- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: (Hoàn chính văn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Rất nhanh sau đó, hai tên kia vừa chửi rủa vừa tiến về phía căn phòng của tỷ muội Giang Cẩm Hoa.
"Bực chết đi được, cái nhà này nghèo đến mức vang cả tiếng, lão tử đây leo tường đúng là công cốc."
"Đại ca, còn một gian phòng chưa lục mà? Lỡ đâu trong đó có gì tốt thì sao?"
"Tốt nhất là có đấy, không thì lão tử đốt luôn cái viện rách nát này." Gã cao lớn vừa chửi vừa đá mạnh vào cửa.
Chốt cửa gỗ vốn đã cũ kỹ, lại thêm một cú đá mạnh như thế, liền gãy rụp. May mà phía sau còn chắn hai chiếc ghế dài, nếu không thì hai tên kia đã xông thẳng vào rồi.
Hai tên nam nhân liếc nhau một cái, tên cao lớn hét lớn vào trong: "Người bên trong, biết điều thì ngoan ngoãn ra đây! Bọn ta không phải người xấu, chỉ cần giao ra bạc và đồ ăn, bọn ta sẽ không lấy mạng các ngươi."
"Đúng đấy! Không mở cửa thì bọn ta sẽ đá cửa xông vào đấy!" Tên lùn cũng hô theo.
Giang Cẩm Hoa cắn chặt răng không nói lời nào, hai tay nàng siết chặt con dao găm, cảnh giác dán mắt vào cánh cửa, thân người cũng chắn trước cửa gỗ.
Hai tên nam nhân dường như đã mất kiên nhẫn, tên cao nói thẳng: "Không nói gì? Đạp cửa cho ta!"
"Rõ!"
Cả hai cùng dồn sức đá mạnh. Cánh cửa vốn đã yếu, lại chỉ có mình Giang Cẩm Hoa chống đỡ, dù chắn thêm hai chiếc ghế dài thì cuối cùng cũng bị đạp bung ra.
Đứa nhỏ co rúm lại ở góc tường vì sợ hãi, không dám gây thêm phiền cho tỷ .
Giang Cẩm Hoa bị cánh cửa đập ngã ngửa, ngồi phịch xuống đất.
Hai tên nam nhân bên ngoài cũng lập tức nhìn thấy nàng. Tên lùn liền nhe răng cười đểu, "Đại ca, không ngờ ở chỗ này lại vớ được một đứa Khôn Trạch xinh đẹp thế này, hôm nay đúng là vớ bẫm, không có đồ ăn cũng chẳng uổng công!"
Tên cao lớn cũng bật cười, ánh mắt dán chặt lên người Giang Cẩm Hoa: "Tiểu nương tử, ở nhà một mình à? Đừng sợ, đặt dao xuống đi, ca ca đến bầu bạn với muội đây."
"Đừng lại gần! Còn dám tiến thêm bước nữa, đừng trách ta không khách khí." Giang Cẩm Hoa chống tay đứng dậy, hai tay siết chặt con dao găm, lưỡi dao lóe sáng khi nàng đưa qua lại vài lần.
Tên cao lớn phá lên cười, "Tính khí cũng gớm đấy, nhưng có ích gì? Đám Khôn Trạch như các người chẳng phải luôn bị Càn Nguyên áp chế sao? Lão tử chỉ cần thả chút tín hương, không cần động tay cũng đủ khiến ngươi thở không ra hơi rồi."
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt cười với tên lùn. Giang Cẩm Hoa lùi lại hai bước, nhưng rất nhanh nàng phát hiện trong không khí đã bắt đầu lan tỏa mùi thuốc lá gay mũi, mùi đó vừa nồng vừa gắt khiến nàng liên tục ho sặc, chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Hai mắt Giang Cẩm Hoa đỏ bừng, trong lòng chỉ mong chết quách đi cho xong để khỏi phải chịu nhục. Nàng hận những tên Càn Nguyên, hận việc chúng trời sinh đã có thể dùng tín hương áp chế Khôn Trạch.
Cả hai tay nàng đều run lên, mùi tín hương khiến nàng gần như không cầm nổi con dao nữa.
Sau lưng chiếc ghế, đứa nhỏ thấy tỷ tỷ bị ức h**p, nước mắt rơi như mưa nhưng chỉ biết bịt miệng lại khóc thầm. Dù còn nhỏ, cũng hiểu rằng nếu mình chạy ra thì tỷ sẽ phải bảo vệ mình, khi đó tỷ lại càng khổ hơn.
Đứa nhỏ cố gắng thu mình lại thành một cục nhỏ, giảm tối đa sự hiện diện của bản thân, hai tên nam nhân kia cũng không chú ý đến.
"Tiểu nương tử, tính khí thật mạnh, nhưng đến đứng còn không nổi nữa thì còn cố cầm dao làm gì? Cầm nổi không?" Tên lùn cười khẩy, dùng gậy gõ nhẹ vào dao găm của Giang Cẩm Hoa.
Chỉ một cú chạm nhẹ, con dao trong tay Giang Cẩm Hoa đã rơi "keng" xuống đất.
Do hít quá nhiều tín hương, đầu óc nàng choáng váng, tay chân vô lực hoàn toàn.
Hai mắt đỏ hoe, nàng cắn răng thử nhặt dao lên hai lần, nhưng dù cố mấy cũng không làm nổi.
Tên cao lớn cười cợt nói: "Tiểu nương tử, đừng phí sức nữa, lát nữa sẽ biết chuyện này có bao nhiêu khoái lạc. Ta và huynh đệ sẽ hầu hạ nàng chu đáo."
"Cút! Các người cút ra ngoài!" Giang Cẩm Hoa chống tay xuống đất, nhưng nhìn là biết sắp không chịu nổi nữa rồi.
Tên lùn nóng nảy thấy nàng sắp gục, lập tức nhào tới định chạm vào nàng.
Giang Cẩm Dạng thấy kẻ xấu sắp làm hại tỷ, từ sau chiếc ghế lao ra, vì còn nhỏ nên chưa ngửi được mùi tín hương, liền chạy thẳng đến bên tỷ, ôm chặt lấy cánh tay tên lùn rồi há miệng cắn mạnh một cái.
Tên lùn bị cắn đau đến mức hét ầm lên, "Mẹ kiếp, con ranh này ở đâu ra vậy? Lão tử đây không đánh chết ngươi thì không phải họ Trương!"
Tên lùn nổi điên, vung tay hất mạnh đứa nhỏ ra ngoài. Dạng Dạng lăn mấy vòng trên đất nhưng vẫn không kêu đau, lau nước mắt rồi lại lồm cồm bò dậy định tiếp tục giúp tỷ.
Giang Cẩm Hoa đau lòng đến muốn chết, muội muội mới ba tuổi đã bị tên kia ném mạnh như vậy, không biết có bị thương hay không.
Giang Cẩm Hoa lắc mạnh đầu, cố gắng gượng mở miệng: "Dạng Dạng, đừng lo cho tỷ... chạy mau, chạy đi tìm Diệp Thanh... tìm Diệp Thanh..."
Trong hoàn cảnh này, nàng lại đặt sự an toàn của muội muội vào tay Diệp Thanh, Giang Cẩm Hoa thấy mình thật nực cười. Nhưng trong nơi này nàng chỉ quen biết mỗi Diệp Thanh, nếu nàng không còn nữa, ai có thể cứu được Dạng Dạng đây?
Nếu hôm nay bị hai tên này làm nhục, Giang Cẩm Hoa cảm thấy bản thân không thể tiếp tục sống nổi.
"Không! Muội muốn bảo vệ tỷ!" Đứa nhỏ vừa khóc vừa chạy tới, đứng chắn trước mặt Giang Cẩm Hoa.
Gã cao lớn mặt lập tức sa sầm, "Con ranh con, không cút đi thì lão tử giết ngươi trước, rồi mới xử lý tỷ ngươi. Ngươi chắc chưa tới mấy tuổi nhỉ? Thịt còn mềm lắm đấy. Nếu hôm nay bọn ta không tìm được đồ ăn, vậy thì nướng ngươi lên ăn luôn cho rồi."
"Các người là đồ xấu xa! Muội phải bảo vệ tỷ!" Đứa nhỏ sợ phát run vì lời gã nói, không muốn bị nướng, nhưng càng không muốn thấy tỷ bị bắt nạt.
"Mẹ kiếp, lão nhị, còn chờ gì nữa? Ra tay đi!"
Ngay lúc tên lùn định đưa tay bắt lấy đứa nhỏ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Diệp Thanh vì bắt được hơn chục con cá nhỏ nên lúc quay về tâm trạng khá vui. Nhưng khi sắp đến cửa viện, trong lòng cô bỗng thấy bất an - lúc rời đi rõ ràng đã đóng cửa viện, trong tình cảnh hỗn loạn như hiện tại, Giang Cẩm Hoa chắc chắn sẽ không để cửa mở như vậy.
Nghĩ vậy, Diệp Thanh lập tức chạy nhanh vào trong. Vừa chạy, tay phải cô đã rút ra một thanh trường đao.
Khi chạy vào sân và bước vào phòng, cô lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong không khí, còn Giang Cẩm Hoa thì đang quỳ dưới đất, hai tay chống sàn, như đang phải chịu đựng cơn đau khổ tột cùng.
Diệp Thanh ngay lập tức nhận ra đó là tín hương. Cô lập tức tỏa ra tín hương của bản thân, bảo vệ Giang Cẩm Hoa, đồng thời hương rượu nho xanh lan thẳng về phía hai tên kia.
Diệp Thanh từng sống hơn chục năm trong thời mạt thế, tín hương của cô giống như bản thân cô - điềm tĩnh nhưng mạnh mẽ, chỉ trong khoảnh khắc đã áp chế hoàn toàn mùi thuốc lá nồng đậm trong phòng.
Giang Cẩm Hoa lập tức cảm nhận được một loại tín hương khác bao bọc lấy mình - hương nho xanh pha lẫn rượu ngọt, ban đầu chua chua, nhưng hậu vị lại ngọt thanh dễ chịu, tốt hơn gấp trăm lần mùi thuốc lá gây buồn nôn kia.
Nàng cảm nhận được tín hương này không mang ác ý, chỉ giúp nàng ngăn cản mùi thuốc lá, nhờ đó mới có thể thở được dễ dàng hơn.
Đứa nhỏ thấy Diệp Thanh quay về thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy tỷ Diệp không thích mình vàtỷ, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn hai tên ác nhân kia nhiều.
Nghĩ vậy, liền nắm tay Giang Cẩm Hoa lay lay, "Tỷ ơi, là tỷ Diệp về rồi."
Mùi thuốc lá ghê tởm dần tan đi, đầu óc Giang Cẩm Hoa cũng dần tỉnh táo. Nàng ngước mắt nhìn ra phía trước, thấy Diệp Thanh đang cầm một thanh trường đao đứng sừng sững không xa.
Giang Cẩm Hoa ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, tiếp tục cố gắng điều chỉnh hơi thở, khôi phục sức lực.
Ánh mắt Diệp Thanh lạnh lùng khóa chặt hai tên nam nhân, "Các người là ai? Không muốn chết thì cút ra ngoài."
Tên cao lớn thấy tín hương của mình bị Diệp Thanh áp chế, lập tức tỏ ra cảnh giác, "Nữ Càn Nguyên? Hừ, ngươi chỉ có một mình, chẳng lẽ chúng ta hai người lại không đối phó nổi ngươi?"
"Các người có thể thử. Nhưng ta phải nhắc nhở một câu - thời buổi loạn lạc thế này, nếu hôm nay các người chết ở đây, cũng chẳng ai truy cứu đâu." Diệp Thanh lạnh nhạt đáp, ánh mắt không hề dao động.
Tên cao lớn cười nhạt, "Dựa vào cái bản lĩnh gà mờ của ngươi mà dám uy h**p chúng ta? Lão nhị, xông lên! Cho nó nếm mùi, lát nữa chúng ta lại tiếp tục 'vui vẻ' với tiểu nương tử kia."
Sắc mặt Diệp Thanh lạnh lẽo như băng, nhưng tuyệt đối không hề có chút hoảng loạn.