- Trang chủ
- Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
- Chương 75: Màn 75: Bạch Hạc (3)
Chương 75: Màn 75: Bạch Hạc (3)
Truyện: Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
Tác giả: Kisaragi Kisaragi/Mộc Canh Mộc Canh
- Chương 1: Màn 1: Cánh cửa Homer
- Chương 2: Màn 2: Tiên phong
- Chương 3: Màn 3: Khu R (1)
- Chương 4: Màn 4: Khu R (2)
- Chương 5: Màn 5: 24 inch (1)
- Chương 6: Màn 6: 24 inch (2)
- Chương 7: Màn 7: 24 inch (3)
- Chương 8: Màn 8: Bán cầu bắc (1)
- Chương 9: Màn 9: Bán cầu bắc (2)
- Chương 10: Màn 10: Bán cầu bắc (3)
- Chương 11: Màn 11: Bán cầu bắc (4)
- Chương 12: Màn 12: Kỷ Phấn Trắng (1)
- Chương 13: Màn 13: Kỷ Phấn Trắng (2)
- Chương 14: Màn 14: Kỷ Phấn Trắng (3)
- Chương 15: Màn 15: Kỷ Phấn Trắng (4)
- Chương 16: Màn 16: Kỷ Phấn Trắng (5)
- Chương 17: Màn 17: Kỷ Phấn Trắng (6)
- Chương 18: Màn 18: Kỷ Phấn Trắng (7)
- Chương 19: Màn 19: Kỷ Phấn Trắng (end)
- Chương 20: Màn 20: Vườn tượng
- Chương 21: Màn 21: Cái chết của Tiên phong
- Chương 22: Màn 22: Cái chết của Cthulhu (1)
- Chương 23: Màn 23: Cái chết của Cthulhu (2)
- Chương 24: Màn 24: Cái chết của Cthulhu (3)
- Chương 25: Màn 25: Cái chết của Cthulhu (4)
- Chương 26: Màn 26: Cái chết của Cthulhu (5)
- Chương 27: Màn 27: Cái chết của Cthulhu (6)
- Chương 28: Màn 28: Cái chết của Cthulhu (7)
- Chương 29: Màn 29: Cái chết của Cthulhu (8)
- Chương 30: Màn 30: Cái chết của Cthulhu (9)
- Chương 31: Màn 31: Cái chết của Cthulhu (10)
- Chương 32: Màn 32: Cái chết của Cthulhu (11)
- Chương 33: Màn 33: Cái chết của Cthulhu (12)
- Chương 34: Màn 34: Cái chết của Cthulhu (end)
- Chương 35: Màn 35: Điểm Kỳ Dị
- Chương 36: Màn 36: Giàu
- Chương 37: Màn 37: Quan hệ gia đình (1)
- Chương 38: Màn 38: Quan hệ gia đình (2)
- Chương 39: Màn 39: Quan hệ gia đình (3)
- Chương 40: Màn 40: Quan hệ gia đình (4)
- Chương 41: Màn 41: Quan hệ gia đình (5)
- Chương 42: Màn 42: Quan hệ gia đình (6)
- Chương 43: Màn 43: Quan hệ gia đình (7)
- Chương 44: Màn 44: Cắn cổ
- Chương 45: Màn 45: George
- Chương 46: Màn 46: Bất tử nơi phế tích (1)
- Chương 47: Màn 47: Bất tử nơi phế tích (2)
- Chương 48: Màn 48: Bất tử nơi phế tích (3)
- Chương 49: Màn 49: Bất tử nơi phế tích (4)
- Chương 50: Màn 50: Bất tử nơi phế tích (5)
- Chương 51: Màn 51: Bất tử nơi phế tích (6)
- Chương 52: Màn 52: Bất tử nơi phế tích (7)
- Chương 53: Màn 53: Bất tử nơi phế tích (8)
- Chương 54: Màn 54: Bất tử nơi phế tích (9)
- Chương 55: Màn 55: Bất tử nơi phế tích (10)
- Chương 56: Màn 56: Bất tử nơi phế tích (end)
- Chương 57: Màn 57: Mã nguồn (1)
- Chương 58: Màn 58: Mã nguồn (2)
- Chương 59: Màn 59: Mã nguồn (3)
- Chương 60: Màn 60: Nghỉ phép (1)
- Chương 61: Màn 61: Nghỉ phép (2)
- Chương 62: Màn 62: Nghỉ phép (3)
- Chương 63: Màn 63: Ma trận (1)
- Chương 64: Màn 64: Ma trận (2)
- Chương 65: Màn 65: Ma trận (3)
- Chương 66: Màn 66: Ma trận (4)
- Chương 67: Màn 67: Ma trận (5)
- Chương 68: Màn 68: Cuối thế kỷ 21 (1)
- Chương 69: Màn 69: Cuối thế kỷ 21 (2)
- Chương 70: Màn 70: Cuối thế kỷ 21 (3)
- Chương 71: Màn 71: Cuối thế kỷ 21 (4)
- Chương 72: Màn 72: Cuối thế kỷ 21 (5)
- Chương 73: Màn 73: Bạch Hạc (1)
- Chương 74: Màn 74: Bạch Hạc (2)
- Chương 75: Màn 75: Bạch Hạc (3)
- Chương 76: Màn 76: Bạch Hạc (4)
- Chương 77: Màn 77: Bạch Hạc (5)
- Chương 78: Màn 78: Bạch Hạc (6)
- Chương 79: Màn 79: Bạch Hạc (7)
- Chương 80: Màn 80: Bạch Hạc (8)
- Chương 81: Màn 81: Bạch Hạc (9) (Hoàn chính văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Diệp Lâm cầm chắc khẩu súng trong tay. Anh không lộ vẻ gì mà đánh giá khuôn mặt Cronos.
Mắt và màu tóc của người đàn ông gần như giống hệt nhau, rất nhạt, là màu vàng nhạt không thể tồn tại trong gen loài người. Anh vẫn đang nghiên cứu sắc tố đồng tử của đối phương, nhưng người bên dưới lại rất không yên phận.
Cronos mở miệng, hắn như cố ý vậy, thè đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng và chậm rãi l**m một vòng nòng súng.
Diệp Lâm: “…”
“Anh là chó à?” Anh hỏi.
Cái nòng súng ướt át bỗng nhiên có chút gợi cảm. Diệp Lâm nâng cánh tay lên, xoay tròn tấm thẻ căn cước mới trong tay, nhìn người đang bị trói với vẻ suy tư.
Cronos nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Sao em lại biết?”
Diệp Lâm hừ một tiếng: “Tôi đâu có ngu, anh cứ nhìn tôi như quen biết lắm, vừa gặp đã gọi ‘Diệp Lâm’ rồi. Sao, tôi của tương lai là người tình của anh à?”
Cronos sửa lời anh: “Không, chúng ta là quan hệ bạn đời.”
“…” Diệp Lâm sững người, “Ý anh là chúng ta đã kết hôn rồi ư?”
Cronos: “Đúng vậy.”
Diệp Lâm im lặng một lúc, hỏi: “Anh tên gì?”
Sau khi Cronos nói xong tên, biểu cảm của Diệp Lâm vẫn có chút mơ hồ. Anh hỏi một vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Anh đến đây lúc nào, Trái Đất còn tồn tại không?”
Cronos nhìn anh một lúc, rồi mới trả lời: “Năm 251 Tân Công Nguyên, Trái Đất vẫn còn tồn tại.”
Diệp Lâm: “Dân số thì sao?”
Cronos: “Khoảng 30 triệu người.”
Khi nghe thấy con số này, biểu cảm của Diệp Lâm vẫn không kìm được mà trở nên u ám. Giống như Aurora đã dự đoán, thảm họa đứt gãy sẽ khiến mọi nỗ lực hiện tại đều trở nên công cốc, thậm chí tan thành mây khói. Từ 1 tỷ dân xuống còn 30 triệu, cái giá này quá thảm khốc.
Cronos không nói gì thêm, dường như chỉ cần Diệp Lâm không hỏi, hắn sẽ không nói gì cả. Bởi vì không chắc chắn vì sao dòng thời gian ngược lại đưa hắn đến đây, nên bất kể là về nghịch lý ông nội hay hiệu ứng cánh bướm, Cronos đều không thể là người dễ dàng vỗ cánh đó.
“Tôi ở đây không gọi là Diệp Lâm.” Diệp Lâm cất kỹ giấy tờ tùy thân, đột nhiên đứng dậy. Anh nhìn Cronos từ trên cao xuống, nói: “Anh có thể gọi tôi là Crane, giống như những người khác.”
Cronos cuối cùng được sắp xếp ở khu R.
Đây là nơi quen thuộc với hắn, những ký ức mà nó mang lại đương nhiên cũng không mấy tốt đẹp. Khu R từ trước đến tương lai đều không thay đổi nhiều. Đỉnh kim tự tháp lộn ngược trong lòng biển sâu, xung quanh là nước biển âm u. Cronos đứng trước tấm kính trong suốt, hai tay bị trói ngược ra sau, ánh mắt nhìn vào một nơi nào đó trong biển.
Diệp Lâm đi lướt qua phía sau hắn, thuận miệng hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Cronos không quay đầu lại, hắn nói: “Tôi đã ở đây hơn một trăm năm.”
Diệp Lâm có chút ngạc nhiên: “Trong biển?”
Cronos nói: “Thỉnh thoảng cũng không ở trong biển.”
Diệp Lâm cười, anh nhìn có vẻ thản nhiên, giọng điệu như đang trêu chọc người: “Vậy nên rất cô đơn?”
Cronos lại không phản bác, hắn suy nghĩ một lát, rồi mới khẽ nói: “Là cô độc.”
Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, đột nhiên chuyển ánh mắt đi, hỏi: “Bây giờ anh muốn đi bơi một lát không? Tôi có thể cởi trói cho anh.”
Cronos khẽ nghiêng đầu, hắn có một đường hàm dưới rõ ràng và đẹp đẽ. Khi cười lên, như kéo theo hai sợi dây đàn duyên dáng: “Mặc dù không giống tương lai lắm, nhưng có những lúc em quả thật là em.”
Diệp Lâm: “?”
Sau khi xác định Cronos không có bất kỳ tính phá hoại nào, phần lớn thời gian Diệp Lâm đều tiến hành nghiên cứu khoa học của mình ở khu R. Cronos quả thật có quá nhiều bí mật. Hắn có thể mang theo một chiếc chìa khóa quan trọng nào đó của tương lai, nhưng Diệp Lâm, người cũng hiểu rõ khái niệm chiều không gian đối nghịch, sẽ không cố ý mở chiếc hộp Pandora* này ra.
*Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là “hy vọng” để cho loài người để có thể tiếp tục sống.
(Wikipedia)
Khi Diệp Lâm làm việc, Cronos ở trong biển.
Thể chất của hắn khác thường. Chỉ từ dữ liệu mà Diệp Lâm thu thập được phân tích, Cronos mặc dù có gen con người, nhưng mọi mặt đều là một chủng tộc “cao cấp” hơn con người. Sự cao cấp này thể hiện ở mọi khía cạnh, bao gồm cả chiều không gian.
Diệp Lâm nóng lòng muốn thu nhận hắn vào Bạch Hạc, cùng nhau giúp tìm lại Điểm Kỳ Dị.
“Buổi trưa chúng ta ăn gì?” Anh hỏi qua tấm kính.
Cronos bơi từ biển sâu tới. Lòng bàn tay anh ta áp vào mặt ngoài, đầu ngón tay ngưng tụ một chuỗi bong bóng, ghép thành từ “gà”.
Diệp Lâm ra ngoài lấy thịt gà, khi quay lại, Cronos đã ở bên trong tấm kính rồi. Nước trên người hắn nhỏ giọt xuống. Mái tóc bạch kim được vuốt ra sau gáy, nhưng vẫn có những giọt nước từ trán hắn rơi xuống cổ, cuối cùng lăn đến xương quai xanh.
Hắn đang nhìn những bản nháp trên mặt bàn.
“Anh có hiểu không?” Diệp Lâm đưa thịt gà đến trước mặt đối phương, “Đại số, vi tích phân, vô cùng.”
Khi nói xong hai từ “vô cùng”, anh nhìn Cronos, hỏi, “Anh thấy toán học và vật lý, cái nào lãng mạn hơn?”
Cronos nhìn chằm chằm vào ký hiệu “vô cùng” không có bất kỳ phản hồi nào, cho đến khi Diệp Lâm đột nhiên áp sát, đưa tay lau sạch nước biển còn đọng trên mặt hắn.
Đối phương ghé rất gần. Người phương đông có khung xương tinh tế, nhưng sống mũi cao thẳng khiến khuôn mặt Diệp Lâm có vẻ hơi kiêu ngạo. Tuy nhiên, đôi môi của anh lại rất dễ thương, khiến người ta có h*m m**n muốn hôn.
Ánh mắt Cronos tự nhiên rơi xuống đôi môi đó.
Khi Diệp Lâm đan năm ngón tay vào tóc gáy hắn, đột nhiên dừng lại. Anh không biểu cảm gì hỏi: “Sau này chúng ta kết hôn rồi, là tôi làm anh hay anh làm tôi?”
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc hỏi xong câu này, anh dường như lại cảm thấy câu trả lời ngu ngốc đó đã không còn quan trọng nữa.
Diệp Lâm d*ng h** ch*n ra, chủ động ngồi lên đùi Cronos. Trong lúc cúi đầu hôn đối phương, anh lại hỏi thêm một cách mơ hồ: “Tối chúng ta ăn gì…”
Cronos: “…”
Diệp Lâm dường như rất thích hỏi Cronos ăn gì.
Anh như một người ham ăn đúng nghĩa, sáng hỏi sáng ăn gì, trưa hỏi trưa ăn gì, ăn xong lại tiếp tục hỏi tối ăn gì.
Nhưng thực ra môi trường hiện tại không có nhiều nguyên liệu để lựa chọn. Thịt gà, bò, heo là loại xa xỉ nhất. Cá, tôm khá hơn một chút, nhưng vì ô nhiễm nghiêm trọng nên đều cần được xử lý nhân tạo từ trước. Khoai tây, ngô là thực phẩm chủ yếu, điều đáng ngạc nhiên là sản lượng bông cải xanh hiện tại là dồi dào nhất.
Diệp Lâm cực kỳ không thích bông cải xanh, nên một khi xuất hiện trên bàn ăn, Cronos sẽ chịu trách nhiệm “giải quyết” chúng.
“Xem ra chúng ta thật sự đã kết hôn rồi.” Diệp Lâm vừa phác thảo, vừa thưởng thức dáng vẻ Cronos nhai bông cải xanh.
Người đàn ông co ro trên ghế đàn piano, hai chân co lại, cằm tựa vào đầu gối. Cây đàn piano cũng là do Cronos yêu cầu chuyển đến. Diệp Lâm tìm một cây, hơi cũ rồi, tự học mò điều chỉnh âm, Cronos lại còn biết chơi.
“Ai dạy anh vậy?” Diệp Lâm nghe hắn chơi xong một bản nhạc, sau đó lại phản ứng lại, tự hỏi tự trả lời, “Tôi ư?”
Cronos mặc định câu trả lời này, hắn đọc tên bản nhạc: “Concerto cho piano số 1 của Tchaikovsky.”
“À, tôi biết.” Diệp Lâm cười, anh nói, “‘Em không yêu anh bằng số phận của một vị thần’ —— bản nhạc này, mang lại cho tôi cảm giác đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết lộ trước một chút, mỗi câu Diệp Lâm nói, mỗi hành động anh làm bây giờ, thực ra đều đang nói cho Cronos biết, tại sao hắn lại tồn tại vào khoảnh khắc này.