- Trang chủ
- Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
- Chương 6: Để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi.
Chương 6: Để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi.
Truyện: Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Tác giả: Ninh Viễn
- Chương 1: Trì Lẫm đến một thời đại hoàn toàn xa lạ.
- Chương 2: Muốn cho Lâu tỷ tỷ ít tiền tiêu vặt.
- Chương 3: Làm phiền tỷ tỷ đại nhân rồi.
- Chương 4: Thật sự quá xấu hổ rồi.
- Chương 5: Cái này nàng nhận ra.
- Chương 6: Để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi.
- Chương 7: Các hạ hậu trù, có thể hiện thân một chút được không?
- Chương 8: Giờ làm sao ta?!
- Chương 9: Thả ta xuống??!
- Chương 10: Thánh thuyền ơi, hóa ra Trì Lẫm xinh như vậy sao?
- Chương 11: Hai người... sống chung?
- Chương 12: Nơi đây gì cũng có, chỉ là không có Bệ Hạ.
- Chương 13: Đưa ngươi đi học.
- Chương 14: Ngây thơ vũ trụ.
- Chương 15: Bị thương có thể đến đây kêu đau với ta.
- Chương 16: Ta biết động đậy.
- Chương 17: Không nói như vậy làm sao solo từ trong trứng đến giờ.
- Chương 18: Còn ra thể thống gì nữa!
- Chương 19: Là ngươi kêu ta lại, ta sẽ không khách khí đâu.
- Chương 20: Tiểu vương bát đản này vừa mới... hung ta?
- Chương 21: Không phải yêu sớm đấy chứ?
- Chương 22: Tiểu bạch thỏ yêu đương.
- Chương 23: Hôm nay cũng ngoan lắm.
- Chương 24: Đây là nhẫn đôi...
- Chương 25: Muốn hung hăng cắn một ngụm.
- Chương 26: Động tác che chở của Lâu Mịch, rất giống một cái ôm.
- Chương 27: Hỏng rồi.
- Chương 28: Hình như hơi sai sai?
- Chương 29: Đến rồi.
- Chương 30: Tối Nay.
- Chương 31: Được! Đi Viện bảo tàng!
- Chương 32: Thật sự muốn có một bé bạn gái đáng yêu như Trì Lẫm.
- Chương 33: Quả nhiên là nữ hiệp.
- Chương 34: Dù là ai cũng sẽ khẩn trương, tim đập rối loạn.
- Chương 35: Dùng sắc đẹp để hành hung.
- Chương 36: Ta lại khen một nữ nhân khác ngoài Bệ Hạ.
- Chương 37: Phản ứng nhanh vậy? Nhiệt tình ghê nha.
- Chương 38: Trời ơi, Cao Lầu Mịch Tuyết phiên bản người thật?!
- Chương 39: Ta sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng đến cùng.
- Chương 40: Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
- Chương 41: Ta đã ăn rồi ... Ta không chê ngươi.
- Chương 42: Nàng không chỉ khen ngợi nữ nhân khác, giờ còn bắt đầu hống...
- Chương 43: Nếu Lâu Mịch... thật sự là Bệ Hạ...
- Chương 44: Có phải Mịch Mịch chọc khóc không?
- Chương 45: Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả.
- Chương 46: Trì Lẫm không kịp phòng bị, cũng bị nàng kéo xuống theo.
- Chương 47: Đêm qua ngọt ngào quá nhỉ.
- Chương 48: Chào mừng đến với thế giới người lớn.
- Chương 49: Đánh không lại ngươi.
- Chương 50: Cáo từ.
- Chương 51: Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi.
- Chương 52: Ngươi thua, liền thôi học cho ta.
- Chương 53: Khóa lại cp Tuyết Đồ Ăn cho ta đi.
- Chương 54: Cái ôm chặt.
- Chương 55: Hay là chính ngươi đến xem đi?
- Chương 56: Có thể xuyên qua lớp vỏ đó, tiến vào nội tâm nàng, chỉ có Bệ Hạ.
- Chương 57: Tiểu hỗn đản này chắc cũng thích ta lắm.
- Chương 58: Người phải rời trường không phải là ta mà là ngươi.
- Chương 59: Chúng ta chơi trò chơi đi.
- Chương 60: Trì Lẫm muốn tiến lên nắm tay Lâu Mịch.
- Chương 61: Đây mới là bộ mặt thật của thời đại này sao?
- Chương 62: Ngươi là vai chính trong thế giới của ta.
- Chương 63: Trì Lẫm là nhân chứng duy nhất.
- Chương 64: Tiểu Trì Lẫm của ta còn đang chờ ta đây.
- Chương 65: Phương hướng ngươi đi từ trước đến nay đều sai rồi.
- Chương 66: Lần này Trì Lẫm sẽ không từ chối nàng.
- Chương 67: Ngươi nói với ta, ngươi một chút cũng không thích ta.
- Chương 68: Kết hôn?
- Chương 69: Nhà ta không có mỏ vàng.
- Chương 70: Không phải tiên nữ mà là yêu tinh.
- Chương 71: Đây là ai?!
- Chương 72: Thì ra là quá thích ta.
- Chương 73: Hôn môi cũng đâu làm có thai.
- Chương 74: Muốn chiếm một chút tiện nghi của nàng, sao lại khó như vậy...
- Chương 75: Một khả năng.
- Chương 76: Đừng chạm vào ta.
- Chương 77: Mọi người dường như đều thích ta.
- Chương 78: Ta mới là Trì Lẫm!
- Chương 79: Tấn Nghi.
- Chương 80: Đừng ỷ vào đôi mắt, hãy tự hỏi lòng mình.
- Chương 81: Ngươi là ai?
- Chương 82: Vậy ngươi đi đi.
- Chương 83: Ngươi cũng là một người... cố nhân của ta.
- Chương 84: Chỉ thiếu một đoạn đường nữa thôi!
- Chương 85: Chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
- Chương 86: Kẻ thuộc về thiên mệnh.
- Chương 87: Ta bị ngươi bế qua thì thành ra cái dạng gì?
- Chương 88: Ngươi lại hôn ta thêm lần nữa đi.
- Chương 89: Trì - Đệ nhất cổ nhân không hiểu tình thú - Lẫm
- Chương 90: Không có cái nào dùng được!
- Chương 91: Ta tự mặc.
- Chương 92: Là tỷ tỷ a...
- Chương 93: Ta nhớ ra rồi.
- Chương 94: Suy luận rất có lý!
- Chương 95: Không được làm nũng!
- Chương 96: A a a a
- Chương 97: Tỷ ngươi điên rồi!
- Chương 98: Có ai ship CP Lẫm Tuyết không?
- Chương 99: Phó bản là gì? Có vui bằng chơi với Lẫm tỷ tỷ không?
- Chương 100: Quá lý thuyết suông, không đủ thực tiễn.
- Chương 101: Các ngươi theo tà giáo đều tích cực như vậy sao?
- Chương 102: Hảo hảo học tập ♀ mỗi ngày tiến bộ một chút
- Chương 103: Ta chính là thích nghe ngươi khen ta.
- Chương 104: Là của ta!
- Chương 105: Lẫm thiếu chủ mà nàng ngưỡng mộ, lại đang đứng ngay trước mắt nàng!
- Chương 106: Hai nữ nhân, cũng có thể sinh hài tử sao?
- Chương 107: Nữ hoàng với đại thần cp thì không cắn à?
- Chương 108: Chưa từng thấy bao giờ.
- Chương 109: Đừng ra ngoài!
- Chương 110: Có ngươi ở đây, ta một chút cũng không sợ.
- Chương 111: Chiến đội Cửu Thiên chắc chắn thua.
- Chương 112: Luôn có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống.
- Chương 113: Thực xin lỗi, ta vậy mà quên mất rồi.
- Chương 114: Vũ trụ rộng lớn đến đâu, ta vẫn có thể tìm được ngươi. (Hoàn)
- Chương 115: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 1 )
- Chương 116: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 2 )
- Chương 117: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 3 )
- Chương 118: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 4 )
- Chương 119: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 5 )
- Chương 120: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 1 )
- Chương 121: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 2 )
- Chương 122: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 3 )
- Chương 123: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 4 )
- Chương 124: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 5 )
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
"Tiêu Dao Du" vốn là thiên đầu tiên trong phần "Nội thiên" của kinh điển Đạo gia "Trang Tử", Trì Lẫm từ năm năm tuổi đã thuộc lòng.
Ở thời đại của nàng, con cháu thế gia nếu muốn có tiền đồ thì từ nhỏ đều phải đọc đủ loại thi thư kinh điển. Nếu có thể được thiên tử coi trọng thì ít nhất cũng tiết kiệm được hai mươi năm phấn đấu.
Sau khi vào được Quốc Tử Giám học tập, sự cạnh tranh càng trở nên khốc liệt. Nếu ngay đến những tác phẩm kinh điển cơ bản, có tính đại diện như thế mà cũng không thể đọc vanh vách, thì bị người cười nhạo chỉ là chuyện nhỏ, nhục nhã gia môn mới là chuyện lớn.
Trì Lẫm vốn không phải loại người thích khoa trương hay ra vẻ tài giỏi, nhưng bị tiên sinh điểm danh gọi đọc bài, lại còn lờ mờ nghe thấy mấy đồng học thì thào nói cái gì mà "lễ hội văn hoá nằm trong tay nàng", nên Trì Lẫm cảm thấy: thôi thì cứ đọc thuộc tương đối tốt hơn.
Đợi nàng đọc thuộc xong, phát hiện trong lớp lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn nàng đều đờ đẫn.
Trì Lẫm có chút hối hận, sớm biết thì cố ý đọc sai mấy chữ, để không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
"Khụ, thuộc khá tốt." Hạ lão sư hiếm khi khen người, "Các ngươi đều phải học tập theo Trì Lẫm đồng học, thấy được nàng tối hôm qua chắc hẳn đã bỏ rất nhiều tâm tư để thuộc bài này. Cũng giống như ta đã nói đi nói lại với các ngươi rất nhiều lần, trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu khó leo. Dù có là học sinh yếu đi chăng nữa một ngày kia cũng có thể vượt qua các ngươi. Các vị đồng học đang ngồi đây có nghe rõ không, Trì Lẫm cũng chăm chỉ như vậy, các ngươi còn có lý do gì không nỗ lực học tập, thời gian thi đại học đã không còn nhiều nữa..."
Hạ lão sư nhân cơ hội lải nhải thêm nửa tiếng, mãi đến chuông tan học vang lên năm phút sau, hắn mới cầm đồ ra về.
Lưu Hủy Hân đặc biệt không hiểu nhìn Trì Lẫm: "Ngươi tối hôm qua không ngủ, chỉ để thuộc bài này hả? Ngươi nói ta nghe xem, tối hôm qua học bài học đến mấy giờ? Vì để nổi bật mà liều mạng như vậy, không giống ngươi lắm nha."
Trì Lẫm lắc lắc đầu.
Lưu Hủy Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Hay là sáng nay ngươi trốn học, thật ra là để lén học thuộc bài này đúng không?"
"Buổi sáng tỷ tỷ của ta tìm ta có việc, nên tạm thời ra ngoài một chút. Còn bài này thì ta đã học thuộc từ nhỏ rồi, nên nhớ khá rõ." Trì Lẫm thấy vị đồng học ngồi cùng bàn này đeo bám không buông, nếu không giải thích cho nàng một chút, có lẽ nàng sẽ không chết tâm.
"Tỷ tỷ? Ngươi từ khi nào có tỷ tỷ?" Lưu Hủy Hân bực bội, "Tỉnh lại đi, ngươi là con gái duy nhất trong gia đình đơn thân, lấy đâu ra tỷ tỷ?"
Hoá ra Trì Lẫm cũng không nói về thân thế mình cho đồng học ngồi cùng bàn, giờ nàng tùy tiện nói loạn thêm gì thì cũng không hay.
"Này? Vậy ngươi thật sự có tỷ tỷ? Hay ngươi nhận tỷ tỷ bên ngoài? Cuối cùng là ai, nói cho ta nghe với."
Lưu Hủy Hân lòng hiếu kỳ đặc biệt tràn đầy, nếu không phải lão sư Địa lý vào lớp bắt đầu dạy, nàng phỏng chừng có thể đập vỡ cả nồi hỏi ra ba đời tổ tiên của "tỷ tỷ" luôn rồi.
Tiết địa lý này lão sư giảng đáp án bài thi khảo sát tuần trước, nàng ngồi trên bục giảng thao thao bất tuyệt, cả lớp thì ở dưới cắm cúi viết đáp án và ghi chép.
Trì Lẫm lúc này đã hiểu cái cây gậy kim loại kia thật ra chính là bút viết, còn cái mặt bàn pha lê thì là vở kiêm luôn cả sách
Không ngờ ở thời đại này, "giấy bút" lại cứng cáp bền bỉ như vậy, viết xong còn xóa được, dùng lại được.
Trì Lẫm mặc sức tưởng tượng, nếu đem kỹ thuật thần kỳ này mang về Đại Nguyên, e là có thể giúp triều đình tiết kiệm cả khoản lớn phí tổn giấy bút.
Mở sách "Địa Lý", nội dung bên trong làm nàng càng xem càng không kìm được kinh ngạc cảm thán.
Trì Lẫm trước kia cũng có chút hứng thú với địa lý, "Thủy Kinh Chú" đã lật qua vài lần, "Nguyên Hợp Quận Huyện Đồ Chí" và "Nguyên Phong Cửu Vực Chí" cũng từng khiến nàng mất ăn mất ngủ.
Nhưng quá hiển nhiên, địa lý thời đại này so với địa lý nàng biết vẫn có khác biệt rất lớn.
Dùng "gậy kim loại" lật vài trang, Trì Lẫm càng thêm cảm thán. Không biết thời đại hiện tại này cách Đại Nguyên bao nhiêu năm, hiển nhiên người thời đại này hiểu biết về thế giới sâu sắc hơn thời triều Nguyên rất nhiều.
Nếu Bệ Hạ ở đây nhất định sẽ giống nàng, vừa kinh ngạc vừa đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Hai người cùng nhau sóng vai đọc sách, cùng nhau nghiên cứu, chắc chắn sẽ tạo ra nhiều cảm hứng và phát hiện đáng giá.
Nghĩ đến Bệ Hạ, trong lòng Trì Lẫm hơi hơi lên men.
Nàng đuổi theo hồn phách Bệ Hạ đến một thời không xa lạ, nghe thì có vẻ cực kỳ rực rỡ huy hoàng sắc thái, nhưng thực chất cũng là tia hy vọng cuối cùng cho giấc mộng phục quốc.
Chỉ là ... Bệ Hạ rốt cuộc đang ở đâu?
Trước khi xuất phát, Quốc Sư đã nói qua với nàng, dù là chuyển thế đầu thai, có thân thể khác nhau, nhưng một số đặc tính của Bệ Hạ vẫn có thể giữ lại, thậm chí có thể chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra tiêu chí nhận dạng.
Lời này lúc đó nghe như một tia hy vọng, giờ hồi tưởng lại, đại khái chỉ là tự an ủi bản thân thôi.
Nơi đô thị phồn hoa này, dân cư đông đúc, là chuyện hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của những người từng sống ở Đại Nguyên vương triều.
Nàng không thể mù quáng tìm kiếm trong vô định, cần phải tìm được một điểm đột phá mấu chốt mới có thể lần theo dấu vết.
Dấn thân vào cơ thể một cô gái trùng tên trùng họ, có thể xem là một kiểu may mắn... cũng có khi là một loại gợi ý, ám chỉ Bệ Hạ thật sự đã để lại manh mối gì đó từ kiếp trước, dễ dàng cho nàng tìm kiếm manh mối...
Trì Lẫm vừa suy nghĩ vừa ghi chép lại, bất giác cầm cây bút kim loại trong tay theo thói quen lại nắm nó như bút lông ngày xưa.
Nàng ngồi thẳng lưng, tư thế đoan trang, từng nét chữ viết ra thanh tú, sinh động, rõ ràng như tranh thủy mặc.
Trong khi đó, Lưu Hủy Hân đang len lén lướt WeChat trong ngăn bàn, không chú ý gì cả. Ngồi cách một dãy bàn, Ngụy Chước Ngưng nhìn Trì Lẫm chằm chằm như thể đang ngắm một sinh vật lạ.
"Con ngốc này lại lên cơn điên gì nữa đây?"
Giữa trưa Lưu Hủy Hân kéo Trì Lẫm đến quán cơm nhỏ gần trường ăn cơm.
Quán cơm nhỏ này chủ yếu phục vụ học sinh, nên món nào cũng rẻ, làm nhanh, dọn lẹ, ăn lẹ.
Hai người quét mã gọi món xong thì tìm một góc ngồi xuống. Lưu Hủy Hân vừa lướt diễn đàn trường vừa buôn chuyện về đội bóng rổ lại có drama mới, hot boy làm gì đó khiến fan nữ rần rần nói chung là rất được hoan nghênh.
Trì Lẫm thì tai này nghe vào, tai kia bay ra. Nàng chỉ gật gù vài câu cho có lệ, đầu óc vẫn đang mải nghĩ xem làm thế nào để tìm được Bệ Hạ.
Buổi chiều có hai tiết Toán, hai tiết Anh toàn bộ đều là giờ kiểm tra.
Trì Lẫm nhìn đề toán toàn những ký hiệu hoàn toàn không quen mà khờ luôn rồi.
Tiếng Anh thì càng khiến nàng nhìn đờ đẫn, cái thời đại này sao lại coi trọng "ngôn ngữ hồ tộc" như vậy, còn phải làm kiểm tra nữa chứ?
Hai bài kiểm tra cơ bản là nộp giấy trắng, đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến giờ, Trì Lẫm mất mặt như vậy.
May mà phụ thân và các tỷ tỷ không có ở đây nhìn thấy một màn này, chứ không thì... mặt mũi nàng đúng là quét sạch.
Cũng còn may, nguyên chủ của thân thể này vốn dĩ cũng là một "học tra" chính hiệu (
chỉ học sinh học dốt
), nên giờ nàng dù có thi điểm thấp đến mấy thì cũng chẳng khiến người khác nghi ngờ.
Tan học bị lùi lại đến tận 6 giờ. Lão sư tiếng Anh lại còn lải nhải thêm mấy câu mới chịu thả người. Khi Trì Lẫm gom xong đồ đạc rời khỏi trường, đồng hồ đã điểm 6 giờ 15 phút.
Lưu Hủy Hân kéo tay nàng, lôi vào thang máy. Trì Lẫm cảm giác trong túi cứ rung rung, lấy ra xem thì thấy cái gọi là "điện thoại". Trên màn hình hiển thị ba chữ to đùng — "Đại Mị Mị".
Sau một ngày trải nghiệm sinh hoạt học đường, nàng đã âm thầm quan sát không ít đồng học dùng cái "điện thoại" này: nào là gọi điện, nào là nhắn WeChat. Trì Lẫm cũng hiểu sơ sơ tên hiển thị trên màn hình có nghĩa là sắp được nói chuyện với người đó. Thứ này đúng là một loại "truyền âm ngàn dặm", lợi hại thật!
Trì Lẫm không biết "Đại Mị Mị" này là ai, nhưng nghe như là biệt danh.
Học theo cách người khác nghe điện thoại, Trì Lẫm ấn vào hai chữ "Tiếp nghe", quả nhiên một giây sau điện thoại truyền ra giọng nói.
"Ra tới chưa?"
Trì Lẫm rõ ràng nghe được giọng Lâu Mịch gần trong gang tấc phi thường rõ ràng, thần kỳ thật!
"Ra, ra rồi." Trì Lẫm lần đầu tiên dùng điện thoại còn hơi không quen, nói chuyện cứ lầm bầm lầu bầu, bản thân nghe còn thấy xấu hổ.
"Ra cửa, rẽ trái, băng qua hai con phố, có cửa hàng tiện lợi. Ta đứng đợi ngươi ở đó."
Trì Lẫm còn định nói thêm vài câu nữa, thì phát hiện đầu bên kia đã không còn tiếng.
Lưu Hủy Hân lại tò mò dán lại hỏi: "Ai thế? Có phải cái tỷ tỷ ngươi nhận bừa bên ngoài không?"
Thang máy thì Trì Lẫm đã đi qua một lần, cũng biết nó là thứ chuyên chở người đi lên đi xuống. Lần này khi nó lại chuyển động, nàng phi thường bình tĩnh (
ừm, tại quen rồi
).
Lưu Hủy Hân thì bắt đầu bật chế độ "hỏi dồn dập", tò mò không chịu nổi. Nhưng Trì Lẫm vẫn không muốn kể chuyện nhà mình, nhiều lời dễ mắc lỗi, tốt nhất là qua loa cho có lệ. Thế là nàng nhanh chóng lái chủ đề sang vụ hot boy mà Lưu Hủy Hân nhắc đến trước đó.
Quả nhiên một khi nhắc đến hot boy Lưu Hủy Hân liền không ngừng được, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể những giai thoại rực rỡ của hắn.
Ra khỏi thang máy, Trì Lẫm bắt đầu tỉnh táo lại, âm thầm cân nhắc: có nên tiếp tục qua lại với tiểu hài tử Lưu Hủy Hân nữa không nhỉ? Thật sự có hơi mệt mỏi.
Làm theo chỉ dẫn của Lâu Mịch, nàng men theo con đường đến điểm hẹn. Tuy không hiểu rõ cái gì gọi là cửa hàng bình thường với cửa hàng tiện lợi khác nhau ở chỗ nào, nhưng từ xa nàng đã thấy xe của Lâu Mịch đỗ bên đường.
Khi Trì Lẫm bước tới gần, Lâu Mịch đã mở sẵn cửa xe, ngồi chờ nàng bước vào.
Nghĩ đến lần trước nàng "luồn" vào cửa sổ xe, Trì Lẫm vẫn thấy có chút không tự nhiên.
Lúc này, Lâu Mịch đang tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay khoanh trước ngực. Trên huyệt thái dương còn dán miếng tinh thể kết nối, chân thì run nhè nhẹ, nhìn cứ như đang bị...động kinh.
Trì Lẫm không biết nàng đang "lạc" trong thời không nào, cũng không muốn quấy rầy nàng. Với Trì Lẫm mà nói, việc Lâu Mịch đúng giờ tới đón thế này đã là quá cảm kích rồi.
Trì Lẫm ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ. Cửa xe đã được Lâu Mịch sửa lại, lập tức tự động đóng lại sau khi nàng ổn định chỗ ngồi.
Lâu Mịch vẫn đang "kẹt" trong game, chưa thoát ra. Trì Lẫm cũng không nói gì, cứ thế lặng lẽ ngồi đợi.
Phong cảnh và người đi lại bên ngoài cửa sổ xe đủ để khiến Trì Lẫm hứng thú chăm chú nhìn mãi, cho nên dù ngồi không nói gì, nàng cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Không khí bên trong xe kín mà không ngột ngạt, mát lạnh vừa phải, thỉnh thoảng lại phảng phất mùi hương dịu nhẹ rất dễ ngửi.
Trì Lẫm rất thích mùi hương này.
Sau khi rời khỏi Tuyết Vực trong game, Lâu Mịch ghé vào một quán trọ để hồi phục thể lực. Nhìn thoáng qua đồng hồ trong trò chơi, nàng cau mày nghĩ thầm: con nhóc đó sao còn chưa ra?
Vừa tháo tinh thể kết nối ra mới thấy... người cũng đã ngồi bên cạnh, không biết ngồi bao lâu rồi.
"Làm gì mà im như thóc vậy?" Lâu Mịch trên màn hình điều khiển xe, thiết lập điểm đến: về nhà.
"Thấy ngươi đang chơi game, không muốn quấy rầy ngươi."
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Lâu Mịch cảm giác khi Trì Lẫm nói câu này, còn mỉm cười nhẹ, ánh mắt thật giống như kiểu ... trưởng bối nhìn hậu bối với vẻ bao dung, thân thiện.
...Lại bệnh rồi?
Nhưng mà, cái bộ dạng hiện tại của Trì Lẫm... lại không khiến người ta khó chịu. So với cái con rồng nhỏ khốn khiếp hồi trước chuyên phá rối, cướp đồ, thì đúng là tiến bộ thấy rõ.
Lâu Mịch cảm thấy có vài phần vui mừng.
Dù không biết nguyên nhân gì khiến Trì Lẫm như "mở não", chỉ cần nàng giữ được trạng thái hiện tại này, cuối năm Lâu Mịch thề sẽ dành một ngày đi miếu lạy cảm tạ thần linh cho bằng được.
Vẫn là Quan Âm Bồ Tát lợi hại, đến cả cấp bậc yêu quái như Trì Lẫm vẫn có thể thu phục đến dễ bảo được.
Thấy Lâu Mịch khẽ nhếch khóe miệng lộ chút ý cười, Trì Lẫm biết các nàng đã thành công bước được một bước hòa hoãn đầu tiên.
Dù là ở trường hay ở nhà, việc tạo quan hệ tốt với người xung quanh đều rất quan trọng.
Chỉ khi quan hệ tốt, nàng mới có thể nhanh chóng thu thập được thêm nhiều manh mối. Trì Lẫm hiểu rõ điều đó.
Vì thế Trì Lẫm nói với Lâu Mịch: "Đại Mị Mị, tối nay chúng ta ăn gì?"
Lâu Mịch đang định khởi động xe, biểu tình đột ngột dừng lại, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Nàng vừa nghe thấy gì?!
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Lâu Mịch trừng to mắt, nụ cười ở khóe miệng lúc nãy tức khắc không còn chút gì, nhìn qua hung dữ như thể sắp ăn thịt người.
Trì Lẫm ngơ ngác, mặt cứng đờ.
Chẳng lẽ... Đại Mị Mị không phải biệt danh Lâu Mịch sao...
Nàng vừa nói cái gì... đại nghịch bất đạo sao?
Lâu Mịch đưa tay véo mạnh vào gáy Trì Lẫm, gằn giọng nói: "Ngươi có bản lĩnh thì gọi lại lần nữa thử xem?"
Trì Lẫm vội co rút người lại thành cây que, vội vàng lắc đầu quầy quậy nói "Không dám".
Lâu Mịch suýt chút nữa một tay ném nàng ra ngoài, mặt đỏ bừng bừng, gằn giọng chỉ vào nàng: "Lần sau để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi!"
Trì Lẫm: "...Xin lỗi."
Xe khởi động, Lâu Mịch theo bản năng kéo kéo cổ áo lại.
Bầu không khí vừa mới dễ thở lên một chút thì trong chớp mắt lại đóng băng trở lại. Trì Lẫm mệt mỏi, thời đại này khó ứng phó quá, phảng phất một ngày dài thật dài như trăm năm...
Vậy, Đại Mị Mị rốt cuộc có ý nghĩa gì...
--------
"Đại Mị Mị" (
大咪咪
) — từ này có thể mang nghĩa
ám chỉ vòng một lớn
.