát, rồi trả lời câu hỏi tiếp theo, "Ngươi đã liều mình cứu ta ra, chắc chắn cũng vì muốn sống. Dù không nhận ra ta đang diễn, ngươi cũng sẽ liều mạng ngăn cản ta."
Chúc Minh Tỉ ngẩn ra một chút, rồi cười khẽ: "Cũng đúng. Ngài hiểu tôi thật đấy."
Nói xong, cậu dùng ma pháp hong khô quần áo cả hai, rồi bước tới cõng Ma Vương, tiếp tục tìm nơi có thể nghỉ ngơi.
Ma Vương nhắm mắt, tựa vào vai cậu, cằm đặt trên vai cậu, suốt chặng đường không kháng cự, cả người gần như buông lỏng.
Thân thể lạnh lẽo của hắn dường như cũng đang dần ấm lên qua sự tiếp xúc này.
Bên trong thung lũng Ánh Trăng vẫn hơi âm u, nhưng cành lá rậm rạp, có vẻ khá hơn bên ngoài.
Chúc Minh Tỉ cứ tưởng Ma Vương đã thiếp đi, nhưng người trên lưng bỗng động đậy. Ma Vương khẽ ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu sang trái, dường như đang khẽ khàng đánh hơi gì đó trong không khí.
Chúc Minh Tỉ cũng quay đầu nhìn theo.
Rồi cậu trông thấy một bụi hoa khác thường mọc bên sườn núi, những đóa hoa mang sắc tím ánh vàng, tỏa ra mùi hương lạ kỳ, quen thuộc một cách khó nói.
Chúc Minh Tỉ khựng lại.
Cậu nhớ ra rồi, mùi hương này chính là mùi của lọ ma dược Silisa đã khô cạn khi ấy.
"Đó là nguyên liệu điều chế ma dược Silisa phải không?" Chúc Minh Tỉ hỏi, "Cần tôi hái giúp ngài không?"
Ma Vương im lặng không trả lời.
Rất lâu sau, hắn tựa đầu vào lưng cậu, quay mặt sang bên khác, khẽ khàng từ chối: "Không."
Chúc Minh Tỉ hơi sững người, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.
Đi thêm một đoạn rất xa, Chúc Minh Tỉ mới nhẹ nhàng cất tiếng: "Nàng... đã làm gì ngài vậy?"
Giọng cậu rất khẽ, mơ hồ như đang lẩm bẩm một mình. Không tên, không rõ chủ ngữ, nghe chẳng giống câu hỏi, chỉ như một lời thì thầm như gió thoảng qua.
Thế nhưng điều khiến Chúc Minh Tỉ không ngờ là- sau một khoảng im lặng dài, Ma Vương lại thực sự trả lời.
Làn da lạnh buốt của hắn vô thức áp vào tai cậu, âm thanh như chẳng cần không khí, mà truyền trực tiếp qua tiếp xúc giữa da với da, vang rõ trong đầu cậu.
"......Nàng nói ta là một con quái vật cướp đoạt thân xác anh trai nàng."
Ma Vương chỉ nói một câu, cụt lủn không đầu không đuôi.
Hắn không kể lời đồn "Ma Vương bị chính vương hậu g**t ch*t" bắt nguồn từ đâu, cũng không nói mình bị thương thế nào, càng chẳng nói làm sao bản thân lại nằm như xác chết giữa mưa suốt một ngày một đêm rồi biến thành bộ dạng này.
Cứ như những điều đó chẳng quan trọng, vì điều quan trọng nhất hắn đã nói rồi.
Vậy nên Chúc Minh Tỉ cũng không hỏi nữa.
"Chúc Minh Tỉ."
Một lúc sau, Ma Vương đột nhiên gọi tên cậu.
Chúc Minh Tỉ lặng lẽ chờ hắn nói tiếp, nhưng Ma Vương mím môi không nói gì thêm.
Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cõng hắn đi từng bước về phía trước.
Cậu dịu dàng lên tiếng: "Ngài tạm thời có thể tin tôi. Tôi không bận tâm ngài là quái vật hay Ma Vương, chỉ cần ngài còn có thể giúp tôi sống sót, tôi sẽ không ruồng bỏ ngài."
Từ ngữ nghe có phần lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.
Giống như một khế ước không chút tô vẽ, nhưng lại mang đến một cảm giác lạ kỳ: đáng tin và đáng để dựa vào.
Và rồi Ma Vương khép mắt lại, đặt gương mặt lạnh giá lên hõm cổ ấm áp của cậu, lặng lẽ thiếp đi.