- Trang chủ
- Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân
- Chương 45: Máy gặt trái tim thiếu nữ
Chương 45: Máy gặt trái tim thiếu nữ
Truyện: Cưa Đổ Dân Học Y - Lưu Thượng Ân
Tác giả: Lưu Thượng Ân
- Chương 1: Hà Thanh - sinh viên Viện Y học Đại học F, bắt đầu một học kỳ mới vừa bình thường vừa không bình thường.
- Chương 2: Bệnh nhân sẽ bị bệnh dựa theo trọng tâm học của anh chị à?
- Chương 3: Hai anh đẹp trai họ Lâm họ Hà kia ơi, nhìn camera!
- Chương 4: Không hổ là bác sĩ Hà
- Chương 5: Gặp Hà Thanh là lại muốn học
- Chương 6: Con cưng Khoa Tiếng Pháp
- Chương 7: Thích là một việc rất xa xỉ
- Chương 8: Kiểu khó theo đuổi nhất
- Chương 9: Sườn xào chua ngọt và tôm rang dầu
- Chương 10: Cậu ấy đến chính là một món quà rồi
- Chương 11: Duy Chu chi trinh
- Chương 12: Tôi muốn trở thành một bác sĩ tốt
- Chương 13: Điều kiện nộp hồ sơ
- Chương 14: Buổi chiều tôi đi học với cậu nhé
- Chương 15: Yêu là cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, nói với nhau thật nhiều điều
- Chương 16: Anh hai ơi, cậu mặc quần áo vào trước đã!
- Chương 17: Tôi thành ra như này là vì ai chứ?
- Chương 18: Ánh mắt Lâm Duy Trinh nhìn anh y hệt mấy cậu bạn cùng lớp thích em!
- Chương 19: Cậu thiếu kiên định quá đấy
- Chương 20: Phát lại bài hát mà anh đã cùng nghe với Lâm Duy Trinh
- Chương 21: Muốn hoa hồng, màu đỏ ấy
- Chương 22: Mais oui, je t'aime
- Chương 23: Anh thích cậu ấy từ hồi cấp ba rồi
- Chương 24: Trong danh sách người thích bài đăng đã có thêm cái tên "Duy Trinh"
- Chương 25: Cùng chạy đi
- Chương 26: Cậu ấy đẹp
- Chương 27: Chỉ sáng lên vì em
- Chương 28: Chỉ là nhớ anh quá thôi
- Chương 29: Chỉ cần một ánh mắt
- Chương 30: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 31: Mỗi phút mỗi giây đều đang thể hiện "Em luôn đặt anh trong tim mình."
- Chương 32: Sau này mỗi sinh nhật đều phải đón cùng nhau
- Chương 33: Ai bắt nạt ai chứ?
- Chương 34: Gọi điện thoại
- Chương 35: Nóng lòng muốn về
- Chương 36: Gặp người nhà đấy à?
- Chương 37: Liếc mắt đưa tình
- Chương 38: Điều quý giá nhất trong lòng một người bác sĩ
- Chương 39: Nhưng em sẽ ở bên anh
- Chương 40: Tình yêu của em mỗi ngày, mỗi ngày đều thêm nồng cháy
- Chương 41: Gabriel, t'es magnifique
- Chương 42: Ghen
- Chương 43: Người nhà đến thăm
- Chương 44: Anh ấy sẽ đau lòng
- Chương 45: Máy gặt trái tim thiếu nữ
- Chương 46: "Lâm Duy Trinh anh yêu em"
- Chương 47: Về nhà em không?
- Chương 48: Gọi dậy
- Chương 49: Hai người họ còn có thể dính nhau thêm hai năm nữa
- Chương 50: Làm gì cũng được sao?
- Chương 51: Không thể thiếu
- Chương 52: Nhìn thấy nó là nhớ đến em
- Chương 53: Lên máy bay
- Chương 54: Chúc mừng năm mới
- Chương 55: Lý do chính đáng để nghỉ ngơi
- Chương 56: Thấy chữ như thấy người
- Chương 57: Gặp phải mỗi một cửa ải khó khăn, vừa hay chúng ta đều là đối thủ của nó
- Chương 58: Không giấu được, nhưng vẫn muốn trốn tránh
- Chương 59: Người nhà
- Chương 60: Nếu thực sự có chuyện thì gọi cho anh ấy, anh ấy tên là Hà Thanh
- Chương 61: Sao anh có thể giận em được
- Chương 62: Ông giả vờ bệnh đi, không cần dỗ cậu ấy cũng mềm lòng
- Chương 63: Em có thể dựa vào anh
- Chương 64: Người thương của em
- Chương 65: Không phải tự nhiên mà anh tin em đến vậy đâu
- Chương 66: Xuất phát chậm nhưng không bao giờ đến trễ
- Chương 67: Anh có một tin tốt
- Chương 68: Bệnh tương tư, có cách nào chữa được không?
- Chương 69: Bố con muốn gặp con
- Chương 70: Ôm kho báu của anh mà thôi
- Chương 71: Chúc mừng tốt nghiệp
- Chương 72: Chỉ cần anh muốn ta sẽ hiểu lòng nhau (Kết thúc chính truyện)
- Chương 73: Ngoại truyện cấp ba (1)
- Chương 74: Ngoại truyện cấp ba (2)
- Chương 75: Ngoại truyện cấp ba (3) - Thăm lại chốn xưa
- Chương 76: Ngoại truyện phỏng vấn
- Chương 77: Chút ngọt ngào cuối cùng
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Với Lâm Duy Trinh mà nói, Hà Thanh là một sự tồn tại diệu kỳ giống như ma pháp vậy.
Anh hiếm khi nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng, trước khi ở bên Lâm Duy Trinh lại càng ít nói hơn. Nhưng hình như là
vật cực tất phản(*)
, cứ mỗi lần Hà Thanh nói ra đều là mỗi lần nhắm chuẩn hồng tâm.
(*) vật cực tất phản: ý nói một việc, một vật đi đến điểm cực độ thì sẽ có sự thay đổi trái ngược.
Lâm Duy Trinh nửa đêm nằm mơ mà vẫn còn nghĩ: "Thì ra mình cũng hiếm có vậy à."
Sức mạnh của sự tự nhận thức này quá lớn, ngoại trừ An Nhã Thu hôm đó nói "yêu vào càng đẹp trai hơn" ra, không chỉ có một người từng nói trạng thái dạo gần đây của Lâm Duy Trinh rất tốt.
Lê Triết nói là làm, trưa hôm sau đã gửi video vũ đạo vào nhóm. Anh ấy còn có tâm gửi tận hai bản, một bản là từ đầu đến cuối theo nhạc, một bản là chia nhỏ và làm chậm động tác.
Cách một ngày Lê Triết mới quay lại, lúc đó bỗng phát hiện tất cả mọi người đều có thể theo kịp. Những người khác thì không nói làm gì, Thập Đại Ca Sĩ dù sao cũng là cuộc thi cấp trường, hơn nữa còn chú trọng giọng hát hơn, vũ đạo là để tăng hiệu quả sân khấu, không yêu cầu khắt khe như làm việc chuyên nghiệp. Đặng Tiệp và mấy người nữa đều có nền tảng nên bỏ chút công sức là các động tác đã trôi chảy.
Lâm Duy Trinh thì như biến thành người khác, tiến bộ vượt bậc, Lê Triết chỉ sửa lại vài chi tiết nhỏ, về cơ bản là đã có thể để cậu cầm mic hát rồi.
An Nhã Thu biết Lâm Duy Trinh là người thế nào, chắc chắn là đã âm thầm tự nỗ lực, chị vừa cười vừa trêu: "Tinh thần thánh học cũng áp dụng vào học nhảy à, luyện bao lâu rồi?"
Lâm Duy Trinh cúi đầu cười: "Em không đếm, lúc rảnh rỗi đều luyện cả."
Bài hát là một ca khúc cũ khá kinh điển, điệp khúc rất cháy, những người có mặt đều có thể ngân nga vài câu. Nhưng Lâm Duy Trinh vừa cất giọng thì không ai ngân nga nữa, người biết hát dù sao cũng là người biết hát, chưa bung tỏa hết thực lực mà khí thế đã khác hẳn rồi.
"Hơi ở đoạn này không ổn định lắm." An Nhã Thu chỉ vào bản nhạc: "Làm sao đây, vừa nâng cao đùi vừa luyện hơi à?"
Bây giờ làm sao còn kịp nữa, Lâm Duy Trinh cười nói "Đàn chị tha cho em đi.", Lê Triết nghe thấy cũng đi qua, nói không sao, sửa động tác lại một chút là được.
Sau đó chi tiết này biến thành Lâm Duy Trinh đứng yên ở phía trước hát một nốt dài, Đặng Tiệp và những người khác tạo dáng ở phía sau.
Cứ tỉ mỉ từng câu từng chữ như vậy, một buổi tối trôi qua rất nhanh. Lúc kết thúc Lâm Duy Trinh lại lần lượt cảm ơn từng người, Đặng Tiệp cười xua tay: "Đừng khách sáo thế lão Lâm, bây giờ đều là chiến hữu cả rồi."
Lời Đặng Tiệp nói cũng là thật lòng, có người vốn dĩ có mối quan hệ khá tốt với Lâm Duy Trinh nên đến, có người tới là vì nể mặt An Nhã Thu, cũng có người đến chỉ để góp mặt rồi thêm được một dòng vào sơ yếu lý lịch. Nhưng với các mối quan hệ trong trường học, mấy chuyện nhũng nhiễu vẫn ít hơn trong xã hội thực tế, sau khi cùng nhau luyện tập vài ngày, mọi người đều cảm thấy Lâm Duy Trinh rất tốt nên ai nấy cũng đều cam tâm tình nguyện tiếp tục, coi chuyện này như một chút gia vị điều chỉnh trong guồng quay học tập nặng nề, cũng khá vui vẻ.
Tính từ lúc thi xong kỳ thi chuyên ngành cấp 4, từ bữa ăn cơm với An Nhã Thu đến nay tổng cộng cũng đã hai mươi ngày, hai mươi ngày trôi qua trong chớp mắt, vậy mà đã đến đêm trước chung kết Thập Đại.
Chung kết năm nay được tổ chức vào thứ bảy, sau khi poster của các thí sinh được dán trên bảng tin, mọi người đều nói nhặng xị hết cả lên, đúng là photoshop đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Triệu Lâm Lâm đi ngang qua bảng tin, vừa hay nhìn thấy tấm của Lâm Duy Trinh.
Trong poster, Lâm Duy Trinh mặc vest lịch lãm, đẹp trai đến mức từng sợi tóc đều thu hút ánh nhìn. Triệu Lâm Lâm càng xem càng vui, tiện tay chụp một tấm gửi vào nhóm bốn người từng đi khu vui chơi.
Khương Phong vừa nhìn cũng vui theo, nhanh chóng trả lời: "
@Hà Thanh
, xem này, đúng là máy gặt trái tim thiếu nữ mà."
Hà Thanh đang tăng ca làm thêm giờ để hoàn thành nhiệm vụ, dành thời gian thứ bảy đi xem trận chung kết. Khi anh từ phòng thí nghiệm ra ngoài thì trời đã tối, Hà Thanh trước tiên gọi điện cho Lâm Duy Trinh, sau đó mới mở cuộc trò chuyện nhóm đã có 99+ tin nhắn chưa đọc, toàn là của Khương Phong và Triệu Lâm Lâm, người tung kẻ hứng, giống như
vai bổng và vai đậu(*)
vậy.
(*) vai bổng và vai đậu: hai loại vai diễn trong nghệ thuật biểu diễn hài kịch tướng thanh của Trung Quốc.
Lâm Duy Trinh ở đầu dây bên kia cười: "Em cũng không biết phải trả lời thế nào."
Hà Thanh vừa xem vừa cười: "Đừng trả lời làm gì, hai người này cũng thật là."
Anh đang lướt xem tin nhắn cũ, bỗng nhiên nhìn thấy poster của Lâm Duy Trinh.
Sau đó Hà Thanh ngừng nói, nhanh chóng nhấp để tải xuống ảnh gốc, lập tức lưu vào điện thoại.
—-------Hết chương 45—-------