Mỗi lần sinh con mất mười tháng, còn cách này… hai tháng là một lần.

Việc lấy thai nhi chỉ cần hai tháng.

Nguyễn Vi… sẽ còn đau đớn hơn cả Tiểu Hy.

Tôi trà trộn vào đội hậu cần để đến gặp Nguyễn Vi.

Có lẽ vì cô ấy luôn ngoan ngoãn hợp tác, hoặc cũng có thể vì Lục Thượng đã chết, nên số lượng sĩ quan an ninh canh giữ đã giảm đáng kể. Giờ đây mọi sự chăm sóc đều dồn về phía đứa bé, tôi cứ thế đi thẳng đến phòng ngủ của cô ấy mà không ai ngăn lại.

Lúc ấy cô ấy không nhận ra tôi – giờ đây trong hình dạng một nhân viên hậu cần.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn tấm ảnh của Lục Thượng, vẻ mặt tiều tụy, mệt mỏi.

Tôi đặt phần cơm tối xuống: “Ăn chút gì đi.”

Cô sững người một chút, rồi ngẩng lên nhìn tôi. Không hề tỏ ra bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi: “Cậu tới rồi à?”

“Tớ đến thăm cậu.”

“Cậu không giận tớ sao?”

“Có giận. Nhưng nghĩ đến chuyện cậu âm thầm nhờ Ninh Ngọc giúp tớ… thì cũng không còn giận nhiều nữa.”

Cô ấy mỉm cười nhẹ: “Là chị ấy nói cho cậu biết à?”

“Không. Tớ tự nhận ra. Vì mọi thứ xảy ra đều quá đúng lúc.”

Khi tôi đói đến kiệt sức, Ninh Ngọc xuất hiện.

Khi tôi cần vào được tòa nhà trắng, chị ấy “tình cờ” giúp tôi được chọn.

Ninh Ngọc còn nắm rõ chuyện của Giang Chí và cảnh báo tôi — chuyện đó vượt xa khả năng của chị ấy. Người duy nhất có thể thao túng mọi việc chỉ có thể là Nguyễn Vi.

Còn hôm nay, tôi đến được tận bên cạnh cô ấy — điều đó cho thấy, cô ấy vẫn luôn đợi tôi.

“Tại sao cậu biết tớ chưa chết?” – tôi hỏi.

Nguyễn Vi đáp: “Giang Chí từng nói, khi xảy ra hỏa hoạn, chỉ có tớ và cậu nghe được cửa tự mở. Tớ không gây ra vụ cháy đó, vậy thì chỉ có thể là cậu.”

Tôi hiểu cô ấy, và cô ấy cũng hiểu tôi.

Có thể chúng tôi đã từng rẽ về hai hướng khác nhau, nhưng cuối cùng… vẫn nguyện quay lại điểm xuất phát.

Nguyễn Vi khẽ thở dài: “Tớ cứ nghĩ ở đây tớ đã có một gia đình. Nhưng rồi Lục Thượng chết rồi…

“Lẽ ra anh ấy không nên chết. Là tớ bảo muốn ăn táo. Đúng lúc đội của Thẩm Chấp mang một ít về, anh ấy đích thân đi lấy… rồi gặp chuyện.

“Anh ấy xưa nay vốn chẳng để tâm đến tớ. Vậy mà hôm đó lại nhớ tớ nói muốn ăn táo.

“Chắc tớ thật sự là sao chổi.”

Tôi ngắt lời cô: “Cậu không phải sao chổi gì hết. Tớ vẫn còn sống đây cơ mà.”

Cô ấy cười buồn, rồi khe khẽ hỏi tôi: “Bây giờ… cậu còn muốn đưa tớ về không?”

Tôi gật đầu: “Chỉ cần cậu muốn, thì tớ mãi mãi sẽ đưa cậu theo.”

16

Muốn đưa Nguyễn Vi rời khỏi nơi này, thì phải đúng vào ngày máy được khởi động lại – ngày cánh cổng mở ra.

Cô ấy còn muốn mang theo cả con, việc này lại càng khó hơn.

Nhưng dù khó đến mấy… cũng phải thử.

Nguyễn Vi nói cô có thể bế con thoát khỏi khu nhà, còn vào được tòa nhà trắng hay không thì phải nhờ vào tôi.

Trên đường quay lại khu hậu cần, tôi cứ miên man nghĩ cách đột nhập.

Không ngờ lại bất ngờ chạm mặt Giang Chí. Cậu ấy đang dẫn người đi tuần, ai cũng phải kiểm tra.

Bây giờ trông cậu ấy chững chạc hơn nhiều, ánh mắt sắc lạnh, nét mặt lạnh lùng.

Ninh Ngọc hơi hoảng: “Giờ làm sao đây?”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Chị cứ đi kiểm tra trước. Rồi nhân lúc không ai chú ý, đi báo với Thẩm Chấp là tôi đang ở đây.”

Tôi đang đánh cược.

Cược rằng Thẩm Chấp vẫn giữ nguyên tắc.

Cược rằng những gì tôi từng làm vì anh – bỏ thuốc cho anh, tạo ra những phút dịu dàng – sẽ đổi được cho tôi một con đường sống.

Tôi cố tình đi cuối hàng, cố kéo dài thời gian.

Nhưng Giang Chí dường như đã phát giác.

Cậu ta bước về phía tôi.

Rồi dừng lại, đứng ngay trước mặt tôi: “Ngẩng đầu lên.”

Tôi chỉ hơi ngẩng mặt, cố để mái tóc rối che nửa gương mặt.

Cậu ta dùng báng súng nâng cằm tôi lên.

Chỉ một cái nhìn — ánh mắt cậu ta liền sắc như dao: “Quả nhiên… cô còn sống.”

Cậu ta áp giải tôi lên xe. Tất cả mọi người đều bị đuổi đi, không ai được phép đến gần.

Nòng súng của cậu ta lướt qua má tôi, trượt xuống cổ: “Là cô phóng hỏa đúng không? Vì tôi từng nói với cô, khi tháp gặp hỏa hoạn, cửa sẽ tự động mở.”

“Đúng vậy.”

“Vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác lừa tôi?”

“Xin lỗi.” – Tôi khẽ nói, bởi chính tôi là người đã chủ động kéo cậu vào cuộc. Vậy nên hậu quả, tôi sẽ tự mình gánh chịu.

“Chỉ một câu xin lỗi là xong à?”

“Vậy cậu muốn gì?”

Cậu ta không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh mắt đó… giống hệt khi cậu ta đứng trong bóng tối dõi theo tôi và Thẩm Chấp ở bên nhau.

Không kìm được ham muốn chiếm hữu.

Tôi theo phản xạ ngồi nép sang một bên.

Nhưng cậu ta lập tức kéo mạnh tôi lại, ôm ghì vào ngực: “Về bên tôi. Thuộc về tôi.”

Tôi hỏi lại: “Về bên cậu, để làm cái gọi là ‘đồ chơi’ sao?”

Cậu phản bác: “Như thế chẳng tốt sao? Cô có biết có bao nhiêu phụ nữ muốn đến gần tôi không?”

Đúng lúc ấy, cửa kính xe vang lên tiếng gõ — Thẩm Chấp đến.

Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ.

Anh đứng giữa trời gió, tóc ngắn lật phật trong gió, ánh mắt sắc lạnh, tỉnh táo.

Giang Chí không mở cửa. Bây giờ, cậu ta đã ngang cấp với Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp không nói nhiều, trực tiếp rút súng bắn nổ ổ khóa xe, kéo tôi ra ngoài.

Giang Chí giữ chặt tay còn lại của tôi, không chịu buông.

Thẩm Chấp lạnh lùng nói: “Thiếu tá Giang, mong anh tuân thủ quy định phối giống.”

Giang Chí cười nhạt: “Quy định là do người đặt ra, thì cũng có thể do người thay đổi.”

Hai người đều dùng sức kéo tay tôi, tôi có cảm giác cánh tay mình sắp bị bẻ gãy.

Bầu không khí căng như dây đàn.

Tôi đau quá, không kìm được mà bật lên một tiếng rên.