- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: (Hoàn chính văn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Diệp Thanh mỉm cười với An Thục Nhiên, mở miệng nói:"Mẫu thân, ta đưa Cẩm Hoa về phòng trước."
"Ừ, đi đi." An Thục Nhiên cũng mỉm cười với cô, đáp.
Giang Trường Đức thì trừng mắt nhìn Diệp Thanh, tròng mắt như sắp lồi ra, nhưng Diệp Thanh chẳng buồn nói thêm với ông ta câu nào.
Diệp Thanh đưa tay nắm lấy tay Giang Cẩm Hoa, đặt tay nàng lên cổ tay mình, "Cẩm Hoa, ta đưa nàng về phòng trước, rồi mới ra tiếp đãi khách khứa. Đi thôi, cẩn thận bậc cửa."
"Ừ." Giang Cẩm Hoa cảm thấy vành tai hơi nóng lên, chẳng phải nàng sắp trở về phòng của Diệp Thanh rồi sao?
"Phía trước có bậc thềm, cẩn thận một chút." Diệp Thanh thấy nhắc nhở như vậy thật mệt, bèn đề nghị: "Hay là ta cõng nàng về nhé?"
"Không được, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn đây, nàng không được làm bậy."
"Vậy được thôi." Diệp Thanh bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức.
Lại đi vòng qua hai hành lang dài, cuối cùng cũng đến sân nơi Diệp Thanh ở, "Cẩn thận, nhấc chân qua bậc cửa."
Diệp Thanh vừa dìu, vừa nhắc nhở Giang Cẩm Hoa.
Cô đưa Giang Cẩm Hoa đến bên giường, rồi lập tức đưa tay vén khăn trùm đầu của Giang Cẩm Hoa lên.
Giang Cẩm Hoa kinh ngạc đến sững người, đợi phản ứng lại thì liền giơ tay đánh nhẹ lên cánh tay Diệp Thanh một cái, "Ai cho nàng vén lên bây giờ? Người ta thành thân đều chờ đến tối mới được vén, không thì... không thì sẽ không may mắn."
Diệp Thanh khẽ cười, ánh mắt cong cong nhìn Giang Cẩm Hoa: "Hôm nay nàng thật xinh đẹp."
Giang Cẩm Hoa đỏ cả vành tai, trong phòng vẫn còn hai a hoàn hồi môn của nàng, "Nàng đừng nói linh tinh."
Diệp Thanh mỉm cười với nàng: "Ta không nói linh tinh, vốn dĩ là rất xinh mà. Ta giúp nàng tháo mấy món trang sức trên đầu xuống nhé, nhìn thôi đã thấy nặng rồi."
Vừa nói, Diệp Thanh vừa định đưa tay lên tháo, Giang Cẩm Hoa vội đưa tay giữ lấy cổ tay cô, "Có phải sẽ không hợp lễ nghi không?"
"Không cần câu nệ những thứ đó, ta sẽ luôn đối tốt với nàng. Hơn nữa giờ nàng còn phải chờ đến tối nữa, đeo những thứ này mãi cổ cũng mỏi cứng mất." Diệp Thanh nói xong liền bắt đầu tháo mấy món trang sức trên đầu cho nàng.
Chẳng mấy chốc, cô đã giúp Giang Cẩm Hoa tháo xong.
"Ta có bảo người hầm canh gà rồi, bên tiểu trù phòng cũng có người trông, nếu nàng đói thì bảo a hoàn nói một tiếng với bếp, để họ nấu là được." Diệp Thanh tiếp tục dịu dàng dặn dò.
"Không phải nói ta không được ăn gì sao?" Giang Cẩm Hoa khẽ hỏi.
"Không cần câu nệ vậy đâu, sau này ở phủ Quận chúa này, nàng là lớn nhất, muốn ăn gì cứ ăn, không ai dám quản nàng hết." Diệp Thanh cười nói.
Gò má Giang Cẩm Hoa khẽ ửng hồng, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Diệp Thanh. Trang điểm hôm nay của Diệp Thanh khác hẳn ngày thường, hình như còn đẹp hơn nữa, mà cô lại còn đối xử với mình dịu dàng như thế, Giang Cẩm Hoa cảm thấy rất hài lòng.
Ngay cả hai a hoàn hồi môn của nàng cũng không nhịn được mà che miệng cười lén. Xem ra theo tiểu thư về đây là đúng rồi, Quận chúa cái gì cũng chiều theo ý tiểu thư, tiểu thư sao mà phải chịu khổ được?
"Ta biết rồi, nàng đi lo việc đi." Giang Cẩm Hoa nghiêng đầu, hơi xấu hổ nói.
Diệp Thanh gật đầu với nàng, "Lát nữa ta quay lại, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ trước, đừng gò bó."
"Ừm."
Dặn dò xong, Diệp Thanh mới đi ra ngoài. Lúc này tiền sảnh vẫn còn một đống khách, Tiêu Oánh vẫn đang ở đó giúp cô đỡ đám đông. Dù sao cô cũng là Công chúa hoàng thất, không ai dám cưỡng ép mời rượu. Nhưng Tống Chiêu thì không được như vậy, không ít người biết cô là cánh tay trái đắc lực của Diệp Thanh, nên khi Diệp Thanh không có mặt, mọi người đều hướng đến cô mời rượu.
Sau khi Diệp Thanh trở lại, liền nhập cuộc cùng đám khách đang chuyện trò.
"Quận chúa quay lại rồi, mau tới đây, mọi người đều đang đợi người đó."
"Chúc mừng chúc mừng nhé, nào nào nào, ta kính trước một chén!"
Diệp Thanh chỉ đành cười gượng để người rót rượu, sau đó cô chỉ để môi chạm nhẹ vào rượu, còn lại thì âm thầm thu vào không gian.
Đến cuối cùng, Diệp Thanh chỉ giả say, còn không ít triều thần thì bị cô uống đến mức gục cả xuống.
Bữa trưa nối liền với bữa tối, Diệp Thanh bọn họ từ ban ngày uống đến tận tối, Tống Chiêu thật sự gục trên bàn, say đến bất tỉnh nhân sự.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh sắp xếp người đưa cô ấy về phòng, sau đó lại dặn dò tiểu đồng đưa những vị đại nhân kia về phủ an toàn.
Chờ khách khứa hầu như đã về hết, Tiêu Oánh vỗ nhẹ vai Diệp Thanh, nói: "Ngươi phải đền cho ta thêm mấy con gà đó, mấy hôm nay mệt muốn chết rồi, người không biết còn tưởng là ta lấy thê ấy."
Diệp Thanh bật cười: "Được thôi, đa tạ Nhị điện hạ, ngày mai ta sẽ sai người mang đến phủ cho ngươi, vậy được chưa?"
"Vậy còn tạm được." Tiêu Oánh gật đầu rất hài lòng.
Nghĩ một lát, cô lại khoác vai Diệp Thanh, ghé sát lại thần thần bí bí nói nhỏ: "À đúng rồi, trong cung có phái bà vú giáo tập đến dạy ngươi chưa?"
Diệp Thanh lắc đầu: "Không có, mấy nghi lễ thành thân chẳng phải đều do người bên Lễ bộ phụ trách sao? Sao lại cần vú giáo tập?"
Tiêu Oánh khẽ hừ một tiếng, từ tay áo lấy ra một quyển sổ nhỏ, thấp giọng nói: "Đây là bản trong cung, Hoàng tử Công chúa sắp thành thân đều sẽ đọc cái này, ta đưa ngươi một cuốn, tránh lát nữa mất mặt trước Giang Cẩm Hoa."
Diệp Thanh lập tức hiểu ra đây là cái gì, được rồi, Tiêu Oánh đúng là có lòng.
Cô từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn Tiêu Oánh một lượt, vẻ mặt đầy thâm ý.
Tiêu Oánh cuống lên: "Này, ngươi cái ánh mắt gì vậy? Ta là vì lo cho ngươi mới đến xin cái này từ vú trong cung đó, ta còn chưa từng đọc qua đâu!"
Diệp Thanh thấy cô gấp lên, mới bật cười nói: "Được rồi, đa tạ ngươi."
Cô lắc lắc quyển sổ trong tay, vừa cười vừa đi về phía viện của mình.
Tiêu Oánh ở phía sau lẩm bẩm: "Cũng là lo ngươi cái gì cũng không biết, cuối cùng để phu nhân nhà ngươi không ưa ngươi nữa, hừ hừ."
Có điều Diệp Thanh không nghe thấy, cô rất tự nhiên cầm quyển sổ nhỏ ấy quay về viện mình.
Lúc này Giang Cẩm Hoa đang ngồi bên bàn tròn, vừa uống canh gà vừa ăn những món khác.
Thấy Diệp Thanh quay về, ánh mắt nàng khẽ sáng lên: "Khách khứa đi hết rồi à?"
"Ừm, đều tiễn đi cả rồi." Diệp Thanh cười nói.
"Nàng không say chút nào?" Giang Cẩm Hoa hỏi có chút không chắc chắn, dù sao trong tình huống thế này, Diệp Thanh lẽ ra sẽ bị mời uống rất nhiều rượu mới đúng.
Diệp Thanh cười gật đầu: "Tất nhiên, ta vốn không say được."
Bởi vì cô căn bản chưa uống, Diệp Thanh cũng không giải thích gì thêm, ngồi xuống bên cạnh Giang Cẩm Hoa: "Ta đói chết mất, để ta ăn cái gì đã."
Cô bận cả một ngày, chẳng lo được chuyện ăn uống, giờ nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Diệp Thanh cảm thấy mình có thể ăn được cả một con bò.
Giang Cẩm Hoa thấy cô ăn vội như vậy, liền nói: "Nàng ăn chậm thôi, có ai giành với nàng đâu."
"Không phải, thật sự là đói quá rồi." Diệp Thanh vừa nói, vừa ăn ngấu nghiến.
Ăn liền nửa con gà, cộng thêm hai bát cơm trắng, lúc này Diệp Thanh mới thấy đỡ hơn chút.
"Cuối cùng cũng không đói đến chết nữa rồi."
Giang Cẩm Hoa nhìn nàng, lắc đầu bật cười: "Uống chút canh cho dễ tiêu."
"Được." Diệp Thanh tiện tay nhận lấy, uống cạn luôn một bát canh.
Cô lại ăn thêm không ít nữa, rồi mới mở miệng: "Gọi người chuẩn bị nước nóng giúp ta, ta muốn tắm cái đã."
Nhắc đến tắm, vành tai Giang Cẩm Hoa hơi đỏ lên. Nàng đã tắm rồi, cũng đã thay trung y và nội y mới, chỉ là vì hôm nay thành thân nên trung y cũng là màu đỏ tươi.
Diệp Thanh đặt quyển sổ nhỏ trong ngực xuống bàn, sau đó đứng dậy đi về phía bình phong.
Giang Cẩm Hoa bảo người dọn dẹp sạch sẽ thức ăn trên bàn, rồi để tất cả nha hoàn lui xuống.
Bản thân nàng cũng không vội lên giường, dù sao cái giường kia cũng là của Diệp Thanh.
Giang Cẩm Hoa đỏ mặt ngồi bên bàn tròn, trên bàn còn sót lại một bình rượu-chính là rượu giao bôi dành cho nàng và Diệp Thanh, ngoài ra là quyển sổ nhỏ mà Diệp Thanh vừa đặt lên.
Giang Cẩm Hoa tiện tay cầm lên, tò mò lật xem một chút, sau đó cả người nàng liền đỏ lên thấy rõ bằng mắt thường.
Quyển sổ nhỏ kia giống như một cục than nóng, bị Giang Cẩm Hoa ném sang một bên, "Cái gì vậy? Sao Diệp Thanh lại đặt thứ này ngay giữa bàn chứ?"
Hơn nữa quyển của Diệp Thanh dường như còn táo bạo hơn quyển của nàng, cũng không biết nàng ta lấy từ đâu ra nữa.
Giang Cẩm Hoa khẽ mím môi, xấu hổ đến mức không dám nhìn lại quyển sách đó.
Về chuyện này, Diệp Thanh hoàn toàn không biết gì, cô vẫn còn đang tâm trạng rất tốt mà tắm rửa. Đợi đến khi cô ra ngoài thì Giang Cẩm Hoa đã ngồi đợi một lúc rồi.
"Sao không nằm lên giường nghỉ một chút?" Diệp Thanh cười hỏi.
Giang Cẩm Hoa trừng mắt nhìn nàng một cái, vành tai hơi ửng đỏ, chỉ vào bình rượu trên bàn, "Rượu giao bôi còn chưa uống đâu."
Nói xong, nàng lại làm như vô tình liếc sang quyển sổ nhỏ kia, hỏi: "Quyển sổ nhỏ đó của nàng lấy ở đâu ra vậy? Không đứng đắn chút nào."
Diệp Thanh cong cong chân mày, tiến sát đến trước mặt Giang Cẩm Hoa, cố ý hỏi: "Lúc ta đang tắm, nàng đã tự mình xem qua rồi à?"
Sắc mặt Giang Cẩm Hoa lập tức đỏ bừng lên, nàng vội vàng phản bác: "Ta mới không có! Ta đâu có giống nàng, chẳng đứng đắn gì cả."
Khóe môi Diệp Thanh cong lên, vẻ mặt vô tội nhìn Giang Cẩm Hoa, "Là Tiêu Oánh đưa cho ta đó, ta còn chưa kịp xem nữa. Hay là bây giờ ta xem thử trước nhé?"