Quay lại chương 1 :

Chu Dự thấy phản ứng của tôi, cười tự giễu:

“Xem ra em quên thật rồi.”

“Không sao cả. Ít nhất, ở nơi này, chúng ta còn có thể gặp lại.”

Anh ấy đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên mu bàn tay tôi —

Tôi liền rút tay về.

“Xin lỗi.”

“Tiểu Hàn.”

Tôi quay đầu.

Giang Mặc đang đứng ở cửa tiệm hoa, vẫy tôi.

“Giang Mặc!”

Tôi chạy lại.

“À, đây là bạn trai em.”

“Giang Mặc?”

Sắc mặt Chu Dự khẽ biến đổi, sau đó anh ấy chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Giang Mặc.

Tôi nhìn chằm chằm hai người, đầy nghi ngờ:

“Hai người… quen nhau à?”

Giang Mặc cười nhàn nhạt:

“Ừ. Quen. Tiểu Hàn, em đi giao hoa đi, anh với Chu Dự có chuyện muốn nói.”

17

Chu Dự cười lạnh:

“Sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh không phải đã bỏ rơi Tiểu Hàn ,rồi sống với người phụ nữ kia rồi à? Đúng là nghiệp quật.”

“Bốp!”

Một cú đấm thẳng mặt.

Giang Mặc giáng một cú đấm vào mặt Chu Dự, ánh mắt đầy phẫn uất:

“Tôi giao Tiểu Hàn cho anh, là để anh chăm sóc cô ấy đàng hoàng, chứ không phải để cô ấy phải xuất hiện ở nơi này!”

Chu Dự dùng lưỡi khẽ đẩy bên má, cười lạnh:

“Giang Mặc, anh là người không có tư cách nói câu này nhất.”

“Nếu không phải vì anh rời đi,Tiểu Hàn làm sao lại tuyệt vọng đến mức lao ra giữa đường để bảo vệ cô gái kia? Con dao dài như vậy, đâm vào người cô ấy cả chục nhát… Cô ấy yêu cái đẹp như thế, phải tuyệt vọng tới mức nào mới chấp nhận chết như vậy chứ!”

Giang Mặc nắm chặt cổ áo Chu Dự, viền mắt dần dần đỏ lên.

Còn tôi, vẫn đứng ngoài cửa tiệm hoa, lặng lẽ nghe tất cả.

Tôi chợt nhớ tới căn nhà nhỏ đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ.

Tôi xin nghỉ phép ở tiệm, rồi tìm Hắc Vô Thường hỏi cách trở về nhân gian.

“Tiểu Hàn, hồn phách của em hiện tại rất yếu, về nhân gian sẽ không chống chọi được lâu đâu. Em quên hết rồi thì thôi, cứ xem như đã buông bỏ. Đời người dài lắm, không thì… còn kiếp sau, kiếp sau nữa, em nên bước tiếp.”

Tôi khẽ đáp:

“Nhưng chỉ khi nào em thật sự hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì em mới có đủ can đảm để bắt đầu lại.”

Hắc Vô Thường không lay chuyển được tôi, đành chịu thua:

“Thôi được, nhớ kỹ — đi sớm về sớm.”

Trước lúc tôi nhảy xuống sông Vong Xuyên, hắn như chợt nhớ ra gì đó:

“Khoan đã, em đã nói với Giang Mặc chuyện này chưa—”

Tôi đã nhảy xuống rồi.

Hắc Vô Thường ngửa mặt than trời:

“Tiêu thật rồi! Phen này là trời sập rồi!”

18

Ký ức dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ.

Một căn nhà đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn.

Phòng khách trống rỗng, giống như đã được ai đó cố tình dọn sạch.

Tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì.

Chẳng bao lâu, một người phụ nữ gầy gò bước vào, ngồi xuống chiếc ghế phủ đầy bụi.

Bà ấy lấy ra một gói bánh đậu xanh, đặt lên bàn.

“Giang Mặc…

Một năm nay chị chưa từng đến thăm em.”

“Em có phải đang giận chị không, vì đã không chăm sóc tốt cho Tiểu Hàn … đến mức em chẳng buồn đến gặp chị trong mơ?”

“Thật ra chị cũng thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp em nữa… Nhưng giờ chị bị ung thư rồi, không sống được bao lâu đâu. Trước khi xuống dưới gặp em, chị muốn đến xin lỗi.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Gói bánh trên bàn khẽ lay động.

Người phụ nữ đột nhiên bật dậy, run rẩy nhìn lên không trung:

“Giang Mặc… Là em đúng không?”

“Em về rồi đúng không? Em chịu gặp chị rồi đúng không? Em tha thứ cho chị rồi, đúng không?”

“…Chị.”

Là hồn phách như nhau, nên tôi có thể thấy được sự hiện diện của Giang Mặc.

Anh đứng trong một góc tối mà ánh sáng chẳng thể soi tới, môi khẽ mấp máy.

Ánh mắt anh — vừa như đang nhìn chị gái, lại vừa như đang nhìn tôi.

Hồn phách thì không có tim.

Nhưng khi tôi thấy Giang Mặc đứng đó, buông xuôi, mỏi mệt, bất lực…

Cơn đau như xé toạc cả thân thể tôi.

Tôi thấy mắt mình cay xè, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.

“Giang Mặc… em biết mà.

Anh từng quen biết em, đúng không?”

Hồi còn rất nhỏ, ba mẹ tôi cãi nhau đòi ly hôn. Mẹ tôi vì muốn ép ba, đã kéo tôi lên sân thượng.

Mặc cho tôi khóc lóc, van xin, bà vẫn nhất quyết kéo tôi chết cùng.

Bà nói, chết rồi thì sẽ được giải thoát.

Tôi cũng không biết đó là may mắn hay bất hạnh — tôi rơi trúng tấm đệm cứu sinh của lính cứu hỏa, an toàn vô sự.

Còn bà… thì gần như không còn cơ hội.

Bà chết rồi.

Tôi chẳng hề thấy buồn.

Tôi bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Vì vóc dáng nhỏ bé, lại không biết nói lời dễ nghe, chẳng ai muốn nhận nuôi tôi.

Tôi vốn không giỏi hòa đồng. Lên cấp ba, tôi cũng trở thành đối tượng bị bạn bè trêu chọc, bắt nạt.

Nhưng tôi vẫn thấy may mắn — bởi tôi đã gặp Giang Mặc vào thời điểm ấy.

Hôm đó, tôi lén lút trèo vào dãy lớp học, nhét nguyên túi gián vào bàn của một nữ sinh hay bắt nạt tôi.

Tôi định trèo rào trốn ra khỏi trường, nhưng tường quá cao, loay hoay mãi vẫn không qua được.

Một giọng nói vang lên sau lưng:

“Leo kiểu đó thì tới sáng cũng không thoát được đâu.”

Tôi không biết Giang Mặc đứng bên tường từ bao giờ, đang lạnh lùng nhìn tôi vật lộn leo lên rồi lại rơi xuống.

Tôi vẫn nhớ ánh mắt cậu lúc ấy — đen như màn đêm, bình lặng như nước, không hề gợn sóng.

Trong ánh mắt ấy, tôi thấy chính mình.

Bảo vệ đang quay lại tuần tra, tôi quýnh lên hỏi:

“Vậy phải leo sao cho đúng?”

Cậu ấy nhảy phóc lên tường, vịn vào thanh sắt, vài giây đã thoắt cái vượt qua.

Nhìn là biết có kinh nghiệm.