Tôi làm theo cách của cậu, cuối cùng cũng lên được đỉnh tường — nhưng lại không dám nhảy xuống.
“Cậu sợ độ cao à?”
Giang Mặc ngước mắt nhìn tôi, đưa tay ra:
“Nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu.”
Tôi lắc đầu.
Mấy năm bị bắt nạt, tôi đã nghe không biết bao nhiêu câu “Tôi giúp cậu”.
Rồi cuối cùng đều là: “Cậu tưởng thật đấy à?”
“Tôi tự lo được.”
Thế nhưng khi cúi xuống nhìn độ cao phía dưới, tim tôi vẫn run lên vì sợ.
Đèn pin của bảo vệ chiếu thẳng vào tôi.
“Ai ở đó đấy!”
Tôi giật mình, tay trượt khỏi thành tường, cả người rơi xuống.
Không có cảm giác đau đớn như tôi tưởng.
Giang Mặc đỡ lấy tôi một cách vững vàng.
Dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy cánh tay của cậu — rướm máu vì vết thương bị rách toạc.
Trên tay cậu, là những vết sẹo giống hệt tôi.
21
Tôi chẳng còn nơi nào để đi, nên đành theo Giang Mặc về phòng trọ của cậu.
Vì đỡ tôi khi rơi xuống, vết thương trên tay cậu đều bung chỉ, rỉ máu.
Cậu bình tĩnh lấy hộp cứu thương ra, thành thạo tự mình băng bó lại.
“Ở đây đủ rồi thì đi đi. Nơi này không tốt lành gì đâu, tôi cũng không phải người tốt.”
Tôi chẳng sợ tí nào:
“Vậy thì trùng hợp thật, tôi cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Nửa đêm trèo tường trốn học, còn là học sinh tốt sao?”
Về sau tôi mới biết — quá khứ của cậu cũng giống tôi.
Bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ.
Lúc đi học cũng chỉ là bao cát để người ta trút giận.
Mỗi lần anh ấy nhắc đến những chuyện trong quá khứ, vẻ mặt lại chẳng có chút buồn nào.
Còn tôi cũng không giỏi an ủi, chỉ cười tít mắt trêu chọc:
“Trùng hợp thật đấy, em cũng vậy.”
Từ cấp ba đến đại học, ngày nào tôi cũng đến tìm anh.
Anh không mấy khi để ý tới tôi, cứ mải miết làm bài, ôn thi.
Còn tôi thì ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn, thỉnh thoảng buồn ngủ quá lại gục xuống bàn anh ngủ thiếp đi.
Mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng trọ.
Còn Giang Mặc thì vẫn đang cặm cụi làm bài tập.
Có lẽ do bị ảnh hưởng từ anh, tôi cũng bắt đầu thấy thích học.
Ngày nào cũng ôm đống đề đến hỏi:
“Giang Mặc, anh nghĩ thi đại học có thể thay đổi cuộc đời nát bét của chúng ta không?”
“Không chắc.”
“Vậy sao còn phải thi?”
“Vì ngoài con đường đó ra, chẳng có cách nào khác.”
Chúng tôi cùng nhau đậu vào một trường 211 danh tiếng.
Mùa hè sau kỳ thi tốt nghiệp là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất.
Người cha chưa từng quan tâm đến tôi qua đời.
Tôi được chia một khoản thừa kế khá lớn.
Đủ để đóng học phí.
Đủ để tôi mở một tiệm hoa nho nhỏ.
Tôi vung vẩy thẻ ngân hàng trước mặt anh, hí hửng nói:
“Giang Mặc, em có tiền rồi! Cho em bao nuôi anh nha!”
Tôi biết chuyện anh đậu trường 211 lan nhanh trong khu trọ. Anh lại đẹp trai, dáng người chuẩn, nên mấy cô gái có ý tứ lắm.
Tôi phải ra tay trước mới được.
Giang Mặc nhìn chiếc thẻ trong tay tôi, mỉm cười:
“Được thôi.”
Tôi biết anh sẽ không từ chối.
Tôi biết anh cũng thích tôi.
Từ cấp ba đến đại học, gần như chúng tôi không rời nhau lấy một ngày. Sống thoải mái, tự nhiên, chẳng hề giữ kẽ.
Bạn cùng trường với anh — Chu Dự — cũng có hoàn cảnh gia đình tương tự nên rất hợp nhau.
Sau khi tốt nghiệp, ba người chúng tôi thuê nhà ở cùng, cùng nhau đi xin việc.
Giang Mặc vào làm ở một công ty công nghệ, nhanh chóng được thăng chức.
Chẳng bao lâu, anh đã có tài nguyên và mối quan hệ để bắt đầu khởi nghiệp.
Kiếm được số tiền đầu tiên, anh mua một căn hộ — căn nhà dành riêng cho hai đứa chúng tôi.
Anh nói:
“Đợi anh xong việc đợt này, mình nuôi một chú chó, nó sẽ luôn ở bên em.”
Chúng tôi cùng nhau vẽ nên tương lai.
Nhưng rồi, Giang Mặc dần dần ít về nhà hơn.
Bạn bè khuyên tôi:
“Anh ta như vậy, bên ngoài có vài người phụ nữ cũng bình thường thôi. Không đá cô là tốt lắm rồi.”
Nhưng tôi biết, Giang Mặc không phải loại người đó.
Vài ngày liền không về, mà cũng chẳng thấy anh ở công ty hay tiệc tùng gì.
Chúng tôi nói chuyện ngày càng ít.
Cãi vã ngày càng nhiều.
Cuối cùng, anh mở lời:
“Tiểu Hàn, chia tay đi.”
“Chúng ta không hợp nhau nữa.”
Anh nói, anh quen một người phụ nữ lớn hơn một tuổi — người giúp được anh rất nhiều trong công việc.
Anh bảo họ như tri kỷ gặp lại, vừa gặp đã hợp.
“Tri kỷ cái đầu anh.”
Tôi đã đập nát hết mọi thứ trong căn nhà nhỏ, rồi thu dọn đồ đạc chuyển đến một thành phố khác.
Anh ta nói hai người vừa gặp đã hợp, như tri kỷ từ kiếp trước.
Tri kỷ cái đầu anh ấy!
Tôi đập tan mọi thứ trong căn nhà nhỏ rồi chuyển đến thành phố khác.
Cũng chính lúc đó, tôi mới biết Chu Dự có tình cảm với tôi.
Tôi từ chối.
Sau khi cơn giận qua đi, tôi bắt đầu nhận ra những lời của Giang Mặc có quá nhiều điểm bất thường.
Thế là tôi giấu tất cả, lặng lẽ quay về.
Và tôi thấy Giang Mặc — người đàn ông gầy gò, tiều tụy, ngồi trên chiếc sofa mà chúng tôi từng cùng xem phim.
Khuôn mặt anh trắng bệch, cả người toát lên vẻ bệnh tật.
Người đang chăm sóc anh — cái người mà anh gọi là “bạn gái mới” — lại chính là chị gái ruột của anh.
Tôi thật sự rất may mắn vì đã tin anh.
May mắn hơn nữa, là tôi đã quay lại.
Thời gian cuối đời của anh, tôi thường lén lút đến thăm.
Mượn tiếng chim ngoài cửa sổ, mượn ánh nắng nhẹ nhàng, mượn cơn gió đầu mùa, mượn cả những cơn mưa bất chợt — tôi tìm đủ mọi lý do để gặp anh.
Vì tôi muốn thấy anh, nên dù là lý do gì cũng đều hợp tình hợp lý.