- Trang chủ
- Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân
- Chương 3: Hai anh đẹp trai họ Lâm họ Hà kia ơi, nhìn camera!
Chương 3: Hai anh đẹp trai họ Lâm họ Hà kia ơi, nhìn camera!
Truyện: Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân
Tác giả: Lưu Thượng Ân
- Chương 1: Hà Thanh - sinh viên Viện Y học Đại học F, bắt đầu một học kỳ mới vừa bình thường vừa không bình thường.
- Chương 2: Bệnh nhân sẽ bị bệnh dựa theo trọng tâm học của anh chị à?
- Chương 3: Hai anh đẹp trai họ Lâm họ Hà kia ơi, nhìn camera!
- Chương 4: Không hổ là bác sĩ Hà
- Chương 5: Gặp Hà Thanh là lại muốn học
- Chương 6: Con cưng Khoa Tiếng Pháp
- Chương 7: Thích là một việc rất xa xỉ
- Chương 8: Kiểu khó theo đuổi nhất
- Chương 9: Sườn xào chua ngọt và tôm rang dầu
- Chương 10: Cậu ấy đến chính là một món quà rồi
- Chương 11: Duy Chu chi trinh
- Chương 12: Tôi muốn trở thành một bác sĩ tốt
- Chương 13: Điều kiện nộp hồ sơ
- Chương 14: Buổi chiều tôi đi học với cậu nhé
- Chương 15: Yêu là cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, nói với nhau thật nhiều điều
- Chương 16: Anh hai ơi, cậu mặc quần áo vào trước đã!
- Chương 17: Tôi thành ra như này là vì ai chứ?
- Chương 18: Ánh mắt Lâm Duy Trinh nhìn anh y hệt mấy cậu bạn cùng lớp thích em!
- Chương 19: Cậu thiếu kiên định quá đấy
- Chương 20: Phát lại bài hát mà anh đã cùng nghe với Lâm Duy Trinh
- Chương 21: Muốn hoa hồng, màu đỏ ấy
- Chương 22: Mais oui, je t'aime
- Chương 23: Anh thích cậu ấy từ hồi cấp ba rồi
- Chương 24: Trong danh sách người thích bài đăng đã có thêm cái tên "Duy Trinh"
- Chương 25: Cùng chạy đi
- Chương 26: Cậu ấy đẹp
- Chương 27: Chỉ sáng lên vì em
- Chương 28: Chỉ là nhớ anh quá thôi
- Chương 29: Chỉ cần một ánh mắt
- Chương 30: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 31: Mỗi phút mỗi giây đều đang thể hiện "Em luôn đặt anh trong tim mình."
- Chương 32: Sau này mỗi sinh nhật đều phải đón cùng nhau
- Chương 33: Ai bắt nạt ai chứ?
- Chương 34: Gọi điện thoại
- Chương 35: Nóng lòng muốn về
- Chương 36: Gặp người nhà đấy à?
- Chương 37: Liếc mắt đưa tình
- Chương 38: Điều quý giá nhất trong lòng một người bác sĩ
- Chương 39: Nhưng em sẽ ở bên anh
- Chương 40: Tình yêu của em mỗi ngày, mỗi ngày đều thêm nồng cháy
- Chương 41: Gabriel, t'es magnifique
- Chương 42: Ghen
- Chương 43: Người nhà đến thăm
- Chương 44: Anh ấy sẽ đau lòng
- Chương 45: Máy gặt trái tim thiếu nữ
- Chương 46: "Lâm Duy Trinh anh yêu em"
- Chương 47: Về nhà em không?
- Chương 48: Gọi dậy
- Chương 49: Hai người họ còn có thể dính nhau thêm hai năm nữa
- Chương 50: Làm gì cũng được sao?
- Chương 51: Không thể thiếu
- Chương 52: Nhìn thấy nó là nhớ đến em
- Chương 53: Lên máy bay
- Chương 54: Chúc mừng năm mới
- Chương 55: Lý do chính đáng để nghỉ ngơi
- Chương 56: Thấy chữ như thấy người
- Chương 57: Gặp phải mỗi một cửa ải khó khăn, vừa hay chúng ta đều là đối thủ của nó
- Chương 58: Không giấu được, nhưng vẫn muốn trốn tránh
- Chương 59: Người nhà
- Chương 60: Nếu thực sự có chuyện thì gọi cho anh ấy, anh ấy tên là Hà Thanh
- Chương 61: Sao anh có thể giận em được
- Chương 62: Ông giả vờ bệnh đi, không cần dỗ cậu ấy cũng mềm lòng
- Chương 63: Em có thể dựa vào anh
- Chương 64: Người thương của em
- Chương 65: Không phải tự nhiên mà anh tin em đến vậy đâu
- Chương 66: Xuất phát chậm nhưng không bao giờ đến trễ
- Chương 67: Anh có một tin tốt
- Chương 68: Bệnh tương tư, có cách nào chữa được không?
- Chương 69: Bố con muốn gặp con
- Chương 70: Ôm kho báu của anh mà thôi
- Chương 71: Chúc mừng tốt nghiệp
- Chương 72: Chỉ cần anh muốn ta sẽ hiểu lòng nhau (Kết thúc chính truyện)
- Chương 73: Ngoại truyện cấp ba (1)
- Chương 74: Ngoại truyện cấp ba (2)
- Chương 75: Ngoại truyện cấp ba (3) - Thăm lại chốn xưa
- Chương 76: Ngoại truyện phỏng vấn
- Chương 77: Chút ngọt ngào cuối cùng
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
"Trăm lần không sai." Thế rồi Lâm Duy Trinh nói ngay, không cho Hà Thanh cơ hội tiếp lời: "Chuyến của tôi tới trạm rồi, lát nữa gặp."
Cậu lập tức ngắt điện thoại, rồi ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu.
Tàu số bảy chuyển sang tàu số hai ở một ga lớn, chỉ riêng lối ra đã có hơi hai mươi làn. Mặc dù không phải ngày làm việc, nhưng sắp đến sáu giờ – giờ cao điểm buổi tối, lượng khách ở trạm vẫn đông đúc như cá mòi chen trong hộp. Trên làn đường đổi chuyến, nhiều người với đủ loại quần áo khác nhau hối hả qua lại, tạo nên một khung cảnh vừa bao dung vừa lạnh lùng đặc trưng của thành phố lớn.
Ga tàu này đang có một chiến dịch quảng cáo của NetEase Cloud Music, các cột bốn phía đều được trang trí bằng những câu giới thiệu chữ trắng trên nền đỏ. Lâm Duy Trinh đeo tai nghe điện thoại, đúng lúc nghe một bài hát cũ, "Ba trăm sáu mươi lăm ngày nhớ em".
Phía dưới bài hát có một bình luận viết: "Vì một người mà nhớ mãi một thành phố."
Ký ức lại mạnh mẽ ùa về, trong nháy mắt đó, Lâm Duy Trinh tưởng như mình là một con thuyền nhỏ chao nghiêng giữa sóng biển cuộn trào. Nhưng cậu trôi dạt chưa đến nửa phút đã bị thông báo WeChat cắt ngang. Trong nhóm chat liên hoan, Triệu Lâm Lâm chụp ảnh lối vào quán ăn: "Lầu ba, từ cửa thang máy quẹo phải, tôi vào trước nhá."
Lâm Duy Trinh lập tức trả lời "Vất vả rồi.", sau đó tiện tay đổi bài tình ca thành bài nhạc rock.
"Mình đang làm gì vậy chứ?" Cậu lắc đầu tự giễu, chỉ trong một giây đã chuyển từ trạng thái "thanh niên nghệ sĩ đa sầu đa cảm" thành "ngầu lòi ngông cuồng", hai tay đút túi, hòa cùng dòng cá mòi đi vào chuyến số hai.
Hà Thanh xuất phát từ cơ sở dạy học Phong Hoa, đi chuyến số một chỉ qua ba trạm là đến, chẳng bao lâu đã có mặt ở khu thương mại Mỹ Vị. Lưu lượng khách đến khu phố trung tâm vào cuối tuần khiến người ta phải hít thở không thông, hầu hết các nhà hàng đều có hàng đợi ba chữ số, may mà Triệu Lâm Lâm đã lấy mã xếp hàng trên di động trước, lúc Hà Thanh vào trong nhà hàng, xung quanh đều là tiếng chạm bát đũa và tiếng trò chuyện.
"Hà Thanh! Ở đây!" Tưởng Hải Oánh là người đầu tiên phát hiện ra anh, vẫy vẫy tay.
Hà Thanh nhìn theo tiếng gọi, liếc mắt một cái đã thấy được Lâm Duy Trinh.
Người thanh niên ngồi cạnh lối đi, đang vui vẻ nói chuyện với cả bàn người. Cậu mặc một chiếc áo dài tay màu trắng gạo, không cài nút nơi cổ tay, xắn thoải mái lên cánh tay, để lộ một chiếc đồng hồ màu đen. Phía trên bàn vuông bốn người là một chiếc đèn mô hình được cửa hàng sắp xếp tỉ mỉ, ánh sáng ấm áp vừa khéo chiếu lên mặt Lâm Duy Trinh, lúc sáng lúc tối theo từng động tác của cậu. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu càng thêm sinh động, toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng trong nguồn sáng lập lờ.
Tưởng Hải Oánh vừa lên tiếng, Lâm Duy Trinh lập tức nhìn sang hướng cô nàng vẫy tay, nở nụ cười có hai má lúm đồng tiền đúng lúc chạm mắt với Hà Thanh.
"Tới rồi à." Lâm Duy Trinh cũng hô theo: "Nhà hàng này đắt khách quá, chỉ còn bàn bốn người thôi, tôi đi tìm ghế, cậu ngồi chỗ tôi này."
Hà Thanh nhìn thử, một bên bàn là hai cô gái Triệu Lâm Lâm và Tương Hải Oánh đang ngồi, bên khác là hai cậu trai Lâm Duy Trinh và Phương Hạo Nhiên.
"Không cần." Anh tỏ vẻ thản nhiên: "Phương Hạo Nhiên, cậu nhích vào trong xíu được không? Tôi ngồi đây là được rồi."
Phương Hạo Nhiên có vẻ ngoài đôn hậu, tính tình hiền lành, nghe anh nói vậy cũng thấy không có gì bất thường, hơn nữa cảm thấy đủ chỗ, bèn đáp lời rồi lui vào trong. Vẻ mặt Lâm Duy Trinh thoáng hiện nét mất tự nhiên, trơ mắt nhìn Hà Thanh ngồi xuống, vội vội vàng vàng dịch vào trong, sợ anh ngồi không thoải mái.
Mùi hương vừa quen thuộc vừa hơi xa lạ bỗng đánh úp tới, Lâm Duy Trinh vừa rồi còn nói cười tự nhiên lập tức sượng ba phút.
Mọi người đã đến đông đủ, thực đơn bèn dạo một vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Lớp chín(*)
là lớp khoa học tự nhiên, số lượng bạn nữ vốn đã ít nên con trai quen nhường nhịn, bây giờ tụ hội lại với nhau, quyền lực vẫn nằm trong tay hai bạn nữ. Triệu Lâm Lâm và Tưởng Hải Oánh cơ bản đã gọi kha khá món, ba người Hà Thanh tùy tiện nhìn lướt qua rồi giơ tay gọi phục vụ.
(*) Tức là ví dụ: 11/9 học tiếp lên 12/9 thì gọi là lớp chín chứ không phải lớp chín là cấp hai đâu nhé mọi người~
Triệu Lâm Lâm đẩy một bộ bát đĩa về phía Hà Thanh, nói đùa: "Tôi còn tưởng Hà Thanh bận quá không đến được nữa chứ."
"Không đâu." Lâm Duy Trinh tiếp lời: "Dù bận đến đâu cũng sẽ muốn gặp lại bạn cũ chứ."
Hà Thanh thầm nghĩ: "Tôi vốn không định đến đây."
Người phục vụ nhanh chóng gọi đồ ăn lên cho bàn bọn họ, hỏi "Có ăn kiêng gì không ạ?", Phương Hạo Nhiên và hai cô gái lắc đầu, Hà Thanh còn chưa kịp nói gì mà Lâm Duy Trinh đã nói trước: "Không ăn rau mùi."
Hà Thanh bị cướp mất thoại, tuân theo nguyên tắc sống bớt được chữ nào hay chữ đấy, anh bèn không nói nữa. Một lát sau mới thầm nghĩ: "Cậu ấy nói giúp mình à? Hay là cậu ấy không ăn được vậy?"
Nhưng mọi người trong bàn đã bắt đầu ríu rít chuyện trò. Con gái trong lớp đến thành phố S học đại học chỉ có hai người là Tưởng Hải Oánh và Triệu Lâm Lâm, hai người đương nhiên thân hơn khi còn học cấp ba, vừa qua giờ cơm trưa đã hẹn gặp ở khu thương mại Mỹ Vị, đi dạo một vòng quanh phố, tương đương với việc họ đã kể nhau nghe được một đống chuyện trên trời dưới đất — mà hơn nửa trong số đó là về Lâm Duy Trinh.
Triệu Lâm Lâm và Lâm Duy Trinh đều thi vào Đại học W, nhưng Lâm Duy Trinh ở Viện Ngoại ngữ, còn Triệu Lâm Lâm ở Viện Quản trị kinh doanh, cơ hội gặp mặt không nhiều. Tưởng Hải Oánh học Viện Dược học ở Đại học Z, còn Phương Hạo Nhiên học Cơ khí ở Đại học S.
Nói ra cũng thật trùng hợp, lúc Lâm Duy Trinh và Hà Thanh ngồi cùng bàn, tình cờ lại chung tổ với Tưởng Hải Oánh. Sở thích lớn nhất của Tưởng Hải Oánh là đọc tiểu thuyết, chính là loại mỗi ngày đu năm anh nam chính khác nhau. Những cô bạn khác thấy hai nam thần vào cùng tổ chỉ nghĩ cảnh đẹp ý vui, còn vị độc giả họ Tưởng này thì lại không theo khuôn mẫu đó, niềm vui mỗi ngày là đưa khuôn mặt của Lâm Duy Trinh và Hà Thanh nhập vào nhân vật tiểu thuyết, cảm thấy đọc tiểu thuyết mà như ngắm được cảnh đẹp ý vui.
Sau khi lên đại học, vị sinh viên dược này hằng ngày giãy dụa trong Bệnh học, Sinh lý, Dược lý nhưng vẫn giữ được niềm yêu thích đọc tiểu thuyết thuở ban đầu, có điều hết năm nhất ở đại học Z mà cô nàng vẫn chưa gặp được ai có giá trị nhan sắc có thể sánh được với hai người Hà - Lâm, lần này đi liên hoan lại được gặp cả hai nên cô nàng có vẻ cực kỳ phấn khích.
"Lão Lâm, giờ ông đỉnh quá đi mất!" Hai mắt Tưởng Hải Oánh sáng rực: "Nam thần Khoa Tiếng Pháp cơ đấy! Giải thưởng quốc gia, GPA tích lũy cao đến chói mù mắt, huy chương đồng trong Thập Đại Ca Sĩ, còn gì nữa ta, hạng nhất cuộc thi hùng biện, đúng là đỉnh nóc kịch trần!"
Lâm Duy Trinh cười nói: "Ai nói vậy? Triệu Lâm Lâm à?"
"Ôi chao ơi, tôi không cố ý nghe ngóng đâu đấy nhé," Triệu Lâm Lâm giơ tay đầu hàng: "Trong một viện được mấy người lấy giải thưởng quốc gia đâu chứ, kinh nghiệm cá nhân đều đăng hết lên web chính thức của trường, hơn nữa còn nằm trong cuộc thi Thập Đại Ca Sĩ năm ngoái, ông muốn không nổi tiếng mới khó ấy. Để bảo toàn tính mạng của mình, tôi còn không dám nói mình là bạn cùng lớp cấp ba với nam thần họ Lâm kia kìa."
"Đừng khiêm tốn vậy chứ," Tưởng Hải Oánh vốn hoạt bát, trước mặt bạn học cũ lại càng không cần che giấu tính cách này: "Mọi người đều rất giỏi! Lớp chín siêu đỉnh!"
Bốn người sôi nổi ăn cơm, ai nấy đều phàn nàn bản thân bị chương trình học chuyên ngành của mình đày ải cỡ nào, rồi nói về vài việc lặt vặt trong cuộc sống. Tưởng Hải Oánh gần như nói không dứt cả buổi, lại có Triệu Lâm Lâm kẻ xướng người họa, cả hai kể tất tần tật mọi thành tích vinh quang và tin đồn râu ria trong năm nhất của Lâm Duy Trinh, quan hệ giữa Phương Hạo Nhiên và Lâm Duy Trinh hồi cấp ba cũng khá tốt, biết cậu sẽ không tức giận nên cùng gia nhập vào dàn hóng chuyện.
Chỉ có Hà Thanh yên lặng xử lý đồ ăn trong chén dĩa của mình. Anh thấy Lâm Duy Trinh hình như không ăn được mấy miếng, nhưng lại bận luôn tay, ly ai vừa hết đồ uống thì sẽ lập tức rót đầy ly cho người ấy. Con gái nói gì cậu cũng ga lăng tiếp lời, nhưng vẫn luôn để ý không phớt lờ Phương Hạo Nhiên, thường lên tiếng hỏi: "Ông thấy đúng chứ, lão Phương?"
"Ngày mai chủ nhật, mọi người đều không cần dậy sớm đúng không?" Tưởng Hải Oánh đã sắp xếp hoạt động tiếp theo: "Lát nữa mọi người có muốn đi hát karaoke không? Hai trùm nuốt mic đều ở đây, không hát thì tiếc lắm!"
Hai trùm nuốt mic mà cô nàng nói chính là Lâm Duy Trinh và Triệu Lâm Lâm, trong cuộc thi hợp xướng hồi trung học, hai người đều là hát chính.
Triệu Lâm Lâm hẳn đã biết kế hoạch của Tưởng Hải Oánh từ sớm: "Tôi đi được nhá."
Lâm Duy Trinh: "Hà Thanh phải dậy..."
Cậu mới nói được nửa câu thì trợn mắt nhìn Hà Thanh đột nhiên gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát mình, cứng lưỡi nín thinh.
Tưởng Hải Oánh và Triệu Lâm Lâm cùng nhau "Ồ." lên.
Hà Thanh: "Cậu nói tôi làm sao?"
Lâm Duy Trinh nhìn trừng trừng vào miếng thịt gà vô tội: "Tôi nói... ờm, Hà Thanh phải dậy sớm, không thể về quá muộn, không thì..."
"Đi hát à," Hà Thanh nhìn thời gian, lời nói không có chút cảm xúc nào, như thể đang nói lát nữa sẽ đi phòng thí nghiệm: "Tôi đi được."
Hà thần đã đồng ý, chuyện này cứ thế mà thống nhất. May mà quanh khu phố này nhiều KTV, Tưởng Hải Oánh tìm trong điện thoại đến quán thứ ba mới đặt được một phòng riêng còn trống.
Lâm Duy Trinh ở trong tính tiền, Phương Hạo Nhiên và hai cô gái vẫn còn bàn luận về chủ đề chính sách tuyển sinh sau đại học mới mà lúc nãy chưa nói xong. Hà Thanh đứng tựa lan can, nhìn người đến người đi trong khu thương mại, bất giác cảm thấy hơi không chân thực. Lẽ ra học ở cơ sở Phong Hoa ngay trung tâm thành phố, đi nơi nào cũng tiện, nhưng Hà Thanh còn giữ vững cuộc sống ba điểm một đường hơn cả hồi cấp ba, chưa từng đến khu thương mại Mỹ Vị. Bầu không khí náo nhiệt rộn ràng này cách anh quá xa, nhưng lúc anh nhìn về phía Lâm Duy Trinh, trong lòng lại nghĩ: "Liên hoan cũng vui mà."
Đại thần Hà trong lòng thầm nghĩ "cũng vui" vẫn bị tiếng quỷ khóc sói gào ở KTV làm cho chấn động.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hà Thanh đến KTV, anh ngồi ở một góc, cảm thấy bản thân sắp bị quáng gà vì những vòng tròn ánh sáng lập lòe trên trần nhà.
Tưởng Hải Oánh cực kỳ quen thuộc điều chỉnh các loại âm thanh vỗ tay hét hò chói tai, nhanh chóng chọn danh sách dài các bài hát, rồi đưa một mic cho Triệu Lâm Lâm ngồi bên: "Mấy người cũng biết trình độ hát hò của tôi cỡ nào rồi đấy, cứ cười thoải mái, chị đây phê chuẩn!"
Chị Tưởng tìm một bài hát của Tôn Yến Tư để mở đầu, hát đến đoạn sau là vỡ hết cả giọng, nhưng mọi người đều cổ vũ nhiệt tình và trầm trồ khen ngợi. Bài hát tiếp theo là bài của Trần Dịch Tấn, Tưởng Hải Oánh chọn giúp cho Phương Hạo Nhiên. Phương Hạo Nhiên vốn đang hơi ngượng ngùng, bị một câu "Tôi hát như vậy mà còn xung phong trước cơ mà, đừng ngại." của Tưởng Hải Oánh làm cho bật cười, cuối cùng cũng cầm lấy micro.
Lâm Duy Trinh cười cười nhìn về phía bọn họ, bình thường mọi người phải chịu rất nhiều áp lực, ca hát quả thực là một cách tốt để giải tỏa áp lực. Cậu lặng lẽ mở sẵn nắp những chai nước có ga đã mua rồi đẩy về phía tay phải để bọn họ dễ lấy.
Hà Thanh ngồi ở góc bên cạnh: "Lát nữa cậu sẽ hát bài nào?"
Lâm Duy Trinh nghe vậy thì vui vẻ: "Cậu muốn nghe bài nào?"
Trong bóng tối, đường nét trên khuôn mặt người thanh niên không quá rõ, lúc nói câu này lại hơi hạ giọng ở cuối câu, Hà Thanh không biết có phải mình tưởng tượng hay không, nhưng anh lại nghe ra ý vị trêu chọc.
Không đợi anh phục hồi tinh thần, chất giọng vang dội của Tưởng Hải Oánh đã át đi giọng nói trầm thấp của Phương Hạo Nhiên: "Nào, hai anh đẹp trai họ Lâm họ Hà kia ơi, nhìn camera!"
"Được rồi, hai anh đẹp trai này, đừng lạnh lùng như vậy chứ!" Tưởng Hải Oánh đưa điện thoại đến trước mặt bọn họ.
Hà Thanh chưa bao giờ chọn ảnh đẹp xấu, trong lòng đang thầm nghĩ không biết tối thui thế này thì chụp được cái gì, chợt nghe Lâm Duy Trinh nói: "Đẹp lắm chị Tưởng, đúng là anh đẹp trai họ Hà này chụp thế nào cũng đẹp trai hết."
Tưởng Hải Oánh xấu xa "Ồ." một tiếng, xoay người chụp Phương Hạo Nhiên còn đang gắng hát: "Vẽ nên một sân khấu câm lặng..."
Phương Hạo Nhiên hát xong, sờ sờ đầu rồi chủ động đưa mic cho Lâm Duy Trinh: "Lên đi, ca sĩ."
"Không cần đâu." Lâm Duy Trinh đẩy mic về lại trong lòng Phương Hạo Nhiên: "Trên kia còn một cái nữa mà."
Cậu quay đầu lại, nháy mắt với Hà Thanh: "Để tôi hát một bài mới học cho cậu nghe."
—-------Hết chương 3—-------