- Trang chủ
- Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
- Chương 9: Thả ta xuống??!
Chương 9: Thả ta xuống??!
Truyện: Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Tác giả: Ninh Viễn
- Chương 1: Trì Lẫm đến một thời đại hoàn toàn xa lạ.
- Chương 2: Muốn cho Lâu tỷ tỷ ít tiền tiêu vặt.
- Chương 3: Làm phiền tỷ tỷ đại nhân rồi.
- Chương 4: Thật sự quá xấu hổ rồi.
- Chương 5: Cái này nàng nhận ra.
- Chương 6: Để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi.
- Chương 7: Các hạ hậu trù, có thể hiện thân một chút được không?
- Chương 8: Giờ làm sao ta?!
- Chương 9: Thả ta xuống??!
- Chương 10: Thánh thuyền ơi, hóa ra Trì Lẫm xinh như vậy sao?
- Chương 11: Hai người... sống chung?
- Chương 12: Nơi đây gì cũng có, chỉ là không có Bệ Hạ.
- Chương 13: Đưa ngươi đi học.
- Chương 14: Ngây thơ vũ trụ.
- Chương 15: Bị thương có thể đến đây kêu đau với ta.
- Chương 16: Ta biết động đậy.
- Chương 17: Không nói như vậy làm sao solo từ trong trứng đến giờ.
- Chương 18: Còn ra thể thống gì nữa!
- Chương 19: Là ngươi kêu ta lại, ta sẽ không khách khí đâu.
- Chương 20: Tiểu vương bát đản này vừa mới... hung ta?
- Chương 21: Không phải yêu sớm đấy chứ?
- Chương 22: Tiểu bạch thỏ yêu đương.
- Chương 23: Hôm nay cũng ngoan lắm.
- Chương 24: Đây là nhẫn đôi...
- Chương 25: Muốn hung hăng cắn một ngụm.
- Chương 26: Động tác che chở của Lâu Mịch, rất giống một cái ôm.
- Chương 27: Hỏng rồi.
- Chương 28: Hình như hơi sai sai?
- Chương 29: Đến rồi.
- Chương 30: Tối Nay.
- Chương 31: Được! Đi Viện bảo tàng!
- Chương 32: Thật sự muốn có một bé bạn gái đáng yêu như Trì Lẫm.
- Chương 33: Quả nhiên là nữ hiệp.
- Chương 34: Dù là ai cũng sẽ khẩn trương, tim đập rối loạn.
- Chương 35: Dùng sắc đẹp để hành hung.
- Chương 36: Ta lại khen một nữ nhân khác ngoài Bệ Hạ.
- Chương 37: Phản ứng nhanh vậy? Nhiệt tình ghê nha.
- Chương 38: Trời ơi, Cao Lầu Mịch Tuyết phiên bản người thật?!
- Chương 39: Ta sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng đến cùng.
- Chương 40: Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
- Chương 41: Ta đã ăn rồi ... Ta không chê ngươi.
- Chương 42: Nàng không chỉ khen ngợi nữ nhân khác, giờ còn bắt đầu hống...
- Chương 43: Nếu Lâu Mịch... thật sự là Bệ Hạ...
- Chương 44: Có phải Mịch Mịch chọc khóc không?
- Chương 45: Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả.
- Chương 46: Trì Lẫm không kịp phòng bị, cũng bị nàng kéo xuống theo.
- Chương 47: Đêm qua ngọt ngào quá nhỉ.
- Chương 48: Chào mừng đến với thế giới người lớn.
- Chương 49: Đánh không lại ngươi.
- Chương 50: Cáo từ.
- Chương 51: Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi.
- Chương 52: Ngươi thua, liền thôi học cho ta.
- Chương 53: Khóa lại cp Tuyết Đồ Ăn cho ta đi.
- Chương 54: Cái ôm chặt.
- Chương 55: Hay là chính ngươi đến xem đi?
- Chương 56: Có thể xuyên qua lớp vỏ đó, tiến vào nội tâm nàng, chỉ có Bệ Hạ.
- Chương 57: Tiểu hỗn đản này chắc cũng thích ta lắm.
- Chương 58: Người phải rời trường không phải là ta mà là ngươi.
- Chương 59: Chúng ta chơi trò chơi đi.
- Chương 60: Trì Lẫm muốn tiến lên nắm tay Lâu Mịch.
- Chương 61: Đây mới là bộ mặt thật của thời đại này sao?
- Chương 62: Ngươi là vai chính trong thế giới của ta.
- Chương 63: Trì Lẫm là nhân chứng duy nhất.
- Chương 64: Tiểu Trì Lẫm của ta còn đang chờ ta đây.
- Chương 65: Phương hướng ngươi đi từ trước đến nay đều sai rồi.
- Chương 66: Lần này Trì Lẫm sẽ không từ chối nàng.
- Chương 67: Ngươi nói với ta, ngươi một chút cũng không thích ta.
- Chương 68: Kết hôn?
- Chương 69: Nhà ta không có mỏ vàng.
- Chương 70: Không phải tiên nữ mà là yêu tinh.
- Chương 71: Đây là ai?!
- Chương 72: Thì ra là quá thích ta.
- Chương 73: Hôn môi cũng đâu làm có thai.
- Chương 74: Muốn chiếm một chút tiện nghi của nàng, sao lại khó như vậy...
- Chương 75: Một khả năng.
- Chương 76: Đừng chạm vào ta.
- Chương 77: Mọi người dường như đều thích ta.
- Chương 78: Ta mới là Trì Lẫm!
- Chương 79: Tấn Nghi.
- Chương 80: Đừng ỷ vào đôi mắt, hãy tự hỏi lòng mình.
- Chương 81: Ngươi là ai?
- Chương 82: Vậy ngươi đi đi.
- Chương 83: Ngươi cũng là một người... cố nhân của ta.
- Chương 84: Chỉ thiếu một đoạn đường nữa thôi!
- Chương 85: Chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
- Chương 86: Kẻ thuộc về thiên mệnh.
- Chương 87: Ta bị ngươi bế qua thì thành ra cái dạng gì?
- Chương 88: Ngươi lại hôn ta thêm lần nữa đi.
- Chương 89: Trì - Đệ nhất cổ nhân không hiểu tình thú - Lẫm
- Chương 90: Không có cái nào dùng được!
- Chương 91: Ta tự mặc.
- Chương 92: Là tỷ tỷ a...
- Chương 93: Ta nhớ ra rồi.
- Chương 94: Suy luận rất có lý!
- Chương 95: Không được làm nũng!
- Chương 96: A a a a
- Chương 97: Tỷ ngươi điên rồi!
- Chương 98: Có ai ship CP Lẫm Tuyết không?
- Chương 99: Phó bản là gì? Có vui bằng chơi với Lẫm tỷ tỷ không?
- Chương 100: Quá lý thuyết suông, không đủ thực tiễn.
- Chương 101: Các ngươi theo tà giáo đều tích cực như vậy sao?
- Chương 102: Hảo hảo học tập ♀ mỗi ngày tiến bộ một chút
- Chương 103: Ta chính là thích nghe ngươi khen ta.
- Chương 104: Là của ta!
- Chương 105: Lẫm thiếu chủ mà nàng ngưỡng mộ, lại đang đứng ngay trước mắt nàng!
- Chương 106: Hai nữ nhân, cũng có thể sinh hài tử sao?
- Chương 107: Nữ hoàng với đại thần cp thì không cắn à?
- Chương 108: Chưa từng thấy bao giờ.
- Chương 109: Đừng ra ngoài!
- Chương 110: Có ngươi ở đây, ta một chút cũng không sợ.
- Chương 111: Chiến đội Cửu Thiên chắc chắn thua.
- Chương 112: Luôn có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống.
- Chương 113: Thực xin lỗi, ta vậy mà quên mất rồi.
- Chương 114: Vũ trụ rộng lớn đến đâu, ta vẫn có thể tìm được ngươi. (Hoàn)
- Chương 115: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 1 )
- Chương 116: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 2 )
- Chương 117: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 3 )
- Chương 118: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 4 )
- Chương 119: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 5 )
- Chương 120: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 1 )
- Chương 121: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 2 )
- Chương 122: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 3 )
- Chương 123: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 4 )
- Chương 124: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 5 )
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Hệ thống X-H đã được lắp đặt khắp mỗi căn phòng. Lâu Mịch về phòng sau đó hỏi X-H làm thế nào để có gỡ keo dính ra.
X-H giúp nàng đặt hàng dung dịch tẩy keo, nhắc nhở: "Thanh toán hay không?"
Lâu Mịch gật đầu xác nhận sau đó, hệ thống quét khuôn mặt người dùng, lập tức thanh toán. Đơn hàng biến thành bản đồ hình ảnh, hiển thị từ siêu thị cách đây 1.2km giao đến, dự kiến khoảng 10 phút.
10 phút sau, nhận được chuyển phát nhanh, bảo an tòa nhà tự mang gói hàng đến tận cửa.
"Lâu nữ sĩ chào ngài, hàng chuyển phát nhanh của ngài đây."
Lâu Mịch vốn định nhận, nhưng tay mở không ra, đành phải vươn nắm tay ra: "Ngươi để ở đây đi."
Bảo an nhìn mặt có vẻ một lời khó nói hết, chỉ có thể làm theo.
Dùng cánh tay ôm gói hàng, quay về phòng mình, định dùng chân đóng cửa lại thì một chân đá vào khung cửa, đau đến nỗi Lâu Mịch ôm chân nhảy lò cò nửa ngày.
Hôm nay là ngày xui xẻo gì thế này?
Lâu Mịch ngồi trên giường, định đổ dung dịch tẩy keo ra để giải quyết cơn khủng hoảng, nhưng cả quá trình lại chẳng khác nào đang mô phỏng cảm giác của Doraemon có tay mà như không có, chỉ sơ ý một chút thôi, gần nửa chai dung dịch đã đổ ra ngoài.
Vội vàng nâng chai lên, may mắn giữ lại được hơn phân nửa.
Lâu Mịch dự định dùng ngón áp út và ngón út của một bên tay để móc lấy chai dung dịch, cố đổ lên phần ngón tay dính chặt còn lại.
Nhưng ai mà ngờ được, cái chai tẩy keo này lại to như vậy! Căn bản là không móc tới, nếu mạnh tay kéo một phát thì có khi đổ hết phần còn lại ra ngoài cũng nên.
Làm cái sản phẩm này, mấy người thiết kế có nghĩ tới không vậy, vì sao người ta lại cần một chai tẩy keo? Còn không phải vì bộ phận nào đó bị dính, bộ phận này rất có thể chính là tay à!
Tay bị dính chặt rồi thì làm gì còn sức mà nắm, vậy mà không biết làm cái chai nhỏ một chút cho người ta dễ lấy?
Lâu Mịch tức đến ngứa răng, tự hỏi rốt cuộc là do mình tính nóng như kem, hay do mấy món đồ chết tiệt này thật sự khiến người ta phát điên.
Dù khoa học kỹ thuật có tiến bộ tới đâu, vẫn có mấy chuyện vặt cỏn con thế này là không thể giải quyết được.
Lâu Mịch chật vật rút một cây tăm bông từ hộp ra, định dùng nó để thấm dung dịch bôi lên phần dính keo.
Tưởng rút một cây kết quả kéo ra một chuỗi, làm đổ cả bàn.
Đúng lúc Lâu Mịch muốn một quyền đập vỡ cái bàn thì Tiger, con chó Corgi của Trì Lẫm nuôi hứng phấn chạy tới, cái mông tròn xoe ngoáy tới ngoáy lui, dán sát lấy chân dài của Lâu Mịch mà cọ lia cọ lịa.
"No!" Lâu Mịch lời lẽ nghiêm khắc từ chối, "Lần trước ngươi đi tè trong ngăn tủ của ta chuyện đó ta chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Đừng làm loạn nữa, không thấy ta hiện tại sinh hoạt còn không thể tự lo được sao!"
Tiger làm gì quan tâm Lâu Mịch nghĩ gì trong lòng, cả ngày không thấy bóng người, giờ mới vớ được "hàng tươi sống nóng hổi" để thân thiết một chút, động tác cọ chân vô cùng điên cuồng, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Lâu Mịch tuyệt vọng......
Nàng dạy dỗ con chó ngốc này không biết bao lần rồi, vậy mà nó vẫn cứ dính nàng như sam là sao? Đầu óc để đâu rồi?
Một ngày hôm nay của Lâu Mịch, cơ hồ là ăn đủ mọi khổ ải nhân gian.
Chính lúc lao lực vật lộn giữa thảm họa cá nhân và bực mình tích tụ, Trì Lẫm đi ngang qua cửa phòng nàng:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâu Mịch mặt mày ủ rũ: "Lại đây lôi Tiger ra giùm đi!"
Trì Lẫm bước tới, dẫn Tiger ra khỏi phòng ngủ, v**t v* đầu nó nói: "Tỷ tỷ hiện tại muốn ở một mình một lúc, chúng ta đừng quấy rầy nàng nữa nha."
Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang nói chuyện với đứa trẻ nhỏ.
So với Trì Lẫm dịu dàng bao nhiêu, thì Lâu Mịch hoàn toàn chính là dạ xoa.
Tiger sau khi được Trì Lẫm trấn an, quả thật liền ngoan ngoãn không còn nhảy nhót làm loạn nữa.
Nữ Hoàng trước kia thích săn bắn, mười mấy chú chó săn đều do Trì Lẫm tỉ mỉ chăm sóc, đến cả giống chó săn dữ dằn còn bị nàng thu phục ngoan ngoãn, huống chi là con cún nhỏ mềm mại ngoan hiền do chính tay nàng nuôi lớn từ nhỏ như Tiger.
Lâu Mịch tò mò mà thò đầu dài ra ngoài xem, thấy Trì Lẫm đang quay trở lại, lập tức ngồi thẳng lưng.
Trì Lẫm đã phát hiện ra nàng bất thường: "Tỷ tỷ, để ta giúp ngươi?"
Nàng hoàn toàn không nghĩ để cái tiểu yêu tinh này thấy bộ dáng xui xẻo của mình.
Lâu Mịch: "Không cần."
Trì Lẫm nhìn ra nàng khẩu thị tâm phi, trực tiếp vào phòng, rút hai cây tăm bông thấm đầy dung dịch tẩy keo, tỉ mỉ mà bôi lên kẽ ngón tay của Lâu Mịch.
Lại tự tiện làm chủ......
Lẽ ra Lâu Mịch nên cảm thấy khó chịu mới phải. Trước kia, gặp mấy chuyện tương tự như thế này, hai người cãi nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này, nàng lại không tìm thấy điểm khó chịu nào, ngược lại, còn có cảm giác thoải mái vì được chăm sóc.
Suốt quá trình, hai người không ai nói lời nào. Lâu Mịch ngồi yên trên giường, Trì Lẫm vì để thuận tay mà nửa quỳ trước mặt nàng, phối hợp rất tự nhiên, hoàn toàn không thấy có gì không ổn. Toàn bộ quá trình, Trì Lẫm đều hết sức chuyên chú.
Không hỏi nàng tại sao lại thành như vậy, cũng không có chút ý cười nhạo, điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của Lâu Mịch.
Hoàn toàn không giống phong cách Trì Lẫm.
Trì Lẫm hấp tấp bộp chộp làm cái mái tóc đỏ rực chạm vào mũi Lâu Mịch, khiến nàng đặc biệt ngứa, muốn hắt hơi, cứng cả người nhịn xuống.
"Xong rồi."
Dùng xong giọt cuối cùng dung dịch tẩy keo, Trì Lẫm cười với Lâu Mịch.
Hai tay Lâu Mịch vẫn không hoàn toàn thoải mái, có cảm giác như phủ một lớp mỏng, bất quá cuối cùng đã có thể mở ra.
Lắc lắc tay, Lâu Mịch nói:
"Chân thế nào? Thuốc trước đó cho ngươi dùng chưa?"
"Chưa, chân không đau nữa nên ta không dùng. Thuốc ta cất lại, lo trước khỏi hoạ."
Kỳ thật chân vẫn có một chút cảm giác đau, nhưng Trì Lẫm trước kia luyện võ thường bị thương, lên chiến trường càng không cần nói, chỉ cần đầu không rơi thì mọi thứ đều là trầy da. Nàng không quá để tâm đến nỗi đau nhỏ nhặt này.
"Làm bộ mạnh mẽ cái gì chứ? Mau bôi thuốc vào cho ta! Không thì lát nữa ngươi lại viện cớ đau chân không chịu đi học cho xem." Lâu Mịch thúc giục nàng, "Mau lên, cất gì mà cất, xài hết ta lại cho ngươi thêm."
Trì Lẫm thấy nàng có vẻ thực sự không kiên nhẫn, không biết mình đắc tội nàng chỗ nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nói:
"Tỷ tỷ đừng giận ta, ta đi bôi ngay đây."
Đã bảo đừng gọi ta tỷ tỷ...... Lời này Lâu Mịch đã nói phát chán rồi, cũng lười nói lại.
"Đi đi."
Trì Lẫm rời đi, Lâu Mịch thì vào nhà vệ sinh rửa tay, từ nhà vệ sinh ra thì vừa đi vừa nói: "X, thời tiết ngày mai thế nào?"
AI bất ngờ không phản ứng, hoàn toàn ngó lơ nàng.
Lâu Mịch dừng lại, đối diện hệ thống thông minh trên tường gõ gõ, nâng cao giọng nói: "X?"
Vẫn không động tĩnh.
"Hỏng rồi sao?"
Lúc này Trì Lẫm ôm theo mấy quyển sách bước ra, quay sang AI hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ta phải làm sao mới mua được những cuốn sách khác?"
AI lập tức sáng đèn khi bắt được tín hiệu giọng nói của nàng, trả lời: "Dưới đây là một số trang web có thể mua sách..."
"Khoan, đợi chút." Lâu Mịch chỉ vào AI: "Ngươi đổi tên cho nó? Tiên sinh?"
Khó trách vừa rồi gọi nó mà nó không phản ứng.
Trì Lẫm: "Đúng vậy, vì nó học thức uyên bác, cái gì cũng hiểu."
Lâu Mịch nghĩ đến lúc nàng mới vào cửa, hình như bắt gặp Trì Lẫm đang cúi đầu khom lưng hành lễ trước bức tường?
Hóa ra nàng khom lưng hành lễ với AI.
Tiên sinh...... Học thức uyên bác??
Lâu Mịch cạn lời, chậm rãi lùi ra sau vài bước, quay trở về phòng mình:
"...... Ngươi vui là được."
Đêm nay Lâu Mịch vẫn như thường lệ, không buồn ngủ, chăn ga đều bị nàng lăn lộn đến rối loạn, trong lòng vẫn thực sự bồn chồn.
Lấy điện thoại ra, vào trong nhóm WeChat chiến đội Cửu Thiên hỏi:
"Chém người không?"
Đây là tiếng lóng khi các nàng chơi "Tái Chiến Giang Hồ", rốt cuộc "Tái Chiến Giang Hồ" quan trọng nhất chính là chém người.
Nửa phút sau, Phù Đồ xuất hiện.
"Mịch tỷ...... Gần 1 giờ rồi, lão nhân gia ngài còn tinh thần thế à?"
Lâu Mịch: "Chém không?"
Tạ Bất Ngư cũng ló mặt: "Chém!"
Hiện tại, nhóm mấy người cũ trong chiến đội chỉ còn ba người các nàng, cộng thêm Trác Cảnh Lam. Trước kia khi tiểu V và A Bảo còn ở, bất kể mấy giờ, hai nàng kia đều online quẩy banh nóc, đúng chuẩn "24/7 túc trực bên chiến trường".
Sau này người ta đi rồi, cũng tự thoát nhóm, nhóm chat Cửu Thiên cũng yên tĩnh không ít.
Lâu Mịch trước kia ghét bỏ các nàng ồn ào náo loạn, giờ tự nhiên lại không thích ứng với sự yên tĩnh này. Thỉnh thoảng nàng tự chủ động lên tiếng nói vài câu để điều hòa không khí.
Ba người cùng lúc online, vừa lên game liền nhắm vào phó bản khó nhất của "Tái Chiến Giang Hồ" - Tuyết Vực Đệ Nhất Phong.
Lúc này đúng là thời điểm có khả năng săn được Tuyết Đồng.
Tuyết Đồng - loại Boss cực hiếm, khó tìm nhưng dễ đánh, tỷ lệ rơi trang bị cực phẩm rất cao, chỉ có thể xuất hiện ở Tuyết Vực Đệ Nhất Phong, mà thời điểm xuất hiện thực sự quỷ dị.
Thời điểm "giờ vàng" mà Tuyết Đồng có thể xuất hiện chính là Lâu Mịch phải liên tục nằm vùng vài tháng, dùng cả quầng thâm mắt và mất ngủ mãn tính để tổng kết lại.
Tối nay Lâu Mịch có một loại dự cảm, một loại dự cảm của bậc vương giả —— Đêm nay, nàng nhất định sẽ bắt được một con Tuyết Đồng.
Hơn nửa đêm, Trì Lẫm cũng không thể ngủ được.
Giường thì rất thoải mái, phòng yên tĩnh, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, trong góc có đèn ngủ tỏa ánh sáng mờ nhạt mang lại cảm giác an toàn.
Đổi là người khác, xuyên qua mấy trăm năm rồi lại mệt mỏi cả ngày, đã sớm tìm Chu Công rồi.
Nhưng Trì Lẫm vẫn mở to đôi mắt, trong đầu vô số việc đang chờ tiêu hóa.
Từ manh mối mà hệ thống tiên sinh bên kia đưa ra, nàng thu được một vài manh mối, kết hợp lại cũng có thể suy ra một giả thuyết tương đối đáng tin cậy: Triều Đại Nguyên không hề được ghi chép lại trong bất kỳ cuốn sách lịch sử nào thời hiện đại. Khoảng cách giữa hiện tại, năm Công nguyên 2043, và Đại Nguyên, ước chừng rơi vào khoảng 500 đến 800 năm.
Vừa rồi nàng ra ngoài xem tinh tượng, quả nhiên tìm được ngôi sao dẫn đường bên cạnh mặt trăng.
Nhìn ngôi sao dẫn đường một lần, Trì Lẫm lại càng thêm hoảng loạn.
Tuy rằng Quốc Sư từng nói, dù nàng có ở lại thời không này bao lâu, thì lúc ngôi sao dẫn đường xuất hiện và đưa nàng quay về, thời điểm nàng trở lại cũng sẽ vẫn chính là khoảnh khắc lao xuống hồ kia. Nghĩa là nàng có đủ thời gian để tìm kiếm tung tích Nữ Hoàng.
Nhưng cảm giác lo lắng vẫn bám riết như bóng theo hình.
Qua hết ngày đầu tiên, nàng căn bản không tìm được bất kỳ manh mối nào. Giờ phút này, trong lòng chỉ toàn là những suy nghĩ bất an — liệu quê hương của nàng, nơi nàng từng tận mắt chứng kiến đổ máu, có còn đang phát sinh biến số gì mới hay không?
Kẻ ẩn sau màn hại mạng Nữ Hoàng sao có thể dễ dàng dung tha cho đám lão thần trung thành kia tiếp tục chống cự?
Trần tướng quân và đội quân cứu viện hiện tại ở đâu? Có thể thuận lợi tiến vào kinh thành không?
Giả sử chính biến lần đó thực sự do nàng ngấm ngầm thao túng, thì việc đầu tiên cần phải làm chính là loại trừ sạch sẽ những trung thần tận trung với triều Nguyên, dọn sạch chướng ngại cuối cùng...
Trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng thật sự như có lửa đốt, Trì Lẫm băn khoăn do dự: rốt cuộc nên chờ đến bình minh ngày mai rồi một mặt phải giả làm người hiện đại, mặt khác tiếp tục thăm dò tìm kiếm manh mối, hay là... thôi, đừng lãng phí thời gian buổi tối nữa.
Chính lúc Trì Lẫm tâm phiền ý loạn, Tiger đột nhiên nhảy lên giường, chân ngắn ngủn đạp một cái, rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Bộ lông mềm xù xù, cái mõm nhỏ gác lên cánh tay nàng, đôi mắt tròn đen như mực trong đêm cũng lấp lánh ánh sáng, cái vẻ đáng yêu Tiger khiến tâm trạng Trì Lẫm bớt căng thẳng phần nào.
Trì Lẫm vuốt đầu nó, nhẹ giọng nói: "Ngươi đến an ủi ta sao?"
Cái lưỡi nhỏ của Tiger l**m l**m mu bàn tay nàng, ướt nhẹp, còn hơi ngứa.
Trì Lẫm kề sát bên nó, cố gắng nhắm lại đôi mắt đã mỏi đến chua xót.
Ban đêm chạy đông chạy tây, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Bình tĩnh lại, an ổn ngủ một giấc.
Chỉ khi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có thể có tinh lực mà tiếp tục thăm dò, tiếp tục tìm kiếm.
Có Tiger làm bạn, Trì Lẫm dần dần tìm được cảm giác buồn ngủ.
Nàng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên nghe thấy từ xa truyền tới một trận la hét.
Trì Lẫm lập tức mở to mắt.
Tiếng la hét trong đêm yên tĩnh vang lên rõ ràng, khiến Trì Lẫm lập tức cảnh giác. Bao năm chinh chiến ngoài trời đã rèn cho nàng phản xạ đặc biệt nhạy bén với âm thanh.
Trì Lẫm tập trung lắng nghe, lại nghe thấy.
Là Lâu Mịch, nàng đang kêu cứu!
"Bay đâu —— cứu với! Ta sắp chết rồi!"
Chuyện là, Lâu Mịch vừa tìm được một con Tuyết Đồng, không ngờ mua một tặng ba, Tuyết Đồng chưa bắt được, ba con Tuyết Ma trước sau bao vây giết tới.
Tuyết Ma được mệnh danh là top 3 con quái khó chịu nhất Tuyết Vực Đệ Nhất Phong mà người chơi không muốn thấy. Lúc này da thịt nổi cả lên, Lâu Mịch một mình đối đầu ba con Tuyết Ma đồng loạt vây đánh, máu đang rớt điên cuồng, mắt thấy sắp phải treo xác đến nơi.
Phù Đồ – người chịu trách nhiệm hồi máu – bị con Tuyết Ma đầu tiên đánh choáng váng ngay lập tức, không kéo nổi quái. Vài giây sau, vừa mới hồi lại, lại bị con thứ hai đánh choáng vàn thêm lần nữa. Trong khi Lâu Mịch đang hấp hối thì Phù Đồ vẫn đang... đứng tại chỗ lắc lư thân mình.
Còn Tạ Bất Ngư, vú em chuyên bảo kê, thấy Tuyết Đồng chạy loạn, nàng lập tức bỏ mặc đồng đội đuổi theo nó!
Lâu Mịch: "???"
Lâu Mịch nản lòng: "Không ai tới cứu thì ta chết thật đấy!"
Tạ Bất Ngư: "Tuyết Đồng quan trọng hơn! Nó mà chạy là không lấy được nữa! Mịch tỷ, ngươi chết rồi còn có thể sống lại, Tuyết Đồng chạy rồi là mất luôn đó! Chút nữa ta quay lại lo hậu sự cho ngươi!"
Lâu Mịch: "......"
Ta thấy chiến đội Cửu Thiên chắc giải tán tại chỗ luôn cho rồi.
Chính lúc Lâu Mịch còn sót lại một chút máu da, một tiếng động lớn vang lên khiến nàng sợ đến run lẩy bẩy.
Không phải âm thanh trong game, âm thanh này đến từ ngoài đời thực?
Lâu Mịch còn đang hoang mang nghi hoặc, thì đột nhiên cảm giác dưới chân lơ lửng, cả người như bị nhấc bổng lên.
Bên này, Trì Lẫm nghe thấy nàng kêu cứu, lập tức chạy tới cửa phòng ngủ của Lâu Mịch, định mở cửa xông vào — thì phát hiện đã bị khóa bên trong.
Cửa khóa?
Không quan trọng. Dù sao thì hôm nay đâu phải lần đầu nàng đá cửa.
Trì Lẫm chịu đựng đau đớn, dốc hết sức một chân đá bay cửa phòng, ổ khóa văng thẳng lên trần nhà, nàng vác Lâu Mịch lên vai rồi chạy.
Lâu Mịch mở mắt thấy rõ tình cảnh mình, hoàn toàn không hiểu, nhóc con này sức lực từ đâu ra mà lớn vậy: "Thả ta xuống??!"
Người chơi nếu đã chịu ảnh hưởng thế giới thực, trong game có khả năng sẽ có phản ứng tương ứng.
Bên trong trò chơi, Phù Đồ vừa tỉnh lại đã trông thấy Lâu Mịch cả người lơ lửng giữa không trung, bay vù vù về phía trước, lần nữa choáng váng, đây là tuyệt chiêu gì? Sao chưa từng thấy bao giờ?
Không ngờ Lâu Mịch lại nhờ vận rủi hóa may, khéo léo tránh được ba cú công kích của tuyết ma, rồi tung chiêu phản kích hạ gục cả ba con tuyết ma cùng lúc!
Phù Đồ mừng rỡ vỗ tay rào rào: "Tuyệt vời, Mịch tỷ chiến thuật hôm nay vẫn đỉnh cao thần sầu như mọi khi!"
Là tuyển thủ chuyên nghiệp, Lâu Mịch vẫn luôn giữ vững phẩm chất nghề nghiệp cực kỳ xuất sắc.
Mặc dù trong thực tế bị người nào đó vác đi như bao cát, vẫn có thể kiên trì phân tích sơ hở của quái, một chiêu nghịch chuyển thế cục.
Ngay khoảnh khắc sinh tử, Trì Lẫm bộc phát sức mạnh kinh người, bước đi như bay, khiêng Lâu Mịch nhét luôn dưới bàn ăn trong bếp:
"Tỷ tỷ đại nhân đừng sợ, ngươi cứ trốn ở đây, ta đi xem tên trộm kia ở đâu!"
Lâu Mịch kéo nàng lại, ánh mắt như sắp có thể ăn thịt người.
Tạ Bất Ngư khó khăn lắm bắt được Tuyết Đồng, vội nhắn riêng trong nhóm chiến đội để báo tin vui cho mọi người, tiện thể hỏi Lâu Mịch:
"Mịch tỷ, ngươi sao vậy?"
"Không có gì, nhà ta có bệnh nhân tâm thần mới trốn trại."
Trì Lẫm: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
Lâu Mịch thoát khỏi phó bản, tháo tinh thể kết nối xuống:
"Đồng đội trong chiến đội ta... Ngươi đá cửa đá đến nghiện rồi sao? Nửa đêm không ngủ thì đi đọc sách đi, được không?"
"Đồng đội chiến đội?" Trì Lẫm nhìn quanh một vòng, "Sao ta không thấy chiến hữu của ngươi?"
Đây là phương thức quấy rối kiểu mới khiến người ta mở mang tầm mắt sao?
Nhưng mà... nhìn Trì Lẫm thực sự rất nghiêm túc...
Hơn nữa vừa rồi Trì Lẫm đúng thật là chó ngáp phải ruồi, giúp Lâu Mịch nhặt về một mạng.
Lâu Mịch đặt tinh thể kết nối lên thái dương nàng, Trì Lẫm lập tức bị đưa vào trong game, trước mắt xuất hiện một ngọn núi tuyết hùng vĩ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được từ núi tuyết thổi xuống gió lạnh buốt.
Trì Lẫm vô cùng kinh hãi!
Lâu Mịch tháo tinh thể kết nối xuống.
"Này, đây là!" Nhớ tới lúc nàng vừa xuyên không cũng như thế này, "Là bí thuật tương đồng!"
Lâu Mịch nhìn chằm chằm khuôn mặt Trì Lẫm, cảnh cáo nàng: "Ta vừa rồi ở Tuyết Vực Đệ Nhất Phong, chỗ này nguy hiểm thế nào ngươi biết chứ, một phút không cẩn thận là bị treo mạng, ngồi xổm canh con mồi cả đêm cũng sẽ ngâm nước nóng (
ý là công dã tràng
). Lần trước ngươi lén dùng tài khoản phụ của ta mua đồ trong đó tiêu hết sạch, nể mặt mẹ của ngươi, ta không tính toán truy cứu làm gì. Giờ sắp tới là World Cup mùa đông, nó đối với ta cực kỳ quan trọng, liên quan đến điểm số mùa giải tiếp theo. Đây có thể là mùa giải cuối cùng trong sự nghiệp của ta, tuyệt đối không thể có sai sót gì. Nên xin ngươi đừng gây thêm chuyện. Làm ơn, để ta yên. Cảm ơn."
Trì Lẫm cảm nhận biểu cảm cùng lời nói của nàng, gật gật đầu:
"Tuy nghe không hiểu mấy, nhưng ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Lâu Mịch trong lòng hơi khó chịu, không thể nói ra là đối với Trì Lẫm hay chính mình.
Trì Lẫm không nói gì thêm, trở về phòng mình.
Về phòng rồi, Lâu Mịch nhìn cửa bị đá bay, hồi tưởng lại chuyện cả ngày hôm nay, cũng không rảnh lo đêm khuya, vội vàng gửi cho ba nàng tin WeChat.
Đừng nói là điên thật rồi? Nhìn cả ngày hôm nay, căn bản không có lúc nào là bình thường.
Trước báo cho bọn họ một tiếng, mất công quay lại nói bị ta ngược đãi đến thần kinh thất thường.