- Trang chủ
- Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
- Chương 117: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 3 )
Chương 117: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 3 )
Truyện: Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Tác giả: Ninh Viễn
- Chương 1: Trì Lẫm đến một thời đại hoàn toàn xa lạ.
- Chương 2: Muốn cho Lâu tỷ tỷ ít tiền tiêu vặt.
- Chương 3: Làm phiền tỷ tỷ đại nhân rồi.
- Chương 4: Thật sự quá xấu hổ rồi.
- Chương 5: Cái này nàng nhận ra.
- Chương 6: Để ta nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, ta lột ba lớp da của ngươi.
- Chương 7: Các hạ hậu trù, có thể hiện thân một chút được không?
- Chương 8: Giờ làm sao ta?!
- Chương 9: Thả ta xuống??!
- Chương 10: Thánh thuyền ơi, hóa ra Trì Lẫm xinh như vậy sao?
- Chương 11: Hai người... sống chung?
- Chương 12: Nơi đây gì cũng có, chỉ là không có Bệ Hạ.
- Chương 13: Đưa ngươi đi học.
- Chương 14: Ngây thơ vũ trụ.
- Chương 15: Bị thương có thể đến đây kêu đau với ta.
- Chương 16: Ta biết động đậy.
- Chương 17: Không nói như vậy làm sao solo từ trong trứng đến giờ.
- Chương 18: Còn ra thể thống gì nữa!
- Chương 19: Là ngươi kêu ta lại, ta sẽ không khách khí đâu.
- Chương 20: Tiểu vương bát đản này vừa mới... hung ta?
- Chương 21: Không phải yêu sớm đấy chứ?
- Chương 22: Tiểu bạch thỏ yêu đương.
- Chương 23: Hôm nay cũng ngoan lắm.
- Chương 24: Đây là nhẫn đôi...
- Chương 25: Muốn hung hăng cắn một ngụm.
- Chương 26: Động tác che chở của Lâu Mịch, rất giống một cái ôm.
- Chương 27: Hỏng rồi.
- Chương 28: Hình như hơi sai sai?
- Chương 29: Đến rồi.
- Chương 30: Tối Nay.
- Chương 31: Được! Đi Viện bảo tàng!
- Chương 32: Thật sự muốn có một bé bạn gái đáng yêu như Trì Lẫm.
- Chương 33: Quả nhiên là nữ hiệp.
- Chương 34: Dù là ai cũng sẽ khẩn trương, tim đập rối loạn.
- Chương 35: Dùng sắc đẹp để hành hung.
- Chương 36: Ta lại khen một nữ nhân khác ngoài Bệ Hạ.
- Chương 37: Phản ứng nhanh vậy? Nhiệt tình ghê nha.
- Chương 38: Trời ơi, Cao Lầu Mịch Tuyết phiên bản người thật?!
- Chương 39: Ta sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng đến cùng.
- Chương 40: Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.
- Chương 41: Ta đã ăn rồi ... Ta không chê ngươi.
- Chương 42: Nàng không chỉ khen ngợi nữ nhân khác, giờ còn bắt đầu hống...
- Chương 43: Nếu Lâu Mịch... thật sự là Bệ Hạ...
- Chương 44: Có phải Mịch Mịch chọc khóc không?
- Chương 45: Chuyện gì liên quan đến ngươi cũng đều tiện cả.
- Chương 46: Trì Lẫm không kịp phòng bị, cũng bị nàng kéo xuống theo.
- Chương 47: Đêm qua ngọt ngào quá nhỉ.
- Chương 48: Chào mừng đến với thế giới người lớn.
- Chương 49: Đánh không lại ngươi.
- Chương 50: Cáo từ.
- Chương 51: Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi.
- Chương 52: Ngươi thua, liền thôi học cho ta.
- Chương 53: Khóa lại cp Tuyết Đồ Ăn cho ta đi.
- Chương 54: Cái ôm chặt.
- Chương 55: Hay là chính ngươi đến xem đi?
- Chương 56: Có thể xuyên qua lớp vỏ đó, tiến vào nội tâm nàng, chỉ có Bệ Hạ.
- Chương 57: Tiểu hỗn đản này chắc cũng thích ta lắm.
- Chương 58: Người phải rời trường không phải là ta mà là ngươi.
- Chương 59: Chúng ta chơi trò chơi đi.
- Chương 60: Trì Lẫm muốn tiến lên nắm tay Lâu Mịch.
- Chương 61: Đây mới là bộ mặt thật của thời đại này sao?
- Chương 62: Ngươi là vai chính trong thế giới của ta.
- Chương 63: Trì Lẫm là nhân chứng duy nhất.
- Chương 64: Tiểu Trì Lẫm của ta còn đang chờ ta đây.
- Chương 65: Phương hướng ngươi đi từ trước đến nay đều sai rồi.
- Chương 66: Lần này Trì Lẫm sẽ không từ chối nàng.
- Chương 67: Ngươi nói với ta, ngươi một chút cũng không thích ta.
- Chương 68: Kết hôn?
- Chương 69: Nhà ta không có mỏ vàng.
- Chương 70: Không phải tiên nữ mà là yêu tinh.
- Chương 71: Đây là ai?!
- Chương 72: Thì ra là quá thích ta.
- Chương 73: Hôn môi cũng đâu làm có thai.
- Chương 74: Muốn chiếm một chút tiện nghi của nàng, sao lại khó như vậy...
- Chương 75: Một khả năng.
- Chương 76: Đừng chạm vào ta.
- Chương 77: Mọi người dường như đều thích ta.
- Chương 78: Ta mới là Trì Lẫm!
- Chương 79: Tấn Nghi.
- Chương 80: Đừng ỷ vào đôi mắt, hãy tự hỏi lòng mình.
- Chương 81: Ngươi là ai?
- Chương 82: Vậy ngươi đi đi.
- Chương 83: Ngươi cũng là một người... cố nhân của ta.
- Chương 84: Chỉ thiếu một đoạn đường nữa thôi!
- Chương 85: Chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
- Chương 86: Kẻ thuộc về thiên mệnh.
- Chương 87: Ta bị ngươi bế qua thì thành ra cái dạng gì?
- Chương 88: Ngươi lại hôn ta thêm lần nữa đi.
- Chương 89: Trì - Đệ nhất cổ nhân không hiểu tình thú - Lẫm
- Chương 90: Không có cái nào dùng được!
- Chương 91: Ta tự mặc.
- Chương 92: Là tỷ tỷ a...
- Chương 93: Ta nhớ ra rồi.
- Chương 94: Suy luận rất có lý!
- Chương 95: Không được làm nũng!
- Chương 96: A a a a
- Chương 97: Tỷ ngươi điên rồi!
- Chương 98: Có ai ship CP Lẫm Tuyết không?
- Chương 99: Phó bản là gì? Có vui bằng chơi với Lẫm tỷ tỷ không?
- Chương 100: Quá lý thuyết suông, không đủ thực tiễn.
- Chương 101: Các ngươi theo tà giáo đều tích cực như vậy sao?
- Chương 102: Hảo hảo học tập ♀ mỗi ngày tiến bộ một chút
- Chương 103: Ta chính là thích nghe ngươi khen ta.
- Chương 104: Là của ta!
- Chương 105: Lẫm thiếu chủ mà nàng ngưỡng mộ, lại đang đứng ngay trước mắt nàng!
- Chương 106: Hai nữ nhân, cũng có thể sinh hài tử sao?
- Chương 107: Nữ hoàng với đại thần cp thì không cắn à?
- Chương 108: Chưa từng thấy bao giờ.
- Chương 109: Đừng ra ngoài!
- Chương 110: Có ngươi ở đây, ta một chút cũng không sợ.
- Chương 111: Chiến đội Cửu Thiên chắc chắn thua.
- Chương 112: Luôn có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống.
- Chương 113: Thực xin lỗi, ta vậy mà quên mất rồi.
- Chương 114: Vũ trụ rộng lớn đến đâu, ta vẫn có thể tìm được ngươi. (Hoàn)
- Chương 115: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 1 )
- Chương 116: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 2 )
- Chương 117: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 3 )
- Chương 118: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 4 )
- Chương 119: 【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 5 )
- Chương 120: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 1 )
- Chương 121: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 2 )
- Chương 122: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 3 )
- Chương 123: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 4 )
- Chương 124: 【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 5 )
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Trì Lẫm bắt đầu có chút hối hận vì đã trêu chọc Lâu Mịch.
Từ buổi tối vừa bước chân vào cửa, cho đến khi kịch liệt quấn quýt đến tận khuya, bị nàng lăn qua lăn lại lặp đi lặp lại, chỉ đến khi Trì Lẫm thật sự chịu hết nổi, bất đắc dĩ xin tha, lúc này mới tạm thời được nghỉ ngơi một chút.
Hai người ôm nhau cùng thở gấp, giữa mùa hè mà toàn thân đẫm mồ hôi, Trì Lẫm vốn luôn ưa sạch sẽ không thích cái cảm giác dính nhớp này, định đi vào phòng tắm tắm rửa.
Không ngờ Lâu Mịch cũng đi theo vào.
Môi Trì Lẫm sưng đỏ bất kham, chỗ sâu bên trong kia vẫn còn run rẩy kỳ dị chưa bình phục, eo đau chân mỏi.
Vốn tưởng đêm nay đã đánh xong một trận, không ngờ ngay cả thời gian tắm rửa Lâu Mịch cũng không chịu buông tha, lại tiếp tục dây dưa với nàng.
Trì Lẫm cười khổ: "Bệ Hạ đây là muốn lại......"
Lời còn chưa dứt, Lâu Mịch đã ôm lấy eo nàng hôn xuống, vừa hôn vừa thì thầm bên tai nàng:
"Nam Ngạn quá nóng, ao suối mát mẻ, chúng ta ân ái trong đó được mấy lần? Ta biết Lẫm tỷ tỷ thích chơi đùa trong nước nhất. Ngươi xem bồn tắm nhà chúng ta lớn thế này, là ta cố ý chuẩn bị vì Lẫm tỷ tỷ. Khi trước là linh hồn hưởng thụ, bây giờ tỷ tỷ không muốn trong ngoài đều hưởng thụ một lần nữa sao?"
Lâu Mịch vừa nói như vậy, Trì Lẫm lập tức nhớ ra.
Cái gì mà ta thích, rõ ràng là Bệ Hạ thích mới đúng!
Trì Lẫm thật sự không còn lời nào để phản bác, lúc ấy Bệ Hạ cũng như bây giờ, nhiệt tình như lửa, tựa như vĩnh viễn không biết mệt.
Khi đó Bệ Hạ đích thân đến tiền tuyến Bắc Cảnh, từ trong đống thi thể đưa Trì Lẫm chỉ còn thoi thóp một hơi cứu ra.
Thấy nàng toàn thân đẫm máu, hơi thở mong manh, ánh mắt của người khi gặp được ái nhân cũng ngưng đọng không rời.
Bệ Hạ lập tức không kịp quan tâm đến uy nghiêm thiên tử, ôm lấy Trì Lẫm khóc rống không ngừng.
Sau khi đón nàng trở về Thượng Kinh, mỗi ngày Bệ Hạ không chỉ phải xử lý chính vụ bận rộn, đấu trí đấu dũng với các thế lực khắp nơi, còn cố ý tranh thủ thời gian, tự tay chăm sóc Trì Lẫm bị trọng thương.
Đó là quãng thời gian nhàn nhã và hạnh phúc nhất kể từ khi Trì Lẫm nhập sĩ đến nay.
Dù thương gân động cốt, trọng thương phải mất rất lâu mới có thể dần dần hồi phục, đến ho khan cũng không dám mạnh tiếng vì sợ động đến miệng vết thương trên người, nhưng mỗi ngày đều có thể thấy được người ngày đêm mong nhớ, đối với Trì Lẫm mà nói, là một điều vô cùng xa xỉ.
Những năm ở Bắc Cương, nàng ngày ngày ăn bánh khô còn cứng hơn đá, cầm đao ra trận, không nghĩ đến sống chết, không biết mệt mỏi, chỉ vì có thể tiêu diệt uy h**p cho Đại Nguyên, vì Bệ Hạ, vì người nàng yêu mà bảo vệ giang sơn.
Có lúc nhiệt huyết dâng trào, cũng có lúc cô độc tột cùng.
Vô số đêm dài nơi Bắc Cương, Trì Lẫm khó mà chợp mắt, đứng trên tường thành nhìn chăm chú vào bóng đêm, nhìn chằm chằm vào quân địch bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra từ nơi tối tăm.
Phần lớn thời gian, trong đêm đen ngoài cơn gió lạnh như dao, chẳng có địch nhân nào cả, chỉ có nỗi tưởng nhớ khiến nàng thức trắng đến bình minh.
Khi nhớ đến Bệ Hạ, Trì Lẫm sẽ đếm kỹ từng ký ức đã trải qua với nàng.
Hồi tưởng ái tình của nàng, ánh mắt và đôi môi của nàng, từng chi tiết trong quá trình lớn lên bên nhau.
Liệu còn có thể gặp lại Bệ Hạ nữa không?
Trì Lẫm không dám nghĩ nhiều về chuyện này.
Nàng sợ nỗi tưởng nhớ khiến bản thân mềm yếu.
Một khi trong lòng có vướng bận, trên chiến trường chỉ cần một khoảnh khắc tham sống sợ chết, rất có khả năng sẽ kéo theo sinh mạng của người khác cùng chôn vùi.
Thậm chí có thể làm liên lụy đến vạn dặm giang sơn Đại Nguyên.
Cho nên, dù có nhớ thương người yêu đến đâu, cũng chỉ có thể đau khổ đè nén, chỉ được phép nghĩ đến trong những lúc không ai xung quanh, thật xa xỉ.
Giống như hiện tại, được an toàn thoải mái ở hậu cung chăm sóc, không chỉ có thể mặc sức tưởng niệm, còn có thể mỗi ngày được nhìn thấy Bệ Hạ, đối với Trì Lẫm mà nói thật sự là hạnh phúc quá đỗi.
Mỗi sáng thức dậy, thấy khuôn mặt đang ngủ của Bệ Hạ, thấy người bên gối ôm mình ngủ say bình yên, nàng đều không khỏi ngẩn ra, phải xác nhận rằng đây không phải là mộng.
Những ngày dưỡng thương, Bệ Hạ không chỉ tự tay thoa thuốc cho nàng, mà còn tự mình chăm sóc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của nàng.
Tỳ nữ đương nhiên là có, nhưng chỉ cần Bệ Hạ xử lý xong chính sự trở về cung, sẽ lập tức đuổi hết tỳ nữ đi, chỉ để lại hai người bọn họ thế giới riêng.
Ban đầu Trì Lẫm đương nhiên không thể tiếp nhận việc để Bệ Hạ phục vụ vất vả như thế, vừa thấy Bệ Hạ cầm thuốc mỡ, Trì Lẫm liền lập tức tiếp lấy:
"Bệ Hạ, vẫn là để vi thần tự mình làm đi."
Bệ Hạ lại không chịu, còn bĩu môi làm nũng: "Ngươi bị trọng thương chưa khỏi, để ta chăm sóc thêm chút nữa thì sao?"
Trì Lẫm vẫn còn lải nhải không thôi, Bệ Hạ bị nàng lải nhải đến phiền, liền nói:
"Lẫm tỷ tỷ toàn thân đều là thương tích, chẳng phải vì bảo vệ giang sơn Đại Nguyên? Ta là quân chủ của Đại Nguyên, Lẫm tỷ tỷ vì bảo vệ giang sơn của ta mà bị thương, một khi đã như vậy, để ta chăm sóc là điều đương nhiên."
Trước mặt Trì Lẫm, Lâu Mịch thường tự xưng là "ta", thỉnh thoảng khi có người ngoài thì xưng "quả nhân".
Nếu là lúc thân mật như cá gặp nước, thì tự xưng gì cũng đều có.
"Muội muội ta", "nô gia", "thiếp thân" đủ loại xưng hô, chỉ để tăng thêm tình thú, đây đều là diễn xuất của đương kim thiên tử Đại Nguyên.
Trì Lẫm cũng không thể không thừa nhận, chính mình đúng là thích một người thẳng thắn và đáng yêu như vậy.
Trì Lẫm lại chống đẩy mấy phen, Bệ Hạ liền không hề cùng nàng ngươi tới ta đi, trực tiếp nhéo cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn chính mình:
"Nếu Lẫm tỷ tỷ gọi ta một tiếng Bệ Hạ, tự nhiên là phải nghe Bệ Hạ. Hiện tại quân vương của ngươi muốn ngươi ngoan ngoãn nằm sấp xuống chờ thượng dược (
thoa thuốc
), ngươi có nghe không?"
Trì Lẫm không nghĩ tới nàng còn có thể chơi xấu như thế.
Từ ngoan ngoãn thượng dược, ngoan ngoãn tới mặc quần áo, ngoan ngoãn chờ mang giày đút cơm...... Bệ Hạ dùng uy quyền đế vương vào những chuyện này, không biết chán, làm không biết mệt.
Hưởng qua vài lần ngon ngọt, sau này ý nghĩ của càng thêm trống trải, phát triển đến mức đôn luân (
chuyện thân mật
) mệnh lệnh đủ các loại tư thế.
Tư thế nào có thể làm Trì Lẫm thoải mái nhất, thì đùa nghịch tư thế đó.
Nếu Trì Lẫm da mặt mỏng không đáp ứng, Bệ Hạ lại lần nữa đem thân phận quân chủ ra, hận không thể ở trên giường trực tiếp hạ thánh chỉ, bắt nàng, Trì ái khanh phải đón ý nói hùa chủ động hưởng ứng, càng chặt chẽ hơn.
Mà công phu chơi xấu này từ đời trước đến đời này, không có chút nào tiêu giảm.
Dù sao cũng là cùng một hồn phách, dù đã đầu thai chuyển thế, vẫn nghĩ ra được những mánh khóe hại người như xưa.
Trì Lẫm bị Lâu Mịch kéo đến bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, ép nàng tựa vào thành bồn, Lâu Mịch từ phía sau ôm nàng lên.
Một cảm giác mềm mại, mang theo sự tồn tại mãnh liệt, dán sát vào lưng Trì Lẫm từ phía sau. Ngâm mình trong làn nước ấm, Trì Lẫm có cảm giác như cả linh hồn mình cũng sắp bị Lâu Mịch làm tan chảy.
Cằm Lâu Mịch đặt lên đầu vai nàng, nhẹ giọng ở bên tai nói:
"Tư thế này lúc trước chúng ta từng nghịch không biết bao nhiêu lần trong suối nước nóng, là cái tỷ tỷ thích nhất. Tỷ tỷ rất thích cảm giác được ta ôm từ phía sau, thích nhất là lúc ta ôm lấy ngươi, ngươi quay đầu lại hôn ta, đúng không?"
"Bệ Hạ như thế nào còn nhớ loại này số......"
Chỉ là ở bên tai nàng nói mấy câu, còn chưa có bất luận động tác gì thực sự, giọng nói Trì Lẫm cũng đã nhỏ dần đi.
Lâu Mịch phát hiện người trong lòng mình đang không kìm được mà run rẩy, nàng cảm thấy chính giọng nói và những hành động nhỏ nhẹ của bản thân thật sự rất có hiệu quả.
Trì Lẫm nguyên bản thân hình cũng không bởi vì hành quân đánh giặc mà biến dạng, vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí ngay cả làn da đều trắng nõn mịn màng.
Dù có chút vết sẹo nhạt, nhưng cũng không hề giảm bớt mị lực của nàng.
Đúng là loại vừa cứng cỏi lại càng thêm một loại gợi cảm nói không nên lời.
Lâu Mịch nhớ rất rõ, kiếp trước vì muốn chăm sóc Trì Lẫm thật tốt, nàng đã dốc không biết bao nhiêu tâm sức.
Dù đổi trở lại thân thể, Trì Lẫm vẫn là Trì Lẫm.
Lâu Mịch biết cách khiến nàng vui sướng.
Ngược lại chính vì khối túi da trước mắt này mơ hồ toát ra cảm giác xa lạ, như được bao phủ bởi một tầng không khí khó tả, lại càng khiến lòng người dâng lên cảm xúc mênh mang.
Lâu Mịch giữ cằm nàng, kéo nàng quay đầu lại hôn môi.
Trì Lẫm nhắm hai mắt, nhưng thực chủ động.
Lâu Mịch trong lòng nhộn nhạo không thôi.
Đây là một lần sớm chiều tương phùng, cũng là một hồi cửu biệt gặp lại.
Hai người yêu thương nắm tay nhau qua hoàng tuyền bích lạc, lần này chắc chắn sẽ không còn chia lìa.