Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tôi cầu mong Thẩm Chấp sớm mang lõi năng lượng trở về.
Khi chúng tôi trèo tường trở về nơi ở, vừa đặt chân vào sân đã thấy vài luồng ánh đèn pin quét tới.
Tôi đã lường trước được điều này.
Sĩ quan an ninh ở đây đều là những người dày dạn kinh nghiệm, chuyện tôi lén rời khỏi nơi ở, không thể che giấu được quá lâu.
Vì vậy, tôi đã lợi dụng Giang Chí.
Tôi cố tình nắm tay cậu ấy một cách đầy mờ ám, nép vào lòng như một con chim nhỏ, khiến mọi người tưởng rằng tôi vì cô đơn quá lâu mà động lòng với cậu.
Hơn nữa, cậu ấy là người có độ tương thích gen cao thứ hai với tôi. Thẩm Chấp thì sống chết chưa rõ, việc tôi ở bên Giang Chí lại là điều mà căn cứ rất hoan nghênh.
Sau vài câu khiển trách chiếu lệ, bọn họ liền cho qua chuyện.
Nguyễn Vi thì thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt tôi. Bụng cô ấy giờ đã nhô lên thấy rõ.
Mọi người xung quanh đều chăm sóc cô ấy rất chu đáo. Bây giờ cô ấy giống như một phu nhân hào môn bước ra từ phim truyền hình – đến cả uống nước cũng có người hầu hạ.
Đôi lúc, cô ấy cũng lặng lẽ nhìn tôi.
Chúng tôi từng là những người bạn không chuyện gì không nói.
Giờ đây, lại lặng lẽ cách nhau bởi một tấm kính, không ai mở lời.
Thêm một tháng nữa trôi qua, đội của Thẩm Chấp vẫn bặt vô âm tín.
Căn cứ bắt đầu ngầm xác định họ đã hy sinh, chuẩn bị phái đội thứ hai lên đường thực hiện nhiệm vụ thay thế.
Tôi và Giang Chí cũng bị đưa vào danh sách phối giống.
Tôi nhìn bản thân trong gương – rõ ràng là con người, vậy mà lại bị đối xử như vật nuôi đang chờ phối giống.
Tôi đang suy nghĩ làm sao để khiến Giang Chí trì hoãn chuyện này thì ông lão bất ngờ dẫn một nhóm người ập vào.
Giang Chí lập tức đứng lên hành lễ.
Ông ta chẳng buồn liếc cậu một cái, chỉ lạnh lùng nhìn tôi: “Cô cố ý phá thai đúng không?”
Tôi không biết họ phát hiện bằng cách nào.
Tôi phủ nhận, khăng khăng rằng đó chỉ là tai nạn ngã cầu thang.
Ông ta bỗng túm lấy tóc tôi, kéo mạnh: “Tại sao lại phải lừa gạt chúng tôi? Chúng tôi đối xử với cô không tốt sao?
“Cho cô ăn ngon, cho cô sống tốt. Chỉ cần cô trả bằng một cơ quan nhỏ bé thôi, mà sao lại không chịu?”
Ánh mắt tất cả mọi người xung quanh đổ dồn về phía tôi, đầy oán hận.
Thì ra… họ đã đưa cái thai nhỏ bé ấy vào phòng thí nghiệm – và phát hiện dấu vết của thuốc.
Ban đầu tôi định một mực phủ nhận, thậm chí còn tính khóc một trận, thề thốt vài câu để qua chuyện.
Nhưng khi nghe ông ta nói “chỉ cần cô trả bằng một cơ quan nhỏ bé thôi”, tôi không kìm được nữa.
Miệng tôi, cuối cùng vẫn nói ra tiếng lòng: “Không vì lý do gì cả. Tôi không muốn, thì là không muốn.”
“Vậy nếu cô lại mang thai lần nữa, cô vẫn sẽ phá bỏ chứ?”
“Nếu cái thế giới này vẫn xem tôi là giống cái cần phối giống, thì đúng vậy.”
Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào mặt tôi.
Đầu óc tôi choáng váng, còn nghe ông ta cười nhạt: “Đã sống nhờ người khác thì phải có ý thức hy sinh thay cho người ta.”
Tôi thấy Giang Chí đứng sững ở đó, ánh mắt đầy bàng hoàng.
Hôm nay cậu ta mặc quân phục được là lượt chỉn chu, tóc tai cũng vuốt gọn gàng.
Tôi còn thấy cả Nguyễn Vi.
Cô bước lên một bước, như muốn nói đỡ cho tôi.
Nhưng chỉ là một bước, rồi cô lại lui về.
Ông lão ra lệnh trói tôi, giải đi thị chúng – làm gương răn đe những kẻ khác.
Xe chạy dọc theo con đường chính, hai bên đầy những người đàn ông đứng xem.
Họ gào lên mắng tôi vắt kiệt bọn họ mà không chịu sinh cho họ một đứa trẻ.
Họ la hét đòi giam tôi xuống tầng đáy của tòa tháp, bắt tôi dùng thân thể để “trả nợ”.
Nhưng mỗi tế bào trên cơ thể tôi đều còn giá trị nghiên cứu. Nếu để tôi chết vì bị tra tấn, thì lại quá uổng.
Vì vậy, tôi bị giam lên tầng cao nhất của tháp.
Những tấm thép chặn ánh sáng từng cái một lại được lắp trở lại – tôi lần nữa rơi vào bóng tối.
Tôi đi lại con đường mà Tiểu Hy từng đi.
Trở thành vật thí nghiệm của căn cứ.
Họ rút máu tôi để nghiên cứu.
Nhưng tôi không tuyệt thực như cô ấy.
Bất cứ khi nào họ đưa đến bắp ngô hay khoai tây, tôi đều ăn sạch không để thừa một miếng.
Giang Chí cuối cùng cũng đến.
Vì tôi mà cậu bị phạt giam.
Giờ họ thả cậu ra, để làm “nhiệm vụ” của mình.
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ mặt cậu.
Cậu đưa tay bóp cằm tôi, lạnh lùng hỏi: “Vậy ra, từ đầu đến cuối… cô chỉ đang lợi dụng tôi?”
Tôi áp má vào lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng đáp: “Không phải. Em thật lòng thích anh.”
Dù biết chuyện sớm muộn cũng xảy ra, tôi vẫn lựa chọn để bản thân bớt đau đớn hơn.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự hận thù mà Giang Chí dành cho tôi.
Cậu ta lạnh lùng nói: “Thứ tình cảm đó của cô, tôi không thèm.”
Bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, rồi mưa như trút nước.
Người dân hò reo vui mừng.
Đã lâu lắm rồi nơi này không có mưa. Cơn mưa này có thể giúp họ cầm cự thêm một thời gian nữa.
Tôi bị Giang Chí đè lên khung cửa sổ, nghe tiếng mưa rào rào đập lên mặt kính.
Không rõ đã bao lâu, cơn mưa cuối cùng cũng dứt.
Tôi kiệt sức gục xuống bên cửa sổ.
Giang Chí ghé sát tai tôi, giọng lạnh buốt: “Bọn họ nói không sai, cô chỉ xứng làm một món đồ chơi.”
Đến lúc này, tôi lại cảm thấy… Thẩm Chấp cũng không đến mức tệ như tôi từng nghĩ.
Ít nhất, anh ta luôn thẳng thắn, không dằn vặt người khác theo kiểu này.
Những ngày như vậy kéo dài suốt hai tháng.
Căn cứ đưa cho tôi dây đai theo dõi, chỉ cần tôi mang thai, thiết bị sẽ ngay lập tức hạn chế mọi hành động của tôi.
Nhưng sau hai tháng, bụng tôi vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Có thể là cơ thể tôi chưa hồi phục hoàn toàn.
Cũng có thể cơ thể tôi đã tự thích nghi với thế giới này – bắt đầu từ chối sinh sản.
Căn cứ bắt đầu chuẩn bị đưa “người phối giống” thứ ba đến. Nhưng bất ngờ, tin tức về người đó bỗng dừng lại.
Thì ra căn cứ bị người nhiễm bệnh tấn công, người phối giống thứ ba và cả thứ tư đều đã hy sinh.
Tôi bắt đầu tính toán thời gian, mỗi ngày dùng móng tay khắc dấu gạch lên tường – từng vạch một.
Tôi đã vượt qua không chỉ một mà nhiều lần “mười bốn ngày”.
Khoảng hai tháng sau, tôi nghe tin Nguyễn Vi đã sinh con.
Là một bé gái.
Đứa trẻ ấy lại một lần nữa trở thành mũi tiêm hồi sinh cho căn cứ.
Tất cả mọi người đều tin rằng: thế giới này… vẫn còn hy vọng.
Cũng chính trong ngày hôm ấy – tôi trốn thoát khỏi tòa tháp.