- Trang chủ
- Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
- Chương 36: Màn 36: Giàu
Chương 36: Màn 36: Giàu
Truyện: Cánh Cửa Homer - Kisaragi Kisaragi
Tác giả: Kisaragi Kisaragi/Mộc Canh Mộc Canh
- Chương 1: Màn 1: Cánh cửa Homer
- Chương 2: Màn 2: Tiên phong
- Chương 3: Màn 3: Khu R (1)
- Chương 4: Màn 4: Khu R (2)
- Chương 5: Màn 5: 24 inch (1)
- Chương 6: Màn 6: 24 inch (2)
- Chương 7: Màn 7: 24 inch (3)
- Chương 8: Màn 8: Bán cầu bắc (1)
- Chương 9: Màn 9: Bán cầu bắc (2)
- Chương 10: Màn 10: Bán cầu bắc (3)
- Chương 11: Màn 11: Bán cầu bắc (4)
- Chương 12: Màn 12: Kỷ Phấn Trắng (1)
- Chương 13: Màn 13: Kỷ Phấn Trắng (2)
- Chương 14: Màn 14: Kỷ Phấn Trắng (3)
- Chương 15: Màn 15: Kỷ Phấn Trắng (4)
- Chương 16: Màn 16: Kỷ Phấn Trắng (5)
- Chương 17: Màn 17: Kỷ Phấn Trắng (6)
- Chương 18: Màn 18: Kỷ Phấn Trắng (7)
- Chương 19: Màn 19: Kỷ Phấn Trắng (end)
- Chương 20: Màn 20: Vườn tượng
- Chương 21: Màn 21: Cái chết của Tiên phong
- Chương 22: Màn 22: Cái chết của Cthulhu (1)
- Chương 23: Màn 23: Cái chết của Cthulhu (2)
- Chương 24: Màn 24: Cái chết của Cthulhu (3)
- Chương 25: Màn 25: Cái chết của Cthulhu (4)
- Chương 26: Màn 26: Cái chết của Cthulhu (5)
- Chương 27: Màn 27: Cái chết của Cthulhu (6)
- Chương 28: Màn 28: Cái chết của Cthulhu (7)
- Chương 29: Màn 29: Cái chết của Cthulhu (8)
- Chương 30: Màn 30: Cái chết của Cthulhu (9)
- Chương 31: Màn 31: Cái chết của Cthulhu (10)
- Chương 32: Màn 32: Cái chết của Cthulhu (11)
- Chương 33: Màn 33: Cái chết của Cthulhu (12)
- Chương 34: Màn 34: Cái chết của Cthulhu (end)
- Chương 35: Màn 35: Điểm Kỳ Dị
- Chương 36: Màn 36: Giàu
- Chương 37: Màn 37: Quan hệ gia đình (1)
- Chương 38: Màn 38: Quan hệ gia đình (2)
- Chương 39: Màn 39: Quan hệ gia đình (3)
- Chương 40: Màn 40: Quan hệ gia đình (4)
- Chương 41: Màn 41: Quan hệ gia đình (5)
- Chương 42: Màn 42: Quan hệ gia đình (6)
- Chương 43: Màn 43: Quan hệ gia đình (7)
- Chương 44: Màn 44: Cắn cổ
- Chương 45: Màn 45: George
- Chương 46: Màn 46: Bất tử nơi phế tích (1)
- Chương 47: Màn 47: Bất tử nơi phế tích (2)
- Chương 48: Màn 48: Bất tử nơi phế tích (3)
- Chương 49: Màn 49: Bất tử nơi phế tích (4)
- Chương 50: Màn 50: Bất tử nơi phế tích (5)
- Chương 51: Màn 51: Bất tử nơi phế tích (6)
- Chương 52: Màn 52: Bất tử nơi phế tích (7)
- Chương 53: Màn 53: Bất tử nơi phế tích (8)
- Chương 54: Màn 54: Bất tử nơi phế tích (9)
- Chương 55: Màn 55: Bất tử nơi phế tích (10)
- Chương 56: Màn 56: Bất tử nơi phế tích (end)
- Chương 57: Màn 57: Mã nguồn (1)
- Chương 58: Màn 58: Mã nguồn (2)
- Chương 59: Màn 59: Mã nguồn (3)
- Chương 60: Màn 60: Nghỉ phép (1)
- Chương 61: Màn 61: Nghỉ phép (2)
- Chương 62: Màn 62: Nghỉ phép (3)
- Chương 63: Màn 63: Ma trận (1)
- Chương 64: Màn 64: Ma trận (2)
- Chương 65: Màn 65: Ma trận (3)
- Chương 66: Màn 66: Ma trận (4)
- Chương 67: Màn 67: Ma trận (5)
- Chương 68: Màn 68: Cuối thế kỷ 21 (1)
- Chương 69: Màn 69: Cuối thế kỷ 21 (2)
- Chương 70: Màn 70: Cuối thế kỷ 21 (3)
- Chương 71: Màn 71: Cuối thế kỷ 21 (4)
- Chương 72: Màn 72: Cuối thế kỷ 21 (5)
- Chương 73: Màn 73: Bạch Hạc (1)
- Chương 74: Màn 74: Bạch Hạc (2)
- Chương 75: Màn 75: Bạch Hạc (3)
- Chương 76: Màn 76: Bạch Hạc (4)
- Chương 77: Màn 77: Bạch Hạc (5)
- Chương 78: Màn 78: Bạch Hạc (6)
- Chương 79: Màn 79: Bạch Hạc (7)
- Chương 80: Màn 80: Bạch Hạc (8)
- Chương 81: Màn 81: Bạch Hạc (9) (Hoàn chính văn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Diệp Lâm không kịp rút tay về, chuyện này xảy ra quá đột ngột. Anh ngượng nghịu áp lòng bàn tay lên ngực trái của đối phương, thậm chí có thể cảm nhận được cơ bên dưới vô cùng săn chắc.
Ánh mắt Cronos dời xuống, dừng trên mu bàn tay anh, rồi lại ngẩng lên, nhìn vào mặt Diệp Lâm.
“Tôi chỉ giúp anh đo thử thôi.” Diệp Lâm trấn tĩnh nói. Anh rụt tay về, thậm chí để tỏ vẻ trong sạch, trước khi dứt khoát còn vỗ vỗ ngực đối phương: “Không ngờ anh đột nhiên tỉnh dậy… Có chỗ nào không khỏe không?”
Cronos không trả lời câu hỏi này. Hắn dường như rất ghét hệ thống y tế trong khoang ngủ đông, thô lỗ rút phăng ống truyền dịch và máy đo. Diệp Lâm không thể ngăn cản hắn. Anh cảm thấy nếu bây giờ người này mất kiểm soát, hoàn toàn nổi điên, mình có lẽ sẽ chết cả trăm lần.
Nửa đêm canh ba, hai người đàn ông, Trần Đa đang ngủ như heo trong khoang sau tàu vũ trụ. Diệp Lâm dù có gặp nguy hiểm lúc này cũng không thể cầu cứu ai. Cronos không hề có vẻ bị Cthulhu làm tổn hại chút nào. Hắn thay một bộ đồ thám hiểm mới, cố tình kéo khóa hờ nửa chừng, ngồi đối diện Diệp Lâm.
“Anh thật sự không sao chứ?” Diệp Lâm không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Vẻ mặt Cronos rất lạnh nhạt. Hắn thản nhiên xé một gói tiếp tế, nhét bánh quy nén vào miệng: “Cậu đang nói đến cái gì?” Hắn hỏi ngược lại.
Diệp Lâm có chút nghi ngờ: “Năng lượng của Điểm Kỳ Dị… không có tác dụng với anh à?”
Cronos đang thè lưỡi, từ từ l**m sạch vụn bánh quy trên đầu ngón tay. Hắn nói: “Tôi là một “vị thần” mạnh hơn Cthulhu. Nó có thể giữ Điểm Kỳ Dị trong mắt lâu như vậy, còn tôi chỉ mở nó ra, xác định vị trí thôi.”
Diệp Lâm nghĩ logic này quả thực không có vấn đề gì. Ngay sau đó, anh chậm nửa nhịp phản ứng lại, không chắc chắn nói: “Vậy ánh mắt cuối cùng của anh lúc đó là sao? Lúc đó dù bị bắt chắc anh cũng không chết đúng không?”
Cronos tiếp tục l**m ngón tay. Ánh mắt hắn như một đốm lửa nhỏ, không quá bỏng rát, cứ thế rải rác trên người Diệp Lâm. Hắn hỏi một cách mơ hồ: “Tại sao cậu lại cứu tôi?”
Diệp Lâm “ha” một tiếng, anh bất mãn như thể bị phụ bạc tình cảm, lạnh lùng nói: “Ý anh là tôi không nên cứu anh đúng không?” Dừng lại một chút, Diệp Lâm có chút hờn dỗi hỏi: “Nếu tôi thật sự không cứu anh thì sao?”
Cronos l**m xong đầu ngón tay trỏ, hắn đột nhiên bật cười, nói: “Vậy thì chúng ta cùng nhau chết chung là được.”
Diệp Lâm: “…”
Anh chớp mắt, há miệng, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm đối phương, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Cronos lần lượt ăn hết tất cả đồ tiếp tế còn lại. Hắn còn tự pha một cốc cà phê mới. Tâm trạng Diệp Lâm khá ủ rũ. Chuyến hành trình của họ trong cửa sắp kết thúc, Homer sẽ sớm đưa tàu vũ trụ ra ngoài. Diệp Lâm nghĩ đến cái giá phải trả sau khi cầu xin Cronos giúp tìm Điểm Kỳ Dị trước đó, không chỉ là đầu lưỡi chưa lành hẳn, mà ngay cả đầu anh cũng bắt đầu đau nhói.
Trần Đa sau khi tỉnh dậy hoàn toàn không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Giờ đây anh ta sùng bái vị Tiên phong như một anh hùng, có lẽ dù thế nào cũng sẽ không tin rằng Cronos giết anh ta dễ như giết một con gà.
Sau khi ra khỏi cửa, tàu vũ trụ trực tiếp đậu trên trạm vũ trụ ở khu A của thành phố Troy. Lần trước vì Diệp Lâm luôn trong trạng thái hôn mê nên không trực tiếp tham gia quá trình phức tạp này. Lần này George không có mặt, Apollo và Zeus đã đón họ.
Hai vị Tiên phong thân hình cao lớn. Trần Đa phải ngẩng đầu nhìn người. Apollo bình thản kể lại tình hình: “Bốn thành viên khác cùng đoàn đã được đưa đến Bệnh viện Pefon. Trừ Kim Hiển, ba người còn lại đều đang trong trạng thái hôn mê sâu.”
Trần Đa vội vàng hỏi: “Là tổn thương thần kinh não à? Họ còn có thể tỉnh lại không?”
Zeus liếc nhìn anh ta, lắc đầu nói: “Nếu là người thực vật thì khó nói.”
Diệp Lâm thực ra cũng đoán được kết quả này. Trừ Kim Hiển ra, hệ thống AI Homer có lẽ sẽ khóa DNA của ba người kia, tương lai không cần phải vào cửa nữa. Còn việc cuối cùng Jomya và họ có tỉnh lại được hay không, thì chỉ có thể trông chờ vào may mắn mà thôi.
Trần Đa vội vã mang tài liệu thu thập được về phòng thí nghiệm. Diệp Lâm tháo vòng tay AI giao cho nhân viên của Bạch Hạc. Từ trạm vũ trụ xuống khu vực tầng dưới chỉ có một phương tiện giao thông duy nhất là xe đệm từ. Ba vị Tiên phong không vội rời đi.
Bây giờ là buổi chiều theo giờ Trái Đất. Họ đứng cạnh nhà ga trông rất nổi bật.
Zeus dường như đã nói gì đó với Cronos, còn Apollo có lẽ vì sợ từ lần bị dạy dỗ trước đó nên giờ đây thái độ đối với Thiên Phụ vô cùng cung kính.
Cronos nghe xong không có biểu cảm gì, rồi liếc nhìn Diệp Lâm, đột nhiên đi về phía anh.
Diệp Lâm: “?”
Cronos đi đến trước mặt anh, cúi đầu nhìn đối phương nói: “Beacon của Giana đã được trích xuất thành công.”
Diệp Lâm sững sờ một chút, đợi đến khi phản ứng lại mới kích động nói: “Cô ấy có thể sống lại rồi à?!”
Trần Đa trước khi vào cửa đã biết tình bạn sống còn của Goliath và Diệp Lâm. Đương nhiên anh ta cũng vui mừng cho bạn mình, hào hứng nói: “Vậy chúng ta có thể nộp đơn xin nhận nuôi phôi thai của cô ấy rồi!”
Diệp Lâm tạm thời chưa bị niềm vui làm choáng váng hoàn toàn. Anh cứng đờ quay mặt lại, chỉ vào mình: “Chúng ta?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Trần Đa rất tự nhiên, “Phải có quan hệ gia đình mới có thể nhận nuôi phôi thai. Chúng ta là anh em, lại từng cùng nhau vào cửa, quan hệ tốt như vậy, chính phủ Homer nhất định sẽ phán định chúng ta “đang yêu nhau”. Như vậy chúng ta có thể nhận nuôi phôi thai của cô ấy, rồi cùng nhau sinh ra, cùng nhau nuôi lớn, cùng nhau… Ưm!”
Trước khi anh ta nói thêm những lời kinh thiên động địa, Diệp Lâm đưa tay bịt miệng đối phương lại theo bản năng.
Nhưng tiếc là đã muộn rồi.
Ánh mắt Cronos như nọc rắn tẩm độc, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, bình tĩnh nói: “Nói tiếp đi.”
Diệp Lâm kiên trì gượng cười giải thích: “Cậu ấy nói đùa thôi…”
Trần Đa cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta rụt vai lại, không dám tiếp lời.
“Thế à.” Vẻ mặt Cronos không rõ ràng, cho đến khi sự im lặng bao trùm, những con người yếu ớt vì không hiểu được tâm trạng của hắn mà run rẩy không kiểm soát. Cuối cùng, dưới áp lực đủ lớn, vị Tiên phong mới ban ơn hỏi: “Vậy khi nào hai người chấm dứt quan hệ?”
Trần Đa sợ thì sợ thật, nhưng việc chấm dứt “quan hệ gia đình” với Diệp Lâm thì anh ta trăm phần trăm không muốn. Anh ta rất thích căn nhà của Diệp Lâm, hơn nữa anh ta cũng cần một chỗ trú thân ở bán cầu bắc.
Nhưng rõ ràng, Cronos sẽ không quan tâm chuyện đó.
Giana vẫn đang chậm rãi phát triển trong t* c*ng nhân tạo. Bệnh viện Pefon có phòng nuôi cấy chuyên biệt, mỗi ngày có hàng trăm phôi thai được đưa vào. Diệp Lâm chỉ có thể nhìn qua hai lớp kính từ bên ngoài để quan sát tình hình phát triển của phôi thai.
Anh vừa nộp hồ sơ cá nhân và ý nguyện nhận nuôi cho chính phủ AI Homer. Trước khi Giana ra đời, đây là một quá trình xét duyệt dài.
Vẻ mặt Trần Đa bên cạnh vô cùng tuyệt vọng. Bây giờ anh ta cũng chẳng còn tâm trạng nghiên cứu tài liệu trong cửa nữa, chỉ thấy tương lai mờ mịt, cuộc đời thảm hại.
“Chỉ là chấm dứt quan hệ thôi.” Diệp Lâm an ủi anh ta, “Cậu vẫn có thể tiếp tục ở nhà tôi mà.”
Trần Đa rõ ràng không thấy vui vẻ gì, anh ta ai oán nói: “Vậy cậu sẽ thu tiền thuê nhà của tôi à?”
Diệp Lâm vừa cười vừa khóc: “Không cần, tôi có rất nhiều tiền.”
Nhắc đến tiền, Trần Đa mới nhớ ra rằng vì mấy người họ đã tìm thấy Điểm Kỳ Dị, nên phần thưởng tiền tệ tích lũy DNA của Homer rất hậu hĩnh. Đương nhiên, khi anh ta thực sự nhìn thấy những con số cụ thể trên tablet, có thể nói là xua tan mọi u ám trước đó, cả người anh ta tỏa ra một luồng sáng “mẹ kiếp sao mà ông đây giàu thế”.
“Thực ra cậu và Cronos tạo dựng quan hệ gia đình cũng tốt mà.” Trần Đa cẩn thận cất tablet lại, anh ta đột nhiên nghiêm túc nói: “Không, là rất tốt.”
Diệp Lâm khó hiểu: “Tại sao?”
Trần Đa bịt miệng, kích động chảy hai hàng nước mắt nóng hổi: “Tin tôi đi, chắc chắn anh ta cực kỳ giàu!”
Diệp Lâm: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Đa: “Hết cách rồi, anh ta cho nhiều quá.”