- Trang chủ
- Công Chúa Lắm Lời Và Phò Mã Câm
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Công Chúa Lắm Lời Và Phò Mã Câm
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
8
Nay vì sao không còn đau lưng, chẳng thấy mỏi gối, thậm chí một hơi có thể chạy suốt nửa canh giờ?
Đại Tráng bị ta nhìn chằm chằm, bèn gãi đầu gãi tai, lúng túng đáp:
“Thân thể chủ tử vốn không đến nỗi nào, chỉ là xưa nay lười vận động…”
“Dạo gần đây đi lại nhiều, dù sao cũng là nam tử, tự nhiên nhanh nhẹn hơn hẳn.”
Ánh mắt ta rơi trên người Sở Quy Ninh, một luồng khí thế bất phục trỗi dậy trong lòng.
Ta vỗ bàn một cái rõ to, lớn tiếng hô:
“Sở Quy Ninh, chúng ta tái chiến!”
Kết quả là… ta bị hắn gói gọn ném khỏi trang phủ.
Lúc đi, ánh mắt lãnh đạm của Sở Quy Ninh dưới ánh dương lại lặng lẽ nhuộm một tầng ý vị khó đoán.
Ngồi trong xe ngựa chao đảo, ta buồn đến độ mí mắt cụp xuống như sắp ngủ.
Không có Sở Quy Ninh, ta cũng mất cả hứng trò chuyện.
Đoàn người yên tĩnh hiếm có, chỉ còn tiếng vó ngựa đều đều vang vọng trong không trung.
Ta là bị hoàng huynh đích thân sai người bắt về.
Ở trang phủ trễ nải quá lâu, chẳng ngờ mấy tháng trôi qua chớp mắt, ngày đại hôn đã cận kề.
Vì để việc hôn sự diễn ra suôn sẻ, hoàng huynh đành hạ lệnh áp giải ta về, bắt ta học thuộc lễ nghi cưới hỏi.
Chỉ là… thời thế bất dung người, thiên địa bất thuận.
Trước lúc hôn mê, ý thức cuối cùng còn sót lại trong ta là một tiếng cười khổ.
“Sơ suất rồi… tám chuyện hại thân.”
Ta tỉnh lại trong cơn mê mộng mông lung, đầu óc choáng váng nặng trĩu.
Mở mắt ra, trước mắt là một thiếu nữ xa lạ, khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ tươi, chói mắt đến nỗi khiến người ta thấy hoa cả mắt.
Ta lơ mơ dần tỉnh, ánh nhìn đối diện với một gương mặt có phần xa lạ.
Tỉ mỉ hồi tưởng, chợt nhận ra: đây chẳng phải là thứ nữ nhà Thiếu phó, tên gọi Liễu Y Y hay sao?
Đầu óc ta vận chuyển nhanh như lửa cháy, từng mẩu chuyện bát quái về phủ Thiếu phó lần lượt hiện ra như đèn kéo quân trong tâm trí.
Nhà Thiếu phó, hậu viện chẳng mấy bình yên…
Một vị chính thê mười ba phòng thiếp thất, người nào cũng là cao thủ đấu đá chốn hậu viện, ngày ngày âm mưu toan tính, tranh đấu sống còn, chẳng khác nào nuôi cổ trong chum.
Huống chi đám con cháu nhà Thiếu phó, ngón tay đếm không xuể.
Sáu công tử tám tiểu thư, trừ tứ công tử và lục tiểu thư là do chính thất sinh ra, còn lại toàn là con của thiếp thất.
Nữ tử trước mặt dung mạo đoan trang, ánh mắt long lanh lướt nhẹ, dưới mắt có một nốt ruồi lệ, song nụ cười kia chẳng chạm đến đáy mắt.
Chính nốt ruồi này khiến ký ức của ta về nàng dần khơi lại.
Thứ nữ do thiếp thất thứ bảy sinh ra trong phủ Thiếu phó — Liễu Y Y, chính là cao thủ tranh đấu hậu viện.
Thiếu phó nâng niu nàng như châu báu, sủng ái vô ngần, đến mức nàng được đối đãi chẳng kém gì con gái chính thất.
Nói đến khuyết điểm thì chỉ có một — đầu óc bị tình ái lấp đầy, đến Vương Bảo Xuyến cũng phải nhường nàng hai rổ rau dại.
Từng tư tình với biểu huynh, dâng trọn tâm can, cuối cùng phát hiện biểu huynh đã có người trong lòng, tiếp cận nàng chỉ vì lợi dụng.
Từng đắm say cùng thư sinh nghèo, rủ nhau tư thông bỏ trốn, kết cục suýt bị bán vào kỹ viện.
Từng vụng trộm qua lại với công tử nhà Thái úy, bị chính thất bắt quả tang, danh dự tan tành.
Thế mà, Thiếu phó vẫn không nỡ trách phạt lấy một lời, trái lại còn cố sức che đậy mọi chuyện, không để rò rỉ nửa lời ra ngoài.
Nhưng… điều đó thì có liên quan gì tới ta?
Hậu viện nhà Thiếu phó có loạn đến đâu, cũng chẳng dính dáng gì đến một công chúa như ta.
Liễu Y Y thấy ta tỉnh lại, thần sắc dữ dằn, trong mắt ánh lên một tia điên loạn.
“Một công chúa bị cả kinh thành tránh như ôn dịch, dựa vào đâu mà cưới được Quy Ninh ca ca? Ngươi không xứng với huynh ấy!”
“Ngươi…”
Ta ngẩn người, trong lòng đầy dấu hỏi.
Mắng đến đầu ta rồi sao? Thế thì thật đúng là bánh bao chọi chó, chẳng có đường về, là tự rước họa vào thân.
Ta mím môi dưới chạm môi trên, không cho nàng kịp nói tiếp, liền tuôn một tràng như suối chảy.
“Ta không xứng, thế còn ngươi xứng chắc? Ngươi là cái thá gì? Chuột chui cống rãnh, chỉ dám lén lút sau lưng làm trò bẩn thỉu.”
“Lời hôm nay của ngươi truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười thiên hạ, dân đen cũng phải ôm bụng cười, hào môn thế gia càng chê cười khinh miệt.”
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Thứ nữ nhà Thiếu phó, không ai biết tên, chẳng ai nghe danh. Chẳng có dung mạo khuynh thành, cũng không có tài đức gì đáng kể.”
“Nếu hôm nay ngươi không bắt cóc bản công chúa, ai biết đến cái tên Liễu Y Y của ngươi chứ?”
“Ngươi cũng dám mơ tưởng đến Sở Quy Ninh? Hắn là độc tử của Trấn Quốc công, còn ngươi, chỉ là thứ nữ nơi hậu viện phủ Thiếu phó, môn không đăng, hộ không đối, mơ giữa ban ngày!”