12
Sở Quy Ninh – ngoại truyện tam
Ngày cổ họng ta đã khỏi mà vẫn chẳng thể phát ra âm thanh.
Ta hiểu, ta đã mắc bệnh.
Thế giới của ta rơi vào câm lặng.
Ta chẳng muốn nghe, cũng chẳng muốn nói.
Chẳng muốn giao tiếp cùng người, cũng chẳng muốn biết chuyện ngoài kia thay đổi ra sao.
Chỉ có Đại Tráng là người duy nhất còn ở lại bên cạnh ta.
Thế nhưng, Thẩm Kim Chi lại ầm ầm xông vào, phá tan mọi lớp phòng ngự của ta.
Rõ ràng là công chúa một nước, vậy mà lắm lời đến mức chẳng có nửa điểm đoan trang.
Từ việc vặt thường nhật cho tới chuyện phiếm chốn kinh thành, nàng đều kể lể rôm rả, ríu rít bên tai ta chẳng ngơi.
Lẽ ra ta phải chán ghét, nhưng chẳng biết tự khi nào đã thành quen thuộc, dần dà không rời nổi.
Nàng ưa nơi nắng sáng, luôn kéo ta ra tắm nắng cùng nàng.
Ánh dương phủ trên vai, giọng nàng êm như tiếng oanh ca, ấm áp như thuở nhà xưa còn đoàn viên.
Nàng thích ăn cay, càng cay càng tốt.
Ta nếm thử một miếng, cả gương mặt đỏ bừng, trán toát đầy mồ hôi.
Nàng cười ngặt nghẽo, lại tiếp tục lải nhải bên tai ta đủ điều.
Trong khoảnh khắc ấy, ta mơ hồ cảm thấy — như vậy cũng không tệ.
Nàng luôn mang kẹo bên mình, từng nhét một viên vào miệng ta.
Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, át cả vị đắng đau thấu tim gan của chén thuốc năm xưa.
Hóa ra, những thay đổi này… không hẳn là điều xấu.
Nàng rất biết trêu người, lời nói ra khiến đối phương mặt mày biến sắc, song lại chẳng ai thực lòng giận được nàng.
Ta từng nhiều lần lén lút bỏ chạy.
Thế nhưng khi nhìn nàng thở hồng hộc đuổi theo sau lưng, trong lòng ta lại thấy vui lạ lùng.
Nàng chạy nhanh tới bên ta, khẽ cười tươi tắn.
“Sở Quy Ninh, ta bắt được chàng rồi.”
Thế giới tĩnh lặng của ta, trong khoảnh khắc ấy, liền bị đánh vỡ.
Tiếng ồn ào tràn về, không dứt.
Chính khoảnh khắc đó, ta chợt hiểu — thế giới này, không nhất thiết phải lặng yên.
Khi biết nàng lâm vào hiểm cảnh, ta mới hiểu lòng mình đối với nàng ra sao.
Nàng đã in dấu trong tâm ta, sâu hơn cả sinh mệnh.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ta bắn ra mũi tên kia.
Tay ta vững, mà tim ta run, tựa hồ sắp vỡ.
Mãi đến khi nàng ngã vào lòng ta, hơi ấm rõ ràng ôm trọn trong vòng tay, tim ta mới dần dịu xuống.
Kim Chi, ta muốn nói với nàng.
Kim Chi, ta bắt được nàng rồi.