Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
22
Lúc tỉnh lại, tôi đã quay về địa phủ.
Hắc Vô Thường lải nhải bên tai:
“Tiểu Hàn, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi hả?”
“Em đã vất vưởng ở địa phủ hai năm rồi đó, hồn vốn đã yếu, sao chịu nổi mấy lần em tự dằn vặt như thế.”
Ký ức dần dần tràn về.
Tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu:
“Giang Mặc… tại sao anh ấy không đi đầu thai?”
Hắc Vô Thường hơi sững lại:
“Chỉ hỏi cái này thôi á? Tôi còn tưởng em sẽ tra hỏi cả trăm chuyện lận.”
Anh ấy chậm rãi giải thích:
“Giống như bọn tôi — những người làm việc ở địa phủ — đều có nhiệm kỳ. Hết thời hạn thì được chọn một kiếp sống mình thích rồi đi đầu thai. Nhưng chức vị Quỷ Vương thì không giống vậy.”
“Quỷ Vương không thể luân hồi, không gặp lại người mình muốn gặp, cũng không ai chịu thay thế, nên chỉ có thể tiếp tục tồn tại cho đến khi hồn bay phách tán.”
“Khi Giang Mặc mới xuống địa phủ, vì sợ quên em, nên bị Quỷ Vương đời trước lừa gạt mà tiếp nhận vị trí ấy. Bọn tôi đều bảo anh ta ngốc, nhưng anh ấy lại cười ngốc nghếch nói rằng: ‘Như vậy cũng tốt, anh nhớ lại được tất cả về em rồi.’”
“Sau này, anh ấy cũng có tư tâm. Tốn bao công sức mới tách ra được một tia hồn nhỏ, để có thể lên dương gian xem thử em sống có tốt không.”
“Anh ấy biết em thích chó, mà sống cả đời chưa từng nuôi được con nào, nên mới đưa linh hồn ấy nhập vào một con chó hoang sắp chết, ở bên cạnh em.”
“Mấy chuyện này,anh đã kể đi kể lại cho tụi tôi nghe không dưới trăm lần rồi, sợ một ngày nào đó bản thân lại quên mất.”
“Anh ấy muốn em đến địa phủ, nhưng cũng sợ gặp lại em ở nơi này. Mâu thuẫn y chang mấy ông nam chính trong truyện ngược, diễn chết luôn.”
Tôi bật cười:
“Anh mà dám nói xấu sếp vậy hoài có ổn không?”
“Thì nhiệm kỳ tôi cũng gần hết rồi.”
Tôi bỗng thấy thân thể mình nhẹ bẫng như không còn trọng lượng.
Tôi hỏi anh ấy:
“Hắc Vô Thường, hồn phách của em… sắp tan rồi phải không?”
Vào địa phủ từ đầu, tôi đã nghe nói: Hồn người nếu cứ mãi luẩn quẩn, không chịu đầu thai, sẽ ngày càng yếu đi.
Chỉ có cách “quên” mới có thể vá lại hồn.
Mà giờ, tôi đã nhớ lại tất cả.
Tức là chẳng còn gì níu giữ hồn phách tôi nữa.
Hắc Vô Thường vỗ ngực cam đoan:
“Yên tâm, vẫn kịp. Mai tôi sẽ đưa em qua cầu Nại Hà, sắp xếp cho em một kịch bản cuộc đời mở full buff luôn!”
23
Buổi tối, Giang Mặc đưa tôi về nhà.
Trên đường, anh ấy chẳng nói lời nào.
Tôi lại bắt đầu nghịch ngợm.
“Không ngờ làm ở địa phủ mà cơ bụng vẫn giữ được đấy nhỉ.”
Bàn tay quậy phá của tôi bị anh nắm lấy.
“Địa phủ cũng phải lao động chân tay, cần giữ hình tượng mạnh mẽ.”
Tôi cười hí hửng nhìn anh:
“Ừm, trai bao số một địa phủ.”
“ Tiểu Hàn, em thật sự chẳng thay đổi gì cả.”
Lâu ngày không gặp, anh lại mở đầu bằng mấy câu này.
Nhưng tôi hiểu.
Tình cảm và nỗi nhớ nhung, sớm đã được lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong mấy năm xa cách.
Lắng đọng trong ánh mắt anh khi nhìn tôi.
Lắng đọng trong tiếng nghẹn ngào của cả hai.
Tôi nắm lấy tay anh:
“Giang Mặc, ngủ với em một đêm nữa nhé.”
Tôi cố nén nỗi buồn, chớp mắt với anh:
“Anh biết mà, sau ngần ấy thời gian, điều em thèm nhất… vẫn là cơ thể anh.”
24
Trên cầu Nại Hà.
Tôi vẫy tay với Giang Mặc:
“Nhớ phù hộ cho em kiếp sau gặp được một anh đẹp trai cơ bụng 8 múi giống anh nhé.”
Tôi lại nói dối rồi.
Nụ cười anh gượng gạo đến mức còn khó coi hơn khóc.
“Ừ.”
25
Lại một năm xuân về rực rỡ.
Tôi nằm dài trên ghế ngoài ban công, lười biếng phơi nắng.
Hoa vẫn chưa nở, nhưng hương thơm đã thoang thoảng trong không khí.
Chuông cửa vang lên.
Tôi chậm rãi đứng dậy, đi ra mở cửa.
“Ai vậy? Tôi nhìn mãi chẳng thấy ai cả?”
Tôi cố tình đưa mắt nhìn quanh, rồi mới từ từ cúi đầu xuống, nhìn thấy một con chó đen nhỏ đang sủa ầm ầm dưới chân mình.
“Ồ~ là anh à.”
Chú chó nhỏ giơ hai chân trước, vung vẩy trước mặt tôi:
” Tiểu Hàn , em có biết chiếm lại cơ thể cũ khó đến mức nào không?”
Tôi bật cười:
“Anh đổ cái chức Quỷ Vương cho Chu Dự, cậu ấy giận lắm đấy. Vậy nên mới khiến anh thành chó. Tiếc thật, mất hết cả cơ bụng.”
Giang Mặc nghiến răng:
“Đợi đấy, chẳng bao lâu nữa là tôi tu thành người lại thôi.”
Chú chó đen này cái gì cũng tốt, chỉ có điều… ăn hơi nhiều.
Bên tai tôi lại vang lên tiếng Hắc Vô Thường lầm bầm:
“Chính cô đòi kịch bản không dính dáng đến tình yêu, giờ hay rồi, Giang Mặc chỉ có thể thành chó.”
“Thật ra yêu người rồi yêu chó, cũng hợp tình hợp lý lắm chứ, hê hê…”
Phiên ngoại
Giang Mặc, chúng ta từng nói về cái chết.
Anh bảo, cái chết là thứ không thể tránh khỏi, và chỉ mang đến đau khổ cho người sống. Anh ghét mọi cái chết — nhưng vì nó không thể tránh, anh hy vọng mình có thể chết một cách có ý nghĩa.
Nên trong một năm sau khi anh qua đời, tôikhông tự sát.
Tôi biết anh sẽ ghét, sẽ trách tôi.
Tôi vẫn luôn tìm cơ hội cứu người — cứu những cậu bé định nhảy sông, ngăn những cô gái định nhảy lầu.
Biết đâu, có một lần nào đó,Tôi sẽ cứu được anh.
Chu Dự nói tôi đang tự hành hạ bản thân, coi trọng sinh mạng người khác hơn chính mình.
Tôi không muốn cậu ấy lo.
Cậu ấy không hiểu.
Không hiểu tất cả mọi thứ giữa tôi và anh, nên tôi cũng chẳng giải thích.
Tôi cũng sợ… sợ nếu anh biết, anh sẽ đau lòng.
May mắn là, cuối cùng, tôi đã nhặt được một chú chó nhỏ màu đen.
Anh từng nói: Đợi khi chúng ta có căn nhà riêng, sẽ nuôi một chú chó nhỏ.
Lời hứa anh chưa kịp thực hiện,tôi đã thay anh làm rồi.
Chú chó nhỏ rất ngoan, rất lanh lợi.
Có nó ở bên,tôi mới thấy cuộc đời này… vẫn còn chút gì để níu giữ.
Tôi tin, và cũng cầu nguyện.
Sau khi tôi chết, nó sẽ tìm được một mái nhà tốt hơn.
(hết.)