- Trang chủ
- Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân
- Chương 66: Xuất phát chậm nhưng không bao giờ đến trễ
Chương 66: Xuất phát chậm nhưng không bao giờ đến trễ
Truyện: Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân
Tác giả: Lưu Thượng Ân
- Chương 1: Hà Thanh - sinh viên Viện Y học Đại học F, bắt đầu một học kỳ mới vừa bình thường vừa không bình thường.
- Chương 2: Bệnh nhân sẽ bị bệnh dựa theo trọng tâm học của anh chị à?
- Chương 3: Hai anh đẹp trai họ Lâm họ Hà kia ơi, nhìn camera!
- Chương 4: Không hổ là bác sĩ Hà
- Chương 5: Gặp Hà Thanh là lại muốn học
- Chương 6: Con cưng Khoa Tiếng Pháp
- Chương 7: Thích là một việc rất xa xỉ
- Chương 8: Kiểu khó theo đuổi nhất
- Chương 9: Sườn xào chua ngọt và tôm rang dầu
- Chương 10: Cậu ấy đến chính là một món quà rồi
- Chương 11: Duy Chu chi trinh
- Chương 12: Tôi muốn trở thành một bác sĩ tốt
- Chương 13: Điều kiện nộp hồ sơ
- Chương 14: Buổi chiều tôi đi học với cậu nhé
- Chương 15: Yêu là cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, nói với nhau thật nhiều điều
- Chương 16: Anh hai ơi, cậu mặc quần áo vào trước đã!
- Chương 17: Tôi thành ra như này là vì ai chứ?
- Chương 18: Ánh mắt Lâm Duy Trinh nhìn anh y hệt mấy cậu bạn cùng lớp thích em!
- Chương 19: Cậu thiếu kiên định quá đấy
- Chương 20: Phát lại bài hát mà anh đã cùng nghe với Lâm Duy Trinh
- Chương 21: Muốn hoa hồng, màu đỏ ấy
- Chương 22: Mais oui, je t'aime
- Chương 23: Anh thích cậu ấy từ hồi cấp ba rồi
- Chương 24: Trong danh sách người thích bài đăng đã có thêm cái tên "Duy Trinh"
- Chương 25: Cùng chạy đi
- Chương 26: Cậu ấy đẹp
- Chương 27: Chỉ sáng lên vì em
- Chương 28: Chỉ là nhớ anh quá thôi
- Chương 29: Chỉ cần một ánh mắt
- Chương 30: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 31: Mỗi phút mỗi giây đều đang thể hiện "Em luôn đặt anh trong tim mình."
- Chương 32: Sau này mỗi sinh nhật đều phải đón cùng nhau
- Chương 33: Ai bắt nạt ai chứ?
- Chương 34: Gọi điện thoại
- Chương 35: Nóng lòng muốn về
- Chương 36: Gặp người nhà đấy à?
- Chương 37: Liếc mắt đưa tình
- Chương 38: Điều quý giá nhất trong lòng một người bác sĩ
- Chương 39: Nhưng em sẽ ở bên anh
- Chương 40: Tình yêu của em mỗi ngày, mỗi ngày đều thêm nồng cháy
- Chương 41: Gabriel, t'es magnifique
- Chương 42: Ghen
- Chương 43: Người nhà đến thăm
- Chương 44: Anh ấy sẽ đau lòng
- Chương 45: Máy gặt trái tim thiếu nữ
- Chương 46: "Lâm Duy Trinh anh yêu em"
- Chương 47: Về nhà em không?
- Chương 48: Gọi dậy
- Chương 49: Hai người họ còn có thể dính nhau thêm hai năm nữa
- Chương 50: Làm gì cũng được sao?
- Chương 51: Không thể thiếu
- Chương 52: Nhìn thấy nó là nhớ đến em
- Chương 53: Lên máy bay
- Chương 54: Chúc mừng năm mới
- Chương 55: Lý do chính đáng để nghỉ ngơi
- Chương 56: Thấy chữ như thấy người
- Chương 57: Gặp phải mỗi một cửa ải khó khăn, vừa hay chúng ta đều là đối thủ của nó
- Chương 58: Không giấu được, nhưng vẫn muốn trốn tránh
- Chương 59: Người nhà
- Chương 60: Nếu thực sự có chuyện thì gọi cho anh ấy, anh ấy tên là Hà Thanh
- Chương 61: Sao anh có thể giận em được
- Chương 62: Ông giả vờ bệnh đi, không cần dỗ cậu ấy cũng mềm lòng
- Chương 63: Em có thể dựa vào anh
- Chương 64: Người thương của em
- Chương 65: Không phải tự nhiên mà anh tin em đến vậy đâu
- Chương 66: Xuất phát chậm nhưng không bao giờ đến trễ
- Chương 67: Anh có một tin tốt
- Chương 68: Bệnh tương tư, có cách nào chữa được không?
- Chương 69: Bố con muốn gặp con
- Chương 70: Ôm kho báu của anh mà thôi
- Chương 71: Chúc mừng tốt nghiệp
- Chương 72: Chỉ cần anh muốn ta sẽ hiểu lòng nhau (Kết thúc chính truyện)
- Chương 73: Ngoại truyện cấp ba (1)
- Chương 74: Ngoại truyện cấp ba (2)
- Chương 75: Ngoại truyện cấp ba (3) - Thăm lại chốn xưa
- Chương 76: Ngoại truyện phỏng vấn
- Chương 77: Chút ngọt ngào cuối cùng
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Lời của Hà Thanh đúng là có ma lực.
Chỉ trong phút chốc, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn, những đề bài ban đầu đầy khó khăn giờ đây trở nên thật dễ chịu. Mấy hôm nay cậu mất ngủ cả đêm, ban ngày muốn ngủ bù cũng ngủ không sâu, vậy mà lần này lại ngủ ngon lành cho đến tận một giờ chiều. Cậu mở mắt hít một hơi thật sâu, bật dậy như cá chép hóa rồng, khôi phục lại sức chiến đấu.
Cứ như thể đã được nạp thêm rất nhiều, rất nhiều năng lượng.
Cuối tháng tám, Lâm Duy Trinh hoàn tất thủ tục, cuối cùng cũng trở lại trường.
Xung quanh cậu đã không còn là những gương mặt quen thuộc nữa. Năm ngoái khi khóa sinh viên năm tư chụp ảnh tốt nghiệp, Lâm Duy Trinh còn đến chụp chung với mấy người quen như Lý Tu Viễn, Chu Duyệt. Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, cậu đã thấy không ít những lời than phiền của đám nô lệ tư bản mới gia nhập thị trường lao động trên vòng bạn bè, nào là "cuộc sống khó khăn quá đi thôi, đi học vẫn sướng hơn". Cũng có người học lên cao, có người ra nước ngoài, vừa tận hưởng vừa vò đầu bứt tóc với cuộc sống mới của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mọi thứ đều thay đổi chóng mặt.
Nhưng ai cũng bị thời gian đẩy về phía trước, không có đường lui.
Lâm Duy Trinh còn thiếu bốn tín chỉ, là hai môn tự chọn chuyên ngành chỉ mở cho sinh viên năm tư. Tuần học đầu tiên, giảng viên dành rất nhiều thời gian để nhấn mạnh về tỷ lệ điểm chuyên cần, mấy tấm chiếu trải nát sắp tốt nghiệp rồi nên khó quản, mà không duyệt đơn xin nghỉ để phỏng vấn xin việc thì lại không hợp lý lắm, học viện cũng đau đầu vì vấn đề này. So với họ, sinh viên năm năm Lâm Duy Trinh lại đặc biệt nghiêm túc, có lẽ vì đã từng rời khỏi khuôn viên trường nên mới càng biết trân quý những điều tốt đẹp khi đang ngồi trên ghế nhà trường.
Sau khi nộp hồ sơ xin tuyển thẳng sau đại học, Lâm Duy Trinh vẫn luôn thấp thỏm không yên, mãi đến một tuần sau, khi có danh sách chính thức mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa ra khỏi văn phòng, Giả Thần, người đi sau Lâm Duy Trinh, đã cười nói: "Đàn anh căng thẳng làm gì, cả lớp em ai cũng nghĩ chắc chắn sẽ có anh mà."
Giả Thần là một trong ba người đứng đầu khóa này, một thánh học trong số các thánh học, không có gì bất ngờ nếu cậu ấy cũng đăng ký thi vào Đại học A.
Lâm Duy Trinh cười nói "Cảm ơn em." Ba năm đại học nỗ lực đã dựng nên một cây cầu vô hình, bờ bên kia chính là tương lai mà cậu đã chờ đợi thêm một năm.
Tại sao lại căng thẳng đến vậy, Lâm Duy Trinh nghĩ, có lẽ là vì đã đi qua quá nhiều khúc cua quanh co, sau khi hết lần này đến lần khác bò ra khỏi vũng lầy tự phủ định bản thân, vẫn sẽ để lại những di chứng của sự lo được lo mất. Cũng có lẽ là vì Hà Thanh đứng ở đó, quá rực rỡ, chỉ riêng ý nghĩ "nếu không thể cùng nhau" cũng đủ để giày vò cậu.
Yêu sinh ưu phiền, yêu cũng mang đến dũng khí.
Nhóm xin tuyển thẳng thạc sĩ sẽ là những người nhận được kết quả tương lai sớm nhất, nhưng đồng thời cũng là những người đầu tiên rơi vào lo lắng. Từ khi có danh sách chính thức đến khi thi viết và phỏng vấn chỉ vỏn vẹn một hai tuần, không chỉ Lâm Duy Trinh, mà hầu như tất cả những người lọt vào vòng trong đều phải dốc toàn lực. Đăng ký tuyển thẳng thạc sĩ giống như việc nén những áp lực của mấy tháng ôn thi thạc sĩ lại, rất ngắn ngủi và cũng rất vất vả.
Thi viết và phỏng vấn của Đại học A đều diễn ra ở nội thành, ngày đầu tiên thi viết, ngày thứ hai phỏng vấn. Lâm Duy Trinh đặt khách sạn gần khuôn viên Đại học A, sau khi thi viết xong về khách sạn, nằm trên giường mà đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo. Đề thi của Đại học A luôn nổi tiếng về sự linh hoạt và trình độ cao, không có chỗ cho đám đầu cơ trục lợi. Độ khó của đề thi viết nằm trong dự kiến, cậu đã cố gắng hết sức múa bút thành văn đến giây cuối cùng. Lâm Duy Trinh hít thở chậm lại, cố gắng giảm bớt áp lực, nghỉ ngơi một lát, nhưng dường như không có tác dụng.
Mười mấy phút sau, cậu lại ngồi dậy, chiếc chăn mềm mại phía sau lưng đã bị nhăn nhúm.
"Người phỏng vấn ơi," Lâm Duy Trinh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat cho Hà Thanh: "chúng ta làm một buổi rehearsal nhé."
Năm phút sau, Hà Thanh trả lời tin nhắn: "Muộn thế này rồi, không ngủ à?"
"Không ngủ được." Lâm Duy Trinh đáp: "Thật sự không ngủ được thì sáng mai ngủ bù thêm một chút, em thi buổi chiều."
Hà Thanh cũng không hỏi thêm, biết cậu đang ở khách sạn gần Đại học A, liền ra ban công gọi video call.
Lâm Duy Trinh thấy anh thì cười, cười đến nỗi chính mình cũng nghi ngờ cuộc gọi này không phải là để luyện phỏng vấn, mà chỉ là cái cớ quanh co lòng vòng để cậu được nhìn thấy Hà Thanh.
Hà Thanh thấy cậu cười cũng cười theo, hai người khiến cho bầu không khí căng thẳng biến mất hoàn toàn.
Hà Thanh hỏi: "Anh tự do ra đề, hay em đã chuẩn bị câu hỏi rồi?"
"Em có một list." Lâm Duy Trinh nói: "Ừm, vừa mới gửi qua đó, anh cứ dựa vào đó mà hỏi cũng được, hoặc tự do hỏi thêm cũng được."
Hà Thanh mở danh sách câu hỏi ra, dưới mỗi câu đều có ghi ý tưởng trả lời của Lâm Duy Trinh.
"Hỏi thêm gì chứ." Hà Thanh cười nói: "Anh nghe cũng không hiểu."
"Em quên mất." Lâm Duy Trinh vỗ trán, rồi cười bảo: "Thế mà em vẫn muốn anh hỏi, em chỉ thích mỗi người phỏng vấn này thôi, cũng chỉ có người phỏng vấn này muốn em thôi."
Nếu cứ tán gẫu tiếp thế này thì chỉ có nước Hà Thanh giơ hai tay đầu hàng mất thôi, anh nhanh chóng chuyển chủ đề, nghiêm túc nói: "Câu hỏi đầu tiên, tự giới thiệu bản thân."
Lâm Duy Trinh mím môi, khi nói ra đã chuyển sang tiếng Pháp.
Hà Thanh đã một năm không nghe Lâm Duy Trinh nói tiếng Pháp như vậy, rất vững vàng, rất dịu dàng, nhưng lại có sức mạnh, như thể đang kể lại một câu chuyện.
Đây là một người thực sự muốn học hành tử tế; một người đã đi qua bao con đường mòn u uất khúc khuỷu quanh co, xung quanh là đầy những bụi gai rậm rạp, vượt qua bao ngọn núi hiểm trở, mới tìm thấy sự nghiệp mà mình yêu thích trong tim; một người xuất phát chậm nhưng không bao giờ đến trễ.
Có rất nhiều người luôn phải lựa chọn trong những kẽ hở, vật lộn với hối hận, vật lộn với tỉnh ngộ, rồi lại tiếp tục vật lộn đi trên một con đường đầy miễn cưỡng.
Tứ thập bất hoặc(*)
, nhưng cuộc đời đã đi được nửa chặng đường, chi phí để làm lại quá cao.
(*) Tứ thập bất hoặc: tức người đến tuổi bốn mươi mới đủ vững vàng, chững chạc, biết suy xét.
Cho nên việc vật lộn lặp đi lặp lại ở tuổi hai mươi, có lẽ không phải là chuyện xấu.
Hà Thanh vẫn lặng lẽ lắng nghe, đợi Lâm Duy Trinh nói xong một phần, anh sẽ nói cho cậu biết thời gian trả lời đã dùng. Phía sau cũng là những câu hỏi dễ bị hỏi trong phỏng vấn, có thể chuẩn bị trước, ví dụ như tại sao chọn Đại học A, kế hoạch nghề nghiệp trong mười năm tới, những chuẩn bị đã làm trong thời gian học đại học.
Nửa đêm, hai người đang gọi video call, một người vì lý tưởng của mình, một người vì lý tưởng của người kia. Hay nói đúng hơn, hai người đều vì lý tưởng chung.
"Ổn lắm." Hà Thanh nói: "Cứ phát huy như bình thường là được."
Sau khi duyệt qua một lần, Lâm Duy Trinh cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều, cậu làm hình trái tim qua video: "Cảm ơn người phỏng vấn ạ."
Giọng điệu cứ như đang làm nũng, Hà Thanh ngoài miệng thì nói "có thấy trẻ con không hả", nhưng trong mắt thì tràn đầy ý cười, rất hưởng thụ.
Đêm đó Lâm Duy Trinh ngủ ngon một cách bất ngờ, không mộng mị cũng không lo âu, sáng hôm sau ngủ dậy thấy lên tinh thần hơn rất nhiều. Buổi sáng, cậu lại xem thêm một ít tài liệu để chuẩn bị lần cuối, chiều đến phòng chờ phỏng vấn, cậu dứt khoát vứt hết đồ đạc sang một bên, thả lỏng đầu óc khoảng mười phút.
Buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, mấy thầy cô ngồi thành hàng ngang, đều rất ôn hòa. Câu hỏi đầu tiên là tự giới thiệu bản thân, Lâm Duy Trinh đã có một khởi đầu tốt, sau đó không hề vấp váp chút nào, có một thầy giáo rõ ràng đã chuyển từ tư thế dựa lưng vào ghế sang tư thế nghiêng người về phía trước, dường như rất hứng thú.
"La dernière question
(Câu hỏi cuối cùng)
," Thầy phỏng vấn hỏi: "Selon vous, quel est le plus important pour apprendre la langue?
(Theo em, điều quan trọng nhất để học ngôn ngữ là gì?)
"
Cần cù là điều bắt buộc, nền tảng phải vững vàng, kỹ năng có thể học. Nhưng những điều này dường như không phải là tất cả.
"L'empathie
(Khả năng đồng cảm)
," Lâm Duy Trinh nói, "pour différentes langues ou pour les êtres humains.
(đối với các ngôn ngữ khác nhau, hay đối với con người cũng vậy.)
"
—-------Hết chương 66—-------