- Trang chủ
- Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
- Chương 51: Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi.
Chương 51: Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi.
Truyện: Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Tác giả: Ninh Viễn
- Chương 1: Trì Lẫm đến một thời đại hoàn toàn xa lạ.
- Chương 2: Muốn cho Lâu tỷ tỷ ít tiền tiêu vặt.
- Chương 3: Làm phiền tỷ tỷ đại nhân rồi.
- Chương 4: Thật sự quá xấu hổ rồi.
- Chương 5: Cái này nàng nhận ra.
- Chương 6: Để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi.
- Chương 7: Các hạ hậu trù, có thể hiện thân một chút được không?
- Chương 8: Giờ làm sao ta?!
- Chương 9: Thả ta xuống??!
- Chương 10: Thánh thuyền ơi, hóa ra Trì Lẫm xinh như vậy sao?
- Chương 11: Hai người... sống chung?
- Chương 12: Nơi đây gì cũng có, chỉ là không có Bệ Hạ.
- Chương 13: Đưa ngươi đi học.
- Chương 14: Ngây thơ vũ trụ.
- Chương 15: Bị thương có thể đến đây kêu đau với ta.
- Chương 16: Ta biết động đậy.
- Chương 17: Không nói như vậy làm sao solo từ trong trứng đến giờ.
- Chương 18: Còn ra thể thống gì nữa!
- Chương 19: Là ngươi kêu ta lại, ta sẽ không khách khí đâu.
- Chương 20: Tiểu vương bát đản này vừa mới... hung ta?
- Chương 21: Không phải yêu sớm đấy chứ?
- Chương 22: Tiểu bạch thỏ yêu đương.
- Chương 23: Hôm nay cũng ngoan lắm.
- Chương 24: Đây là nhẫn đôi...
- Chương 25: Muốn hung hăng cắn một ngụm.
- Chương 26: Động tác che chở của Lâu Mịch, rất giống một cái ôm.
- Chương 27: Hỏng rồi.
- Chương 28: Hình như hơi sai sai?
- Chương 29: Đến rồi.
- Chương 30: Tối Nay.
- Chương 31: Được! Đi Viện bảo tàng!
- Chương 32: Thật sự muốn có một bé bạn gái đáng yêu như Trì Lẫm.
- Chương 33: Quả nhiên là nữ hiệp.
- Chương 34: Dù là ai cũng sẽ khẩn trương, tim đập rối loạn.
- Chương 35: Dùng sắc đẹp để hành hung.
- Chương 36: Ta lại khen một nữ nhân khác ngoài Bệ Hạ.
- Chương 37: Phản ứng nhanh vậy? Nhiệt tình ghê nha.
- Chương 38: Trời ơi, Cao Lầu Mịch Tuyết phiên bản người thật?!
- Chương 39: Ta sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng đến cùng.
- Chương 40: Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
- Chương 41: Ta đã ăn rồi ... Ta không chê ngươi.
- Chương 42: Nàng không chỉ khen ngợi nữ nhân khác, giờ còn bắt đầu hống...
- Chương 43: Nếu Lâu Mịch... thật sự là Bệ Hạ...
- Chương 44: Có phải Mịch Mịch chọc khóc không?
- Chương 45: Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả.
- Chương 46: Trì Lẫm không kịp phòng bị, cũng bị nàng kéo xuống theo.
- Chương 47: Đêm qua ngọt ngào quá nhỉ.
- Chương 48: Chào mừng đến với thế giới người lớn.
- Chương 49: Đánh không lại ngươi.
- Chương 50: Cáo từ.
- Chương 51: Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi.
- Chương 52: Ngươi thua, liền thôi học cho ta.
- Chương 53: Khóa lại cp Tuyết Đồ Ăn cho ta đi.
- Chương 54: Cái ôm chặt.
- Chương 55: Hay là chính ngươi đến xem đi?
- Chương 56: Có thể xuyên qua lớp vỏ đó, tiến vào nội tâm nàng, chỉ có Bệ Hạ.
- Chương 57: Tiểu hỗn đản này chắc cũng thích ta lắm.
- Chương 58: Người phải rời trường không phải là ta mà là ngươi.
- Chương 59: Chúng ta chơi trò chơi đi.
- Chương 60: Trì Lẫm muốn tiến lên nắm tay Lâu Mịch.
- Chương 61: Đây mới là bộ mặt thật của thời đại này sao?
- Chương 62: Ngươi là vai chính trong thế giới của ta.
- Chương 63: Trì Lẫm là nhân chứng duy nhất.
- Chương 64: Tiểu Trì Lẫm của ta còn đang chờ ta đây.
- Chương 65: Phương hướng ngươi đi từ trước đến nay đều sai rồi.
- Chương 66: Lần này Trì Lẫm sẽ không từ chối nàng.
- Chương 67: Ngươi nói với ta, ngươi một chút cũng không thích ta.
- Chương 68: Kết hôn?
- Chương 69: Nhà ta không có mỏ vàng.
- Chương 70: Không phải tiên nữ mà là yêu tinh.
- Chương 71: Đây là ai?!
- Chương 72: Thì ra là quá thích ta.
- Chương 73: Hôn môi cũng đâu làm có thai.
- Chương 74: Muốn chiếm một chút tiện nghi của nàng, sao lại khó như vậy...
- Chương 75: Một khả năng.
- Chương 76: Đừng chạm vào ta.
- Chương 77: Mọi người dường như đều thích ta.
- Chương 78: Ta mới là Trì Lẫm!
- Chương 79: Tấn Nghi.
- Chương 80: Đừng ỷ vào đôi mắt, hãy tự hỏi lòng mình.
- Chương 81: Ngươi là ai?
- Chương 82: Vậy ngươi đi đi.
- Chương 83: Ngươi cũng là một người... cố nhân của ta.
- Chương 84: Chỉ thiếu một đoạn đường nữa thôi!
- Chương 85: Chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
- Chương 86: Kẻ thuộc về thiên mệnh.
- Chương 87: Ta bị ngươi bế qua thì thành ra cái dạng gì?
- Chương 88: Ngươi lại hôn ta thêm lần nữa đi.
- Chương 89: Trì - Đệ nhất cổ nhân không hiểu tình thú - Lẫm
- Chương 90: Không có cái nào dùng được!
- Chương 91: Ta tự mặc.
- Chương 92: Là tỷ tỷ a...
- Chương 93: Ta nhớ ra rồi.
- Chương 94: Suy luận rất có lý!
- Chương 95: Không được làm nũng!
- Chương 96: A a a a
- Chương 97: Tỷ ngươi điên rồi!
- Chương 98: Có ai ship CP Lẫm Tuyết không?
- Chương 99: Phó bản là gì? Có vui bằng chơi với Lẫm tỷ tỷ không?
- Chương 100: Quá lý thuyết suông, không đủ thực tiễn.
- Chương 101: Các ngươi theo tà giáo đều tích cực như vậy sao?
- Chương 102: Hảo hảo học tập ♀ mỗi ngày tiến bộ một chút
- Chương 103: Ta chính là thích nghe ngươi khen ta.
- Chương 104: Là của ta!
- Chương 105: Lẫm thiếu chủ mà nàng ngưỡng mộ, lại đang đứng ngay trước mắt nàng!
- Chương 106: Hai nữ nhân, cũng có thể sinh hài tử sao?
- Chương 107: Nữ hoàng với đại thần cp thì không cắn à?
- Chương 108: Chưa từng thấy bao giờ.
- Chương 109: Đừng ra ngoài!
- Chương 110: Có ngươi ở đây, ta một chút cũng không sợ.
- Chương 111: Chiến đội Cửu Thiên chắc chắn thua.
- Chương 112: Luôn có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống.
- Chương 113: Thực xin lỗi, ta vậy mà quên mất rồi.
- Chương 114: Vũ trụ rộng lớn đến đâu, ta vẫn có thể tìm được ngươi. (Hoàn)
- Chương 115: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 1 )
- Chương 116: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 2 )
- Chương 117: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 3 )
- Chương 118: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 4 )
- Chương 119: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 5 )
- Chương 120: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 1 )
- Chương 121: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 2 )
- Chương 122: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 3 )
- Chương 123: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 4 )
- Chương 124: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 5 )
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Lâu Mịch xác định, Trì Lẫm tuy rằng mọi mặt đều biểu hiện ra vẻ trưởng thành chín chắn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu hài tử vừa tròn mười tám tuổi, chưa đủ bình tĩnh.
Như bản thân Lâu Mịch, sau khi Trì Lẫm nói với nàng chuyện hô hấp nhân tạo, nàng có "cáo từ" gì đâu?
Chẳng phải là thản nhiên tiếp nhận sự thật sao?
Tuy rằng đó là nụ hôn đầu tiên mà nàng trân quý đến tận bây giờ, nhưng nàng đã nói gì?
Trì Lẫm không được rồi, một cái hôn đã khiến nàng ngốc, lại còn là lúc đang ngốc thì bị hôn.
Thật ra người đời trước Lâu Mịch cũng không còn coi nụ hôn đầu là chuyện gì to tát.
Nàng cảm thấy bản thân đã khá bảo thủ rồi, không ngờ so với nàng thì đồng trang lứa như Trì Lẫm còn bảo thủ hơn.
Trì Lẫm ở ngoài phố cũng chưa có tâm tư tiếp tục dạo chơi, nói cáo từ thật sự rồi đi về luôn.
Lâu Mịch lo nàng sẽ đến chỗ nào không đàng hoàng để phát tiết, không ngờ nàng lại về nhà......
Lúc nàng đang uống cà phê ở trung tâm mua sắm thì nhận được thông báo an toàn từ hệ thống X-H gửi đến ——
"Thành viên gia đình - Trì Lẫm - đã về đến nhà."
Từ điểm đó mà xem, Trì Lẫm thật sự là một tiểu hài tử khiến người ta yên tâm.
Lâu Mịch biết tâm tình nàng phức tạp, cũng không vội về sớm, cho nàng thêm thời gian tự mình tiêu hóa.
Nàng đem tình hình bên này nói với Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện, bảo bọn họ cũng nên đi dạo thêm bên ngoài, đừng vội về sớm như vậy.
"Tiểu Lẫm thật sự không có gì chứ... Ta lo lắng nàng một mình sẽ làm chuyện bậy bạ." Bành Tử Viện không yên tâm lắm.
Lâu Mịch: "Ngươi tin ta đi, nếu nàng thật sự muốn làm chuyện ngốc, thì cứ để nàng ngốc một mình còn hơn. Ngươi về sẽ nguy hiểm tính mạng đấy."
Bành Tử Viện: "?"
Sắc trời dần dần tối hẳn, Lâu Mịch xem thời gian thấy cũng không còn sớm, liền quay đầu về nhà.
Lúc về đến nơi, đèn điều khiển trung tâm bật ở chế độ tiết kiệm năng lượng, không khí rất đậm chất đêm khuya.
Nàng cảm giác có luồng gió lạnh từ đâu đó thổi vào, chẳng lẽ có cửa sổ nào mở? Mùa đông thế này mà......
Lần theo hướng gió, nàng đi về phía phòng ngủ của Trì Lẫm, đột nhiên một trận gió mạnh ập tới, không những trực tiếp thổi tung cửa phòng Trì Lẫm, mà còn hất bay đầy trời giấy viết chữ.
Lâu Mịch nhặt lên một tờ giấy thổi đến chân nàng, mặt trên viết:
"...Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách..."
Mỗi tờ đều là Tâm Kinh.
Lâu Mịch có chút khó chịu.
Làm sao vậy chứ, nàng hôn một cái thế nào lại thành khổ ách, thế nào lại thành sắc tức thị không?
Lâu Mịch nắm giấy, đi đến cửa phòng ngủ Trì Lẫm, thấy nàng vừa mới đóng cửa sổ, đang chuẩn bị quay người nhặt giấy.
Cửa sổ là nàng mở, chính là để thổi gió mát, phối hợp với việc viết chép Tâm Kinh, mong đè nén cái nóng bức trong lòng xuống.
Một trăm lượt chép xong, rượu còn sót lại trong đầu óc bắt đầu nổi lên quấy phá, khiến nàng buồn ngủ dâng lên, cứ thế nằm úp mặt trên bàn ngủ thiếp đi.
Vừa rồi trận gió to kia hú một cái đã đánh thức nàng, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâu Mịch đứng nơi cửa, Trì Lẫm phần nào có chút không tự nhiên.
Lâu Mịch quyết định, không tiếp tục đóng vai tôn tử nữa.
Tiếp tục làm tôn tử thì kết cục là bị người khác dắt mũi, chuyện đó không hợp với phong cách của nàng.
Lâu Mịch trừng mắt nhìn Trì Lẫm —— cái tiểu hỗn đản này càng ngày càng quá quắt, vậy mà nghiêm túc bắt đầu nói tiếng người rồi.
Hiện tại không chặn đứng khí thế kiêu ngạo của nàng, về sau chẳng phải nàng sẽ cưỡi luôn lên đầu Lâu Mịch ta sao?
Lâu Mịch mặt không biểu cảm đưa tờ giấy cho nàng, nàng thì nhỏ giọng, chẳng mấy tình nguyện mà nhận lấy.
"Mười lăm phút nữa ra ăn cơm."
Lâu Mịch dùng giọng điệu đặc biệt của gia trưởng dặn dò nàng, Trì Lẫm đang muốn gật đầu thì bỗng nhiên hắt hơi một cái to đùng.
Lâu Mịch: "Lại bị cảm lạnh."
Chưa kịp cho Trì Lẫm cơ hội phủ nhận, lại liên tiếp hắt hơi hai ba cái, hắt hơi đến mức đầu óc choáng váng, giờ mới chịu dừng lại.
Lâu Mịch: "Có thể không cảm sao? Mùa đông còn mở cửa sổ, ngươi luyện cái công phu gì vậy."
Trì Lẫm quả thật lại bắt đầu đau đầu, mũi hoàn toàn tắc nghẽn.
Tình trạng sức khỏe thân thể này, tuy đã được cải thiện trong quá trình rèn luyện vất vả cần cù của nàng, nhưng vẫn không thể so sánh với thân thể nguyên bản của nàng.
Trì Lẫm rút giấy lau che mũi và miệng, hỏi hệ thống Tiên sinh trong nhà còn có thuốc không.
Lâu Mịch: "Sao ngươi không hỏi ta?"
Trì Lẫm nghe rất rõ trong giọng nói của nàng có tức giận, nhưng lại là đang cố nhẫn nại để nói chuyện với mình, thế là hỏi:
"Tỷ tỷ có thể nói cho ta biết, thuốc ở đâu không?"
"Đều bị ta dùng hết rồi."
Trì Lẫm: "..."
Lâu Mịch thấy vẻ mặt vô ngữ của nàng, nhịn không được cười phá lên, tâm trạng cũng tốt hơn:
"Bảo X-H mua lại đi, giao trong 15 phút, nhanh lắm. Ngươi lại đây trước, ta đo nhiệt độ cho ngươi, xem có sốt không."
Trì Lẫm lại không đi theo nàng ra ngoài:
"Gần đây trong thời gian này, ta với tỷ tỷ vẫn nên giữ chút khoảng cách thì tốt hơn."
Lâu Mịch: "Sao, sợ ta ăn ngươi à?"
Trì Lẫm: "Là sợ tâm ma của ta chưa trừ được."
Trì Lẫm đứng giữa một đống giấy Tâm Kinh, thật sự có chút phong thái huyền huyễn.
"Tái Chiến Giang Hồ" có một phó bản chính là thế này, muốn bài trừ kết giới, cứu vớt BOSS nhập ma.
Trì Lẫm nhìn qua, thật giống như đang muốn tự mình cứu vớt chính mình.
Lâu Mịch hỏi nàng: "Cái phương pháp này cũng là do cuốn võ công bí tịch kia dạy ngươi à?"
Trì Lẫm: "Không cần người khác dạy, ta tự mình sẽ trừ được tâm ma."
Lâu Mịch "ồ" một tiếng: "Ngươi liền muốn xóa ta như vậy?"
Tối hôm qua cũng đâu phải nàng cố ý hôn Trì Lẫm, chỉ là do men rượu quấy phá thôi, bản thân nàng thậm chí cũng không thể nhớ kỹ quá nhiều chi tiết.
Thái độ Trì Lẫm bây giờ, thật giống như nàng cố ý thiết kế bẫy để khi dễ Trì Lẫm vậy.
Lâu Mịch cảm thấy có chút mệt, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, nàng định quay về phòng ngủ.
Trì Lẫm không muốn để Lâu Mịch hiểu lầm, nàng thật sự là không tín nhiệm bản thân hiện tại:
"Tâm ma là chỉ chính ta. Ta vượt không qua được cửa ải đó."
Lâu Mịch không quay đầu lại, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, rồi đi, tiện tay giúp nàng đóng cửa lại.
Trì Lẫm đau đầu muốn nứt, muốn nói thêm gì đó căn bản cũng không mở miệng nổi, chỉ có thể ngồi trở lại sofa, bảo hệ thống Tiên sinh giúp nàng mua chút thuốc về.
Hệ thống Tiên sinh nhắc nhở nàng: "Nếu bị bệnh, tốt nhất nên đến bệnh viện trước, dùng thuốc dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ chuyên môn."
Trì Lẫm: "Không cần, lần trước uống mấy loại đó hiệu quả khá tốt, cứ mua những loại đó đi."
Trì Lẫm đưa hộp thuốc ra đây, đưa cho hệ thống Tiên sinh "xem".
Hệ thống Tiên sinh quét xong nói với nàng: "Đây là thuốc kê đơn, cần có đơn thuốc mới có thể mua."
Trì Lẫm không hiểu lắm thế nào là thuốc kê đơn, nhưng lời hệ thống Tiên sinh nói nàng vẫn nghe hiểu.
Tức là hiện tại nàng không thể mua được, không có thuốc uống.
Trì Lẫm miễn cưỡng gắng gượng tinh thần viết xong hơn nửa bài tập, những phần không hiểu thì tạm thời cũng không còn sức lực mà nghiên cứu nữa.
Ngồi trước bàn học, Trì Lẫm nhìn vòng sáng màu lam nhạt của hệ thống Tiên sinh, hỏi nó:
"Tiên sinh, ngươi có biết Bệ Hạ của ta ở đâu không?"
Hệ thống Tiên sinh: "Theo lời ngươi gọi Bệ Hạ, đó là cách xưng hô dành cho hoàng đế, nguyên bản chỉ dành cho hoàng cung..."
"Lâu Mịch có phải Bệ Hạ chuyển thế không?"
Hệ thống Tiên sinh: "Xin lỗi, câu hỏi này ta e rằng không thể trả lời."
Trì Lẫm chống đầu cười nói: "Ta không nên làm khó ngươi."
Vốn tưởng hệ thống Tiên sinh sẽ không trả lời nàng nữa, ai ngờ cách vài giây, hệ thống Tiên sinh lại mở miệng lần nữa:
"Chuyện này có quan trọng với ngươi không?"
Trì Lẫm nhìn nó: "Quan trọng."
"Nếu Lâu Mịch không phải Bệ Hạ chuyển thế, ngươi sẽ không yêu nàng nữa sao?"
Trì Lẫm hoàn toàn không nghĩ tới hệ thống Tiên sinh sẽ nói câu như vậy.
Nàng sống ở thời đại này vài tháng, dần dần hiểu được những điều ban đầu không hiểu rõ.
Ví như chương trình rốt cuộc là gì, hệ thống Tiên sinh lại là gì.
Hệ thống Tiên sinh có vẻ uyên bác, chẳng qua chỉ là những người chế tạo nó đã thiết định sẵn chương trình mà thôi.
Người ta chỉ cần nói đúng từ mấu chốt, nó sẽ tự động từ cơ sở dữ liệu được lập trình mà đưa ra đáp án tương ứng.
Mọi thứ của nó đều là giả định, nó không có khả năng tự mình suy nghĩ.
Cho nên khi hệ thống Tiên sinh hỏi ra câu hỏi đó, khiến ngực Trì Lẫm bỗng nhiên đau xót, nàng thực sự rất kinh ngạc.
Nàng cũng không biết, hệ thống Tiên sinh chỉ đơn giản là cảm nhận được nguy cơ trong mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, nên đã kích hoạt mô-đun điều hòa cảm xúc.
"Lâu Mịch rất tốt với ta, ta tự nhiên cũng muốn đối xử tốt với nàng. Nhưng điều đó... không nên là yêu."
Hệ thống tiên sinh dùng giọng điệu đặc trưng thong thả và dịu dàng hỏi nàng:
"Là 'không nên yêu', hay là 'không phải yêu'? Hai điều này có bản chất khác nhau."
"Ta không thể đem loại tình cảm đó dành cho người nào khác ngoài của Bệ Hạ. Nếu nàng không phải là Bệ Hạ chuyển thế, ta làm sao có thể yêu nàng."
Nhưng, nếu nàng chính là Bệ Hạ thì sao?
Trì Lẫm lại rơi vào vòng tuần hoàn chết.
"Ai cũng không thể định nghĩa yêu phải là như thế nào, cũng không thể định nghĩa yêu nên thuộc về loại gì. Ngươi có thể trao cho nàng trong phạm vi mà ngươi có thể gánh vác. Thời gian trôi qua, đối phương sẽ hiểu."
...
Trì Lẫm không uống thuốc liền ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, trong cơn mê man, nàng mơ hồ cảm thấy có người đến bên cạnh, đút thuốc cho nàng uống. Nàng sốt đến mơ hồ, chỉ cảm thấy người ôn nhu ấy chính là Bệ Hạ.
Lúc Bệ Hạ định rời đi, nàng gắt gao níu lấy tay áo của đối phương, không chịu buông.
"Đừng đi."
Đối phương dừng lại một lúc nói: "Ta không đi."
"Lâu Mịch."
Trì Lẫm cảm thấy bản thân hẳn là phải gọi tên thật của Bệ Hạ, nhưng thật ra lúc ấy nàng gọi chính là Lâu Mịch, đúng là Lâu Mịch.
Lâu Mịch chính là Bệ Hạ, khoảnh khắc ấy nàng tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Xin lỗi......" Trì Lẫm cũng không biết mình đang xin lỗi vì điều gì, có thể là xin lỗi Bệ Hạ, cũng có thể là xin lỗi Lâu Mịch.
Lâu Mịch lòng cũng mềm nhũn, sờ sờ đầu nàng:
"Xin lỗi gì chứ, đâu có thâm thù đại hận gì. Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi, nghe kiểu gì ta cũng giống đồ "tra" vậy. Thôi được rồi, chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ... vốn dĩ cũng không thật sự muốn xảy ra chuyện gì mà."
.
Sau khi uống thuốc, ngày hôm sau Trì Lẫm hạ sốt, chỉ là bắt đầu thường xuyên ho khan ch** n**c mũi, trạng thái tự nhiên không tốt lắm.
Nàng vẫn dậy sớm như thường lệ, nhưng trời trong sân gió lạnh buốt, không thích hợp cho người đang bệnh luyện quyền, nên chỉ có thể vận động trong phòng khách.
"Sớm thế à." Lâu Mịch rửa mặt ra thì Trì Lẫm đã đánh xong quyền, đang đem bữa sáng của cả nhà ra.
"Chào buổi sáng." Trì Lẫm nói, "Cà phê kiểu Mỹ và bánh quẩy của ngươi đều đã chuẩn bị xong. Hôm nay trái cây muốn ăn gì?"
"Có gì ăn nấy, không kén." Lâu Mịch hỏi nàng, "Cảm thấy thế nào? Chưa thấy mặt đã nghe tiếng ho khan rồi, nghe đến ta cũng ngứa cổ họng theo."
"Không có gì, hệ thống Tiên sinh nói ta có lẽ còn phải tiếp tục ho khan một thời gian nữa mới khỏi."
"Trong nhà cũng có nước siro ho, để trong ngăn tủ thuốc, nhớ uống sau ba bữa cơm."
"Được, cảm ơn."
"Ngươi phải cảm ơn ta cho đàng hoàng mới đúng. Nếu không phải ta ép ngươi uống thuốc, hôm nay ngươi còn đang sốt đó."
"Tối hôm qua có phải ngươi bảo ta uống thuốc không?"
"Không phải ta thì còn ai? Chẳng lẽ Quan Âm Bồ Tát à?"
Trì Lẫm nhìn Lâu Mịch cười, khiến Lâu Mịch cũng theo mà mỉm cười.
Bành Tử Viện và Lâu Lực Hành ra thì thấy hai người không khí đặc biệt tốt, phảng phất như đang bước vào lễ đường hôn lễ.
Thấy hai người cười đến tươi rói, thừa lúc Trì Lẫm đi lấy chén đũa, Lâu Mịch tranh thủ nhắc nhở họ:
"Đừng nghĩ bừa, đừng hy vọng."
Bành Tử Viện: "?!"
Lâu Mịch: "Tối qua chúng ta đã uống canh Mạnh Bà với nhau rồi, thỏa thuận là quên sạch mọi chuyện."
"Vậy không kết hôn à?"
"Chuyện này ngươi phải hỏi con gái ngươi."
"Ta không dám hỏi nàng."
"..."
Lâu Mịch cảm thấy, Trì Lẫm trong vô thanh vô tức, đã dần dần leo lên đến đỉnh chuỗi thức ăn của cái gia đình này rồi.