- Trang chủ
- Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
- Chương 45: Màn 45: George
Chương 45: Màn 45: George
Truyện: Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
Tác giả: Kisaragi Kisaragi/Mộc Canh Mộc Canh
- Chương 1: Màn 1: Cánh cửa Homer
- Chương 2: Màn 2: Tiên phong
- Chương 3: Màn 3: Khu R (1)
- Chương 4: Màn 4: Khu R (2)
- Chương 5: Màn 5: 24 inch (1)
- Chương 6: Màn 6: 24 inch (2)
- Chương 7: Màn 7: 24 inch (3)
- Chương 8: Màn 8: Bán cầu bắc (1)
- Chương 9: Màn 9: Bán cầu bắc (2)
- Chương 10: Màn 10: Bán cầu bắc (3)
- Chương 11: Màn 11: Bán cầu bắc (4)
- Chương 12: Màn 12: Kỷ Phấn Trắng (1)
- Chương 13: Màn 13: Kỷ Phấn Trắng (2)
- Chương 14: Màn 14: Kỷ Phấn Trắng (3)
- Chương 15: Màn 15: Kỷ Phấn Trắng (4)
- Chương 16: Màn 16: Kỷ Phấn Trắng (5)
- Chương 17: Màn 17: Kỷ Phấn Trắng (6)
- Chương 18: Màn 18: Kỷ Phấn Trắng (7)
- Chương 19: Màn 19: Kỷ Phấn Trắng (end)
- Chương 20: Màn 20: Vườn tượng
- Chương 21: Màn 21: Cái chết của Tiên phong
- Chương 22: Màn 22: Cái chết của Cthulhu (1)
- Chương 23: Màn 23: Cái chết của Cthulhu (2)
- Chương 24: Màn 24: Cái chết của Cthulhu (3)
- Chương 25: Màn 25: Cái chết của Cthulhu (4)
- Chương 26: Màn 26: Cái chết của Cthulhu (5)
- Chương 27: Màn 27: Cái chết của Cthulhu (6)
- Chương 28: Màn 28: Cái chết của Cthulhu (7)
- Chương 29: Màn 29: Cái chết của Cthulhu (8)
- Chương 30: Màn 30: Cái chết của Cthulhu (9)
- Chương 31: Màn 31: Cái chết của Cthulhu (10)
- Chương 32: Màn 32: Cái chết của Cthulhu (11)
- Chương 33: Màn 33: Cái chết của Cthulhu (12)
- Chương 34: Màn 34: Cái chết của Cthulhu (end)
- Chương 35: Màn 35: Điểm Kỳ Dị
- Chương 36: Màn 36: Giàu
- Chương 37: Màn 37: Quan hệ gia đình (1)
- Chương 38: Màn 38: Quan hệ gia đình (2)
- Chương 39: Màn 39: Quan hệ gia đình (3)
- Chương 40: Màn 40: Quan hệ gia đình (4)
- Chương 41: Màn 41: Quan hệ gia đình (5)
- Chương 42: Màn 42: Quan hệ gia đình (6)
- Chương 43: Màn 43: Quan hệ gia đình (7)
- Chương 44: Màn 44: Cắn cổ
- Chương 45: Màn 45: George
- Chương 46: Màn 46: Bất tử nơi phế tích (1)
- Chương 47: Màn 47: Bất tử nơi phế tích (2)
- Chương 48: Màn 48: Bất tử nơi phế tích (3)
- Chương 49: Màn 49: Bất tử nơi phế tích (4)
- Chương 50: Màn 50: Bất tử nơi phế tích (5)
- Chương 51: Màn 51: Bất tử nơi phế tích (6)
- Chương 52: Màn 52: Bất tử nơi phế tích (7)
- Chương 53: Màn 53: Bất tử nơi phế tích (8)
- Chương 54: Màn 54: Bất tử nơi phế tích (9)
- Chương 55: Màn 55: Bất tử nơi phế tích (10)
- Chương 56: Màn 56: Bất tử nơi phế tích (end)
- Chương 57: Màn 57: Mã nguồn (1)
- Chương 58: Màn 58: Mã nguồn (2)
- Chương 59: Màn 59: Mã nguồn (3)
- Chương 60: Màn 60: Nghỉ phép (1)
- Chương 61: Màn 61: Nghỉ phép (2)
- Chương 62: Màn 62: Nghỉ phép (3)
- Chương 63: Màn 63: Ma trận (1)
- Chương 64: Màn 64: Ma trận (2)
- Chương 65: Màn 65: Ma trận (3)
- Chương 66: Màn 66: Ma trận (4)
- Chương 67: Màn 67: Ma trận (5)
- Chương 68: Màn 68: Cuối thế kỷ 21 (1)
- Chương 69: Màn 69: Cuối thế kỷ 21 (2)
- Chương 70: Màn 70: Cuối thế kỷ 21 (3)
- Chương 71: Màn 71: Cuối thế kỷ 21 (4)
- Chương 72: Màn 72: Cuối thế kỷ 21 (5)
- Chương 73: Màn 73: Bạch Hạc (1)
- Chương 74: Màn 74: Bạch Hạc (2)
- Chương 75: Màn 75: Bạch Hạc (3)
- Chương 76: Màn 76: Bạch Hạc (4)
- Chương 77: Màn 77: Bạch Hạc (5)
- Chương 78: Màn 78: Bạch Hạc (6)
- Chương 79: Màn 79: Bạch Hạc (7)
- Chương 80: Màn 80: Bạch Hạc (8)
- Chương 81: Màn 81: Bạch Hạc (9) (Hoàn chính văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Rốt cuộc Diệp Lâm đã lỡ bữa trưa.
Khi tỉnh dậy anh vẫn còn mơ màng, cổ đau nhói, miếng băng dán chắc chắn, đúng là thao tác nhanh gọn của Cronos. 24 inch canh bên giường, trên đỉnh vali là sóc máy với cái đuôi lớn.
Diệp Lâm vịn cổ ngồi dậy, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cronos bưng bát đi vào, trên mặt không thể hiện chút tội lỗi hay hối hận nào. Diệp Lâm vì cổ quá đau nên sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng anh không muốn vì chuyện này mà trách cứ Tiên phong, tránh cho đối phương lại làm ra hành vi điên rồ động trời nào đó.
Diệp Lâm thậm chí còn đang cân nhắc liệu có thể lấy lý do “bạo lực gia đình” để gửi đơn xin hủy bỏ quan hệ vợ chồng cưỡng ép lên chính phủ AI không, nhưng anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Cronos vậy mà không còn bài xích tiếp xúc cơ thể như trước, thậm chí hắn còn chủ động đút cơm cho Diệp Lâm, người sau miễn cưỡng hợp tác ăn vài miếng, khó khăn nói: “Cổ tôi không cử động được, nhưng tay tôi có sao đâu.”
Cronos phớt lờ lời phản đối của Diệp Lâm, nói ngắn gọn: “Há miệng.”
Diệp Lâm: “……”
Anh dưới sự nhìn chằm chằm của Tiên phong đã ăn hết bữa tối ăn liền. Đối phương thậm chí còn giúp anh lau miệng, rửa sạch tay xong lại băng bó lại vết thương ở cổ cho anh. Toàn bộ quá trình thậm chí có một sự dịu dàng và chu đáo kỳ lạ.
Diệp Lâm bị buộc nằm trên giường, anh nhìn lên trần nhà bọc vải, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cronos ngồi bên giường, dường như đang đợi anh ngủ thiếp đi.
“Sớm quá rồi.” Diệp Lâm bất lực nói, “Tôi vẫn chưa muốn ngủ.”
Cronos nhìn anh một lúc, sau đó đứng dậy đi sang thư phòng bên cạnh, một lát sau lại quay lại, trên tay cầm một tập thơ.
“Cậu muốn nghe bài nào?” Hắn hỏi.
“……” Diệp Lâm không ngờ chuyện như thế này lại có thể xảy ra với mình. Từng có lúc anh ở khu R đọc thơ cho Cronos nghe, giờ đây lại ngược lại.
Cronos thấy anh không nói gì cũng không ép buộc, tự mình lật vài trang sách chọn một bài.
“Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
;
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai – Nhưng không để em bận lòng thêm nữa. Hay hồn em phải gợn bóng u hoài, tôi yêu em âm thầm, không hy vọng, lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen. Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm; Cầu em được người tình như tôi đã yêu em*.”
*Bản dịch của Thúy Toàn.
Không giống giọng Diệp Lâm, giọng Cronos trầm ấm hơn, tiếng phổ thông của hắn rất thành thạo, tiếng Trung thậm chí còn được dạy rất tốt. Diệp Lâm nghĩ đến việc ba người trong nhóm Bạch Hạc đời đầu tiên đều là người Hoa, cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Cronos đọc xong rất lâu sau vẫn không đọc bài tiếp theo, Diệp Lâm nhìn hắn một cách kỳ lạ.
Trong tầm nhìn của anh, Cronos đột nhiên lại gần hơn, hắn đưa tay lên, lòng bàn tay hướng xuống, Diệp Lâm theo bản năng nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh mới cảm thấy đối phương dường như đang nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt mình.
Đây là một hành động chạm vào vô cùng kiềm chế.
Diệp Lâm gần như không cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay đối phương, bình tĩnh, như đang xem xét, dường như có một ý nghĩa sâu xa nào đó. Anh mở mắt ra, ánh mắt Cronos giao nhau với anh, ngón trỏ vừa vặn dừng lại trên môi anh.
Sau đó, đối phương như cố ý, hơi dùng lực, ấn nhẹ lên môi Diệp Lâm.
“……” Diệp Lâm chỉ thấy kỳ lạ vô cùng, Cronos thật sự quá bất thường.
Điều anh không ngờ hơn nữa là, những tình huống bất thường tiếp theo lại xảy ra thường xuyên đến vậy.
Đầu tiên là Cronos bắt đầu đúng giờ tối đến ngủ cùng anh. Tiên phong nằm ở phía bên kia giường, dán sát vào anh không kẽ hở, hai người đắp chung một chiếc chăn, Diệp Lâm thậm chí bị ép phải ngủ khỏa thân.
Và Cronos mỗi đêm đều dành rất nhiều thời gian để chạm vào anh.
Ban đầu chỉ là mặt, sau đó là cổ vẫn chưa lành vết thương, tiếp theo là xương quai xanh, ngực, bụng, eo. Không biết có phải cố ý hay không, cách chạm của Cronos vừa dính dấp vừa triền miên. Diệp Lâm không thể đẩy ra, chỉ có thể cố nhịn phản ứng sinh lý, không ngừng cầu xin.
“Đừng chạm nữa.” Diệp Lâm nắm lấy tay đối phương, anh xấu hổ nói, “Làm ơn… Đủ rồi.”
Cronos từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, hắn rất yên tĩnh và nghiêm túc làm việc này, hơi thở cũng chưa từng nặng nề hơn.
Diệp Lâm không thể hiểu hắn đang nghĩ gì, chỉ biết nếu đêm nào cũng thế này thì anh thật sự sẽ kiệt sức.
Đương nhiên không chỉ ban đêm, ban ngày Cronos dường như cũng mất đi hứng thú ngâm mình trong biển một thời gian, thậm chí hắn còn bám người hơn cả 24 inch.
Ngay cả khi Diệp Lâm đứng trước bồn rửa chén trong bếp để hâm nóng đồ ăn nhanh trong một phút, Tiên phong cũng dán sát vào lưng anh, theo dõi toàn bộ thao tác của anh.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Diệp Lâm cuộn tròn trên ghế sofa, anh bị Cronos ép nửa nằm trong lòng đối phương, ngón tay Tiên phong cứ x** n*n d** tai anh.
Cronos liếc nhìn anh một cái, bế anh đứng dậy.
Diệp Lâm không thể chịu đựng nổi nói: “…… Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?”
Cronos cuối cùng cũng không quá đáng đến mức đi cùng vào phòng vệ sinh, nhưng hắn vẫn kiên trì đợi bên ngoài cửa, cho đến khi Diệp Lâm đi vệ sinh xong ra.
Ban đầu Diệp Lâm nghĩ tình trạng này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng cho đến hai tháng trước khi Homer mở cửa, Cronos vẫn không có bất kỳ dấu hiệu chán chường nào, thậm chí còn ngày càng quá đáng, săm soi theo dõi không biết mệt.
Thời gian đến ngày vào cửa càng lúc càng gần, Diệp Lâm cảm thấy dù thế nào cũng phải nói chuyện nghiêm túc với Cronos.
“Anh không thể cứ đi theo tôi mãi như vậy.” Trước khi ngủ, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội, hiếm hoi được mặc quần áo chỉnh tề ngồi giữa giường lớn, nghiêm túc nói, “Tôi sắp vào cửa rồi.”
Cronos dường như rất không hài lòng vì Diệp Lâm không khỏa thân, hắn co một chân đè lên mép giường, vươn tay cởi cúc áo ngủ của Diệp Lâm.
Dạo này Diệp Lâm vì Tiên phong thường xuyên tiếp xúc cơ thể quá mức nên cả người trở nên cực kỳ mẫn cảm, anh ra sức giãy giụa nắm chặt cổ áo, muốn thoát khỏi vòng tay Cronos, kết quả làm mặt đỏ bừng, thở hổn hển, vài chiếc cúc áo ngủ còn bung ra.
“Chậc.” Cronos vì sự bướng bỉnh và không hợp tác hiếm có của đối phương, cuối cùng cũng lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu. Hắn từ trên cao bóp chặt má Diệp Lâm, lạnh lùng nói, “Tôi sẽ đi theo cậu vào cửa, bây giờ cậu chỉ cần cởi hết quần áo, chui vào chăn, hiểu không?”
“……?” Diệp Lâm cảm thấy mình như bị buộc ký một hiệp ước bất bình đẳng, anh bị Cronos l*t s*ch rồi nhét vào chăn, vô cùng nhục nhã khi lại bị Tiên phong s* s**ng một lượt từ đầu đến chân.
Mấy ngày tiếp theo, cách thức chung sống của hai người đương nhiên không có bất kỳ thay đổi nào. Diệp Lâm đã từ bỏ việc nhắc đến chuyện vào cửa rồi, dù sao Cronos cũng đã đồng ý vào cửa, anh cũng chắc chắn không thể ngăn cản quyết định đó của đối phương.
Ngày 14 tháng 2 năm 2038, lễ tình nhân, tiếng chuông của Homer lại một lần nữa vang lên. Diệp Lâm từ sáng sớm thức dậy đã được Cronos ôm trong lòng, Tiên phong dùng chăn quấn lấy anh, bế anh xuống ghế sofa ở phòng khách dưới lầu.
Trên danh sách cuộn nổi bật ở đầu bản tin sáng, cái tên đầu tiên xuất hiện, lại chính là George.
Tác giả có lời muốn nói:
《Tôi yêu em》—— Puskin