QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Đại Tráng, chủ tử nhà ngươi… phát hiện ra ta từ lúc nào?”
Đại Tráng cúi đầu đáp ngay:
“Ngay từ câu đầu tiên công chúa cất tiếng.”
Ta nhướng mày, kinh hãi thất sắc:
“Sao có thể? Rõ ràng ta nói rất khẽ mà!”
Đại Tráng ấp a ấp úng:
“Chủ tử từ nhỏ… tai thính dị thường.”
Ta nhớ lại những lời ta nói khi nãy–nào là Lâm muội muội, thỏ con bệnh tật, rồi còn… hắn không được…
Ngay giữa ban ngày ban mặt, ta thì thầm sau lưng người ta, rốt cuộc lại để chính đương sự nghe thấy.
Một cảm giác xấu hổ như sóng trào cuộn lên trong lòng.
Ta lắp ba lắp bắp, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Ta thật đáng chết!
Thế nhưng, ta lại chẳng trốn thoát. Đại Tráng giữ ta lại trong trang phủ, còn chu đáo đổi phòng nghỉ của ta sang ngay sát vách phòng Sở Quy Ninh.
Đại Tráng cung kính nói:
“Như vậy sẽ tiện cho công chúa điện hạ giúp chủ tử trị bệnh.”
Vừa nói xong đã thấy mình lỡ lời, mặt đỏ bừng bối rối sửa lại:
“Không, không phải… là tiện để công chúa và chủ tử bồi dưỡng tình cảm.”
Ta nghiêm mặt tuyên bố:
“Ta thực chẳng biết chữa bệnh câm.”
Đại Tráng gật đầu qua loa lấy lệ, nét mặt vẫn tin tưởng vững chắc không đổi.
Ta quay đầu bắt gặp ánh mắt đầy bất lực của Sở Quy Ninh.
Hắn giơ tay ra hiệu vài cái.
Bỗng dưng ta hiểu ra.
Sở Quy Ninh nói: Đại Tráng… là kẻ ngốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong trang viện này chỉ có ba người.
Một kẻ lắm lời, một người câm, lại thêm một kẻ ngốc.
Quả là… thiên địa tạo thành một tổ hợp hoàn mỹ!
Ta bắt đầu… chữa bệnh cho Sở Quy Ninh.
Không, nói đúng hơn là… bồi dưỡng tình cảm.
Sáng sớm, khi Sở Quy Ninh mở cửa sổ, ta đã cao giọng từ phòng bên gọi sang:
“Sở công tử, ngài ăn sáng chưa?”
Hắn không đáp, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh thâm trầm lặng lẽ nhìn ta.
Ta một mình độc thoại, càng nói càng cao hứng.
“Sở công tử, đồ ăn bên này thanh đạm quá, ta muốn ăn cay, càng cay càng tốt!”
“Ta thấy trong hồ của ngài nuôi cá chép, gầy nhom cả lũ, trong phủ ta cá mập như heo ấy.”
“Sở công tử, ai là người chăm vườn hoa của ngài vậy, chăm khéo thật đó.”
“Sở công tử, sắc mặt ngài hôm nay lại thêm phần tái nhợt, hay là… uống thêm chút nước nóng?”
Bốp một tiếng, cửa sổ gỗ bị đóng sầm lại.
Ta thở dài một hơi, thật là… chưa kịp khởi động giọng đã bị ngắt rồi!
Nhẩm tính trong trang viện này, tổng cộng chỉ có ba người.
Nếu không tìm Sở Quy Ninh nói chuyện, chẳng lẽ lại đi nói với tên đầu gỗ Đại Tráng kia?
Ta mà im lặng thì cả người như mất hết sức lực.
Còn chưa kịp tìm đến hắn, thì Đại Tráng đã xuất hiện trước cửa.
Chín thước đại hán đứng thẳng như tượng thần giữ cửa, chẳng khác nào hổ đứng canh cổng.
“Công chúa điện hạ, chủ tử sai ta đưa người đi dạo quanh trang viện một vòng.”
Ta đảo mắt mấy lượt, đường hoàng nói:
“Sở Quy Ninh đâu? Chuyện này hắn nên tự mình làm mới phải.”
Đại Tráng trả lời ngay, giọng thật thà:
“Chủ tử thân thể suy nhược, cần tĩnh dưỡng…”
Chưa để hắn nói hết lời, ta đã quay gót gõ cửa phòng Sở Quy Ninh.
Ba tiếng gõ chưa dứt, cửa đã mở.
Một Sở Quy Ninh chỉnh tề y phục bước ra, thần sắc nhã nhặn, dáng vẻ thư sinh, lập tức khiến hai mắt ta sáng bừng.
Miệng ta liền bật ra lời khen ngợi, không kìm được mà thao thao bất tuyệt.
“Sở công tử tuấn lãng phong thần, văn võ song toàn, tư thái như thần, diện mạo tựa hoa!”
“Nếu ngài bước ra phố lớn, ắt khiến bách tính kinh thành mê mẩn, nhìn đến chấn động vệ doanh…”
Ta nói một hơi không dừng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hơi cũng không hụt.
Đến nỗi Đại Tráng đứng nghe mà mắt ngơ như tượng, mồm há mà chẳng nói nên lời.
Một lúc sau mới lắp ba lắp bắp thốt lên được một câu:
“Danh tiếng công chúa quả không sai chút nào.”
Ta mỉm cười ngượng ngùng, dịu dàng như gió xuân.
Sở Quy Ninh bên cạnh thì nhẫn nhịn đến cực hạn, mấy lần toan đưa tay ra hiệu đều bị ta cắt ngang giữa chừng.
Bất lực vô cùng, hắn đành sải bước nhanh hơn, mặt đỏ bừng, thở dốc từng hơi, nhưng tuyệt chẳng dừng lại.
Còn ta, đi đến khi chân mỏi, liền dừng lại nghỉ ngơi, tay cầm chén trà tu ừng ực như uống nước suối.
Sở Quy Ninh ngồi trên băng đá, thở hồng hộc, hơi thở ngắt quãng, sắc mặt đỏ hồng hơn cả những đóa hoa tươi thắm trong viện.
Ta tặc lưỡi vài tiếng, nhất thời không kìm lòng được, buột miệng thốt ra:
“Sở công tử, nếu ngài là thân nữ nhi, hẳn đã sớm bị cường đoạt rồi.”
Lời vừa dứt, ta lại nghĩ lại, bèn ngượng ngùng nói tiếp:
“À… mà ngài đã bị cường đoạt rồi.”
Người cường đoạt ấy, không ai khác, chính là ta.
Sở Quy Ninh sau một hồi bình ổn hơi thở, liền giơ tay vung vẩy trước mặt ta.
Đại Tráng lập tức lĩnh hội ý tứ, nghiêm chỉnh thông dịch:
“Chủ tử nói… công chúa điện hạ, xin ít lời một chút.”
Ít lời? Đó là điều chẳng thể nào có được.