12

Sau đêm hôm đó, không ai đến gây khó dễ cho tôi nữa.

Nguyễn Vi giữ đúng lời hứa, không hề tố cáo.

Nhưng mấy ngày sau đó, chúng tôi cũng không gặp lại nhau.

Trong căn cứ xảy ra một trận động đất nhỏ, tâm chấn nằm ngay tại tòa nhà trắng. May mắn là không có thiệt hại về người.

Tôi cảm thấy cơn chấn động này rất giống cảm giác lúc tôi và Nguyễn Vi bị hút xuống lòng đất rồi xuyên không tới đây.

Tôi đứng dưới gốc cây đào, nhìn về phía tòa nhà trắng, trong đầu suy tính cách làm sao để tiếp cận được nơi đó.

“Muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ?” – giọng nói quen thuộc vang lên. Là Thẩm Chấp.

Tôi hoàn hồn, chỉ tay về phía cây đào: “Không ngủ được, định hái vài cành hoa đem về phòng để dễ ngủ hơn.”

Anh không nghi ngờ gì cả.

Rất nhanh nhẹn, anh giơ tay hái vài nhành đang nở rộ nhất, đưa cho tôi: “Thế này đủ chưa?”

Khi anh cầm hoa, cảm giác thật khác. Ấm áp và dịu dàng hơn nhiều so với lúc anh cầm súng.

Anh không biết, thứ anh đang đưa cho tôi – chính là công cụ để giết chết đứa trẻ trong bụng tôi.

Tôi nhận lấy: “Đủ rồi.”

Tôi ôm hoa bước đi phía trước, anh lặng lẽ đi phía sau tôi.

Ánh trăng kéo bóng hai người chúng tôi dài thướt tha trên nền đất.

“Tô Cách.” – anh gọi tôi lại.

Tôi quay đầu: “Sao thế?”

Anh nói: “Tôi sắp phải rời khỏi căn cứ một thời gian.”

Chuyện này vốn không cần báo với tôi.

Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc.

Anh đưa cho tôi một tấm thẻ: “Trong này có toàn bộ điểm tích lũy của tôi, cô cứ dùng thoải mái. Tôi sẽ trở về an toàn.”

Thực ra ở đây mọi sinh hoạt của tôi đều do căn cứ cung cấp, không cần dùng đến điểm.

Nên ý chính của anh, nằm ở câu cuối cùng.

Tôi hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng hiểu ra ngay.

Tất cả là vì đứa trẻ trong bụng tôi.

Tôi nhận lấy thẻ, nói qua loa: “Ừ. Tôi và con sẽ chờ anh trở về.”

Trong mắt anh thoáng hiện lên chút cảm động.

Tôi bắt được ánh mắt đó, liền hỏi: “Anh có muốn chạm thử vào con không?”

Anh gật đầu, tháo găng tay, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi.

Tôi muốn anh ghi nhớ sự ấm áp này.

Để nếu sau này có lúc tôi rơi vào tuyệt cảnh, biết đâu anh sẽ nhớ lại giây phút này… và tha cho tôi.

Thẩm Chấp sẽ phải rời căn cứ hai tháng.

Nhiệm vụ lần này chắc hẳn cực kỳ quan trọng, nên dù là người phối giống phù hợp nhất với tôi, anh vẫn bị điều đi.

Nhưng với tôi, đây lại là cơ hội tốt.

Không có anh ở bên, tôi sẽ dễ hành động hơn.

Tôi gọi Giang Chí đến, hỏi cậu: “Tòa nhà trắng kia nhìn cũ kỹ quá, mà chẳng thấy ai ở. Nó dùng để làm gì vậy?”

Giang Chí đáp: “Đó là công trình cổ nhất của căn cứ, tồn tại từ trước tận thế. Sau tận thế, nó được chuyển thành trung tâm nghiên cứu.”

“Tức là nghiên cứu cái gì?”

Cậu liếc nhìn xung quanh, hạ giọng: “Sau tận thế, có vài nhà khoa học từng cố gắng nghiên cứu cách quay trở lại quá khứ – để ngăn ngày tận thế xảy ra. Nhưng họ thất bại, rất nhiều người chết. Kể từ đó, tòa nhà bị niêm phong thành khu cấm.”

Có lẽ… đó chính là nguyên nhân tôi và Nguyễn Vi xuyên đến thế giới này.

Tôi nói mình tò mò, muốn đến đó xem thử.

Giang Chí khó xử: “Em không có quyền vào đó đâu.”

“Thế ai có?”

“Thiếu tá Thẩm và Thiếu tá Lục.”

Thẩm Chấp hiện không có ở căn cứ, mà cho dù có ở đây, anh ấy cũng sẽ không cho tôi đến nơi đó.

Còn Lục Thượng thì càng không có khả năng.

Thế là tôi bắt đầu nịnh Giang Chí, xoa bóp vai, bóp chân cho cậu ấy: “Cậu nhất định sẽ lấy được quyền truy cập đúng không?”

Cậu ấy do dự một lúc rồi cũng đồng ý, bảo tôi cho cậu ấy nửa tháng thời gian.

Và tôi cũng phải tranh thủ nửa tháng này để loại bỏ đứa trẻ trong bụng. Nếu để lâu hơn, cái thai lớn lên thì sẽ rất khó xử lý.

Đứa bé mới hai tháng, chỉ là một cái mầm nhỏ — với tôi, nó không có bất kỳ tình cảm nào. Nó chỉ là chiếc chìa khóa giúp tôi rời khỏi tòa tháp.

Tôi cố tình nửa đêm dậy đi vệ sinh, rồi “vô tình” ngã. Đứa bé đã mất.

Tầng trên tức giận, tất cả người xung quanh tôi đều bị trừng phạt.

Trong mắt Giang Chí có cả sự áy náy, lẫn mong chờ.

Nếu Thẩm Chấp chết trong nhiệm vụ lần này, cậu ấy sẽ trở thành người phối giống tiếp theo của tôi.

Tôi chẳng quan tâm có quan hệ gì với cậu ấy hay không.

Tôi chỉ cần cậu ấy quan tâm tôi, sẵn sàng nghe lời tôi.

Nguyễn Vi cho người mang đến một bát canh do chính tay cô ấy nấu.

Hiện tại trong toàn căn cứ chỉ còn cô ấy là người duy nhất mang thai, nên được bảo vệ nghiêm ngặt.

Vì vậy, người được phân về cạnh tôi cũng ít đi nhiều.

Thể chất tôi vốn tốt, chỉ sau nửa tháng nghỉ ngơi đã gần như hồi phục.

Nhưng tôi không để lộ ra ngoài, vẫn cố tỏ ra mệt mỏi, uể oải nằm lì trên giường.

Nửa tháng sau, Giang Chí lấy được quyền hạn.

Chúng tôi nắm tay nhau, tránh né lính canh, lén lút lợi dụng bóng đêm để đến trước tòa nhà trắng.

Lần này tòa nhà trông khác hẳn những lần trước tôi đến – cỏ dại đã bị dọn sạch, bên trong có rất nhiều người đang làm việc. Có vẻ trận động đất lần trước không phải là ngẫu nhiên.

Khi tôi còn đang nghĩ làm sao để vào được bên trong, Giang Chí bỗng kéo tôi nép vào góc tường.

Có mấy người đi ngang qua, họ đang bàn chuyện công việc:

“Đã gần một tháng rồi, bên Thiếu tá Thẩm vẫn chưa có tin tức gì sao?”

“Vận chuyển lõi năng lượng từ nơi xa như thế đâu có dễ. Gặp phải bầy xác sống là coi như toàn đội xong đời.”

“Nhưng đang yên đang lành, sao trên lại muốn khởi động lại cái máy đó chứ?”

“Nghe nói nửa năm trước có tín hiệu dao động năng lượng lạ.”

Nửa năm trước… chính là lúc tôi và Nguyễn Vi xuyên đến thế giới này.

Đợi họ đi xa, Giang Chí vẫn không buông tay tôi ra.

Cơ thể hai đứa dán sát vào nhau, trán cậu ấy đã lấm tấm mồ hôi.

Bất ngờ, cậu cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Nụ hôn vụng về, đầy khát khao.

Tôi quay mặt né đi: “Đừng… ở đây có người.”

Cậu lưu luyến rời môi tôi, thở gấp, đè nén.

Tôi nhận ra cậu ấy rất khác Thẩm Chấp.

Không giống Thẩm Chấp luôn tuân thủ nguyên tắc lạnh lùng.

Nếu thật sự ở bên cậu ấy…

Tôi e rằng mình sẽ không thể kiểm soát được.

13

Cuối cùng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy cỗ máy đó.

Nó cao lớn đồ sộ, sừng sững như một con thú khổng lồ thời viễn cổ.

Đứng trước nó, tôi cảm thấy mình chỉ như một con kiến nhỏ bé.

Tôi vươn tay chạm nhẹ vào bề mặt lạnh lẽo của nó, có cảm giác như có thể chạm tới sự ồn ào náo nhiệt của thế giới cũ.

Không rõ là ảo giác của tôi, hay cỗ máy này thật sự có thể kết nối với nơi tôi từng sống.

Giang Chí thì không tin có chuyện xuyên không. Cậu cho rằng cái máy này chỉ là công cụ tinh thần mà tầng trên dựng lên để an ủi con người.

Tôi không nói với cậu rằng… tôi chính là người từng xuyên qua thời không.