- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: (Hoàn chính văn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tiêu Văn Bân ghé sát tai thân tín thì thầm vài câu, sau đó liền đứng dậy, dẫn theo toàn bộ binh sĩ trong phủ và gia đinh cùng tiến về phía cổng phủ.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Văn Bân đã đưa người đến cửa phủ Tề vương, y ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa phủ, lập tức thấy ánh lửa bên ngoài sáng rực như ban ngày, người tướng lĩnh dẫn đầu cưỡi ngựa nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn Bân.
"Tề vương, đám phản quân của ngươi ở vùng ngoại thành Kinh Đô đã bị chúng ta tiêu diệt hết rồi, ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, như vậy còn may ra Hoàng thượng sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Không thể nào, không thể nào! Ba ngàn binh mã của bản vương sao có thể toàn bộ bị tiêu diệt được? Hơn nữa trong cung... chẳng phải Thái nữ đã băng hà rồi sao? Tiêu Văn Lan làm gì còn tâm trí mà quản chuyện bên ngoài?" Tiêu Văn Bân trừng mắt nhìn vị tướng kia.
Tướng quân kia khẽ cười, mở miệng nói: "Ai nói Thái nữ điện hạ đã băng hà?"
Tiêu Văn Bân loạng choạng lùi lại mấy bước, "Không... không thể nào, ngươi đừng nói bậy để dao động lòng quân! Các huynh đệ, theo bản vương xông ra ngoài, hội hợp với huynh đệ ở ngoại thành! Hôm nay ai cùng bản vương đồng sinh cộng tử, sau này đều sẽ có công theo rồng! Giết!"
Binh sĩ trong phủ Tề vương nhìn thấy trận thế bên ngoài cũng đều hoảng sợ không ít, nhưng giờ phút này bọn họ đã không còn đường lui, huống hồ Tề vương bình thường đối xử với bọn họ rất tốt, nhất thời chẳng có ai chạy trốn, thực sự cùng người của ba đại doanh giao chiến.
Tiêu Văn Bân và thủ hạ của y ôm tâm thế liều chết, cùng ba đại doanh chém giết, vậy mà không hề rơi vào thế yếu. Trong chốc lát, con đường vốn chỉ dành cho quan lại quyền quý này vang vọng tiếng chém giết rung trời.
Mà lúc này trong phủ Tề vương, bốn tên hộ vệ võ nghệ cao cường đã đến chỗ ở của Tiêu Y.
Tiêu Y trong phòng cũng đã nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, liền sốt ruột hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Phụ vương ta đâu? Hai ca ca ta đâu rồi?"
"Nô tỳ cũng không rõ, bên ngoài đột nhiên loạn cả lên." Tiểu nha hoàn bên cạnh Tiêu Y cũng bất an cực độ.
Tiêu Y lập tức lấy cây roi dài treo trên giá xuống, "Không được, ta phải ra ngoài xem sao."
Vừa bước ra khỏi cửa, nàng liền đụng phải bốn tên hộ vệ kia.
Tiêu Y cau mày hỏi: "Phụ vương ta đâu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Quận chúa, mau theo bọn thuộc hạ rời khỏi nơi này, chậm là không kịp nữa rồi!" Tên hộ vệ cầm đầu vội nói.
"Ta không đi! Ta phải đi tìm phụ vương!" Nói rồi, Tiêu Y lập tức chạy đi.
Một hộ vệ phía sau nàng giơ cùi chỏ đánh ngất nàng, sau đó vác nàng lên vai, mấy người liền hấp tấp lao về phía bức tường cao bên hông vương phủ.
Bọn họ biết người của Nữ đế có thể đã bao vây phủ vương, cổng chính, cửa hông, cửa sau hẳn đều bị bố trí trọng binh, so với đó, vượt tường trốn đi sẽ có hy vọng sống cao hơn.
Vì vậy, mấy người thi triển khinh công, chỉ vài bước nhún nhảy liền vượt qua bức tường cao của vương phủ.
Lính tráng bên ngoài thấy có người trốn ra, lập tức bắn tên, chỉ là chuẩn bị không kịp, chỉ khiến hai người trong số đó bị thương nhẹ.
Ngay khi bốn người chuẩn bị mang Tiêu Y lao vào ngõ tối, trên không lại xuất hiện mấy bóng đen, thân pháp cũng cực kỳ linh hoạt. Họ nhanh chóng bao vây Tiêu Y cùng bốn hộ vệ kia rồi lao vào giao chiến trên mái nhà.
Những người đó, chính là ám vệ do Tiêu Văn Lan bố trí gần phủ Tề vương, để phòng có kẻ nhân loạn bỏ trốn.
Chẳng bao lâu sau, đám người đó đã lao vào hỗn chiến, bốn người trong phủ Tề vương dần dần không chống đỡ nổi, từng người một ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại mình Tiêu Y.
Tiêu Y lập tức bị ám vệ trói chặt, đưa lên một chiếc xe ngựa, đã có người chuyên trách áp giải nàng vào cung.
Nửa canh giờ sau, cuộc hỗn chiến trước cổng phủ Tề vương cũng dần lắng xuống, tổng số binh sĩ và hộ vệ trong phủ Tiêu Văn Bân cộng lại cũng chỉ khoảng ba trăm người, mà sở dĩ có thể cầm cự được nửa canh giờ, hoàn toàn là vì tất cả đều liều mạng mà chiến đấu.
Đánh đến phút cuối cùng, quanh người Tiêu Văn Bân đã đầy rẫy thi thể, toàn bộ thuộc hạ của y đều đã chết trong vũng máu.
"Tề vương, ta khuyên ngươi vẫn là nên buông vũ khí đầu hàng, cục diện hiện tại ngươi cũng thấy rồi, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, thì cũng đã lực bất tòng tâm." Vị tướng lĩnh kia lạnh lùng nói.
Tiêu Văn Bân nhìn đống xác chất chồng xung quanh, cất tiếng cười lớn, tiếng cười ấy lẫn cả nước mắt. Y giơ trường đao đặt ngang cổ, khoảnh khắc sau, thân thể đã ngã vào vũng máu.
Vị tướng lĩnh kia còn chưa kịp ngăn cản, Tiêu Văn Bân đã tắt thở.
Cuối cùng, tướng lĩnh ấy chỉ có thể ra lệnh bắt hết toàn bộ người trong phủ Tề vương, sau đó điều một đội quân đóng giữ nơi này, chờ lệnh kế tiếp của Nữ đế.
Mà phủ Tề vương gây ra động tĩnh lớn đến vậy, khiến các phủ khác trên cùng con phố cũng sợ đến hồn bay phách lạc.
Tại phủ Hộ bộ Thượng thư Giản Khai Thành, ông ta đang sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.
"Thế nào rồi?" Giản Khai Thành lo lắng hỏi.
"Lão gia, bên phủ Tề vương xảy ra chuyện lớn rồi, hình như bị trọng binh bao vây tiêu diệt, chết rất nhiều người, máu chảy lênh láng suýt nữa lan đến cửa phủ mình, tiểu nhân không dám nhìn kỹ, chỉ liếc qua một cái liền vội vàng chạy về." Tên tiểu đồng mặt mũi tái nhợt, sắp khóc đến nơi.
Giản Khai Thành lùi mấy bước, ngồi phịch xuống ghế tròn, như vậy tức là phía Tề vương đã thất bại? Vậy phủ Giản bọn họ phải làm sao đây? Phải biết, đám người Tề vương có thể trà trộn vào đám nha hoàn bên cạnh con gái ông, cũng là ông mặc nhiên đồng ý, chẳng khác nào ông đã trở thành đồng phạm mưu hại Thái nữ! Nghĩ đến đây, đầu Giản Khai Thành choáng váng đến mức quay cuồng.
"Lão gia, lão gia ông sao vậy?" Phu nhân Giản Khai Thành vội đỡ ông hỏi.
"Xong rồi, tất cả đều xong rồi, Tề vương thất bại, cả phủ Giản chúng ta khó mà thoát tội, còn có Tịch nhi, nó ở trong cung chỉ sợ cũng bị vạ lây rồi..." Giản Khai Thành vừa nói, nước mắt đã chảy ra.
Phu nhân Giản càng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, "Vậy phải làm sao đây? Tịch nhi... Tịch nhi vốn đã nhát gan, con bé chắc sắp sợ chết mất rồi..."
Mẫu thân Giản Tịch vừa nói vừa khóc nấc thành tiếng, từ khi con gái xuất giá đến nay, bà vẫn chưa được gặp lại con.
Lúc này trong tẩm điện phía đông của Đông Cung, Giản Tịch sợ hãi đến mức vẫn luôn quỳ bên cạnh bàn tròn run rẩy, về sau nàng cứ thế quỳ ngồi dưới đất, gục lên ghế tròn mà ngủ thiếp đi.
Bên phía Tiêu Cảnh cũng đã nhận được tin, toàn bộ binh mã của Tề vương ở vùng ngoại ô Kinh thành đã bị tiêu diệt, mấy chục người còn lại đều bị áp giải vào cung, còn Tề vương cùng trưởng tử Tiêu Trị, đều đã chết trong đêm.
Trời vừa hửng sáng, Tiêu Văn Lan liền ra lệnh cho nội thị đến từng nhà quan viên thông báo, hôm nay sẽ mở đại triều hội.
Tiêu Cảnh đã thức cả đêm để xử lý hậu sự, cô chuẩn bị thay y phục rồi đến tham gia triều hội.
Nhưng nghĩ đến Giản Tịch, cô vẫn muốn ghé qua xem một chút, dù sao thỏ trắng nhỏ cũng nhát gan, tối qua lời cô nói cũng coi như là một hình phạt nặng tay, may là trong lòng Giản Tịch vẫn còn có cô, nếu không thì cũng sẽ không đổ bát tổ yến có độc kia đi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh liền sai người đẩy mình đến tẩm điện phía đông, cửa điện kêu "két" một tiếng rồi mở ra, Giản Tịch dụi dụi mắt, lại nhìn thấy Tiêu Cảnh đang ngồi trên xe lăn tiến về phía mình.
Tâm trí trở về hiện thực, Giản Tịch lại sợ đến mức mắt đỏ hoe, tối qua Thái nữ chẳng phải đã nói xong việc sẽ xử trí nàng sao? Chẳng lẽ giờ đến để ban chết cho nàng thật?
Nghĩ vậy, nước mắt Giản Tịch liền rơi lả chả, nhưng nàng cũng không cảm thấy oan uổng, hai cung nữ ám sát Tiêu Cảnh, chẳng phải chính là do nàng đưa vào cung sao? Phụ thân nàng lại còn có quan hệ tốt với Tề vương, lần này chắc nàng tiêu đời thật rồi!
Tiêu Cảnh bảo người đẩy xe lăn đến gần rồi dừng lại, cô thấy Giản Tịch vẫn luôn quỳ ngồi dưới đất, khẽ cau mày: "Ngươi quỳ ở đây cả đêm à?"
Giản Tịch vừa khóc vừa nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh, thấy cô nhíu mày, Giản Tịch tưởng mình hết đường sống, trong chốc lát khóc càng thêm thảm thiết.
"Hu hu hu... Có phải giờ sẽ dẫn ta đi chém đầu không? Ta sợ đau, có thể đổi sang rượu độc được không? Hu hu hu..." Giản Tịch càng khóc càng thương tâm, cả người như sắp khóc ngất.
Tiêu Cảnh trừng mắt nhìn hai tỳ nữ bên cạnh, "Còn không mau đỡ nàng ấy dậy."
"Dạ, điện hạ."
Hai tỳ nữ vội vàng đỡ Giản Tịch đứng lên, nhưng chân nàng đã tê dại, căn bản không đứng vững.
"Á... tê quá." Giản Tịch vừa khóc vừa đáng thương nói.
"Mau đỡ trắc phi ngồi xuống." Tiêu Cảnh vội nói.
Hai tỳ nữ vội dìu Giản Tịch đến ghế tròn ngồi xuống, lúc này nàng mới ngoan ngoãn an vị, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh thở dài: "Lát nữa ăn chút gì đó rồi đi tắm, ngủ một giấc cho đàng hoàng, những chuyện khác đợi ta về rồi nói, không được quỳ dưới đất nữa, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi." Giản Tịch vừa sụt sịt vừa ngoan ngoãn đáp.
"Ừm, đám cung nữ bên cạnh ngươi, bổn cung đã cho thay hết, sau này sẽ là hai người này hầu hạ sinh hoạt của ngươi. Hôm nay ta bận rất nhiều việc, e là không thể chăm sóc cho ngươi được, ngươi ngoan ngoãn ở lại Đông Cung, đói thì gọi người mang cơm, mệt thì lên giường nghỉ."
Nói xong, Tiêu Cảnh lại nhìn Giản Tịch một cái, "Ta đi trước đây."
"Ừm." Giản Tịch vẫn còn đang thút thít khóc.
Đợi Tiêu Cảnh rời đi, Giản Tịch mới nhận ra có điều gì đó không đúng - dường như Tiêu Cảnh không có ý định xử tử nàng? Hay là, Tiêu Cảnh cho phép nàng ăn no vài bữa, tận hưởng nốt ngày cuối cùng trong đời?
Nghĩ đến đây, Giản Tịch lại òa khóc không thành tiếng.
Nhưng không lâu sau, bữa sáng đã được người đem lên, tỳ nữ đứng đầu khuyên nhủ: "Trắc phi, khi điện hạ rời đi có căn dặn, bảo người ăn cơm cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều."
Giản Tịch vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm: "Được, còn hơn làm một con quỷ chết đói."
Nói rồi, nàng liền động đũa, phải ăn nhiều một chút mới được!
Còn ở bên phủ Quận chúa, Diệp Thanh từ sớm đã sai phủ binh áp giải mấy người còn sót lại trong phủ Tề vương, bao gồm cả Tiêu Cát, đưa đến hoàng cung.
Lúc Diệp Thanh và mọi người đến cũng khá sớm, cô nói sơ qua với binh lính gác cổng cung, binh sĩ nghe thấy liên quan đến Tề vương liền hiểu là chuyện lớn, vội vàng chạy đến tấu báo ở điện Cần Chính.
Diệp Thanh cùng người của mình liền chờ ở cổng cung, không ít triều thần đến sớm cũng đang nhìn về phía cô, có người còn nhận ra trong đám bị trói có thứ tử của Tề vương, nhưng chẳng ai dám lên tiếng thay Tiêu Cát.
"Các ngươi xem, bên kia chẳng phải là thứ tử của Tề vương sao? Sao lại bị Diệp Thanh trói lại thế kia?"
"Không rõ, nhưng tối qua hình như phủ Tề vương xảy ra chuyện lớn, ta nghe nói Tề vương mưu phản, bị bệ hạ phát hiện."
"Suỵt, chuyện này không thể nói bừa, Lưu đại nhân, vẫn nên thận trọng lời nói."
"Phải, phải, chúng ta vào cung chờ đi."
"Chắc chắn là có đại sự, nếu không sao lại đột ngột mở đại triều hội sớm như vậy, vốn ba ngày mới một lần mà."
"Đúng thế, ai, vào cung chờ thôi."
Lúc này, vệ binh trấn giữ cổng cung đã đến điện Cần Chính, hắn báo lại tình hình với thị vệ trong điện, không lâu sau, Tiêu Văn Lan liền cho người truyền hắn vào.