- Trang chủ
- Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
- Chương 141: Không thể chờ nữa
Chương 141: Không thể chờ nữa
Truyện: Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Tác giả: Tiềm Nhị Tiểu Mễ Cháo
- Chương 1: Xuyên không
- Chương 2: Xuất giá
- Chương 3: Tân hôn
- Chương 4: Nghi hoặc
- Chương 5: Giết người
- Chương 6: Trêu chọc
- Chương 7: Bánh kem
- Chương 8: Cởi ra
- Chương 9: Phiền não
- Chương 10: Kinh ngạc
- Chương 11: Ngủ lại
- Chương 12: Vài trượng
- Chương 13: Ván cược
- Chương 14: Bí mật
- Chương 15: Về nhà
- Chương 16: Đấu khẩu
- Chương 17: Cách trị
- Chương 18: Cầu xin
- Chương 19: Kẻ thù
- Chương 20: Yết kiến
- Chương 21: Có tội
- Chương 22: Độc dược
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25: Trưởng công chúa
- Chương 26: Tượng đất
- Chương 27: Trở lại
- Chương 28: Sát cơ
- Chương 29: Thấp hèn
- Chương 30: Hệ thống
- Chương 31: Bí mật
- Chương 32: Nói dối
- Chương 33: Má nó
- Chương 34: Vẽ tranh
- Chương 35: Tiệc trà
- Chương 36: Tự tìm đường chết
- Chương 37: Phản kháng
- Chương 38: Bản cung
- Chương 39: Có thai
- Chương 40: Hòn đá
- Chương 41: Tim đập
- Chương 42: Gặp gỡ
- Chương 43: Mê loạn
- Chương 44: Keo kiệt
- Chương 45: Gà con
- Chương 46: Lời nói gây lú
- Chương 47: Cổ cầm
- Chương 48: Tắm rửa
- Chương 49: Rơi từ trên cao
- Chương 50: Máu
- Chương 51: Quá khứ
- Chương 52: Bản năng
- Chương 53: Lễ vật
- Chương 54: Ngươi
- Chương 55: Vả mặt
- Chương 56: Hộp bánh ngọt này
- Chương 57: Đến nơi
- Chương 58: Nhặt được
- Chương 59: Tổ bốn người
- Chương 60: Cái bẫy
- Chương 61: Quái gở
- Chương 62: Cạn lời
- Chương 63: Cứu mạng
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Aaa!
- Chương 66: Sợ hãi
- Chương 67: Chăm sóc
- Chương 68: Miệng có mùi
- Chương 69: Mái tóc
- Chương 70: Đòi hỏi
- Chương 71: Toàn trường
- Chương 72: Nhục nhã
- Chương 73: Luyện võ
- Chương 74: Ta mang thai rồi
- Chương 75: Bức tranh
- Chương 76: Học võ
- Chương 77: Bản cung có đẹp không?
- Chương 78: Mơ mơ màng màng
- Chương 79: Nhận phạt
- Chương 80: Sau đó
- Chương 81: Đây là...
- Chương 82: Biết rồi
- Chương 83: Sinh nhật
- Chương 84: Đừng quên
- Chương 85: Hai tiểu thụ gặp nhau
- Chương 86: Ghé thăm bất ngờ
- Chương 87: Mảnh giấy
- Chương 88: Người có khỏe không?
- Chương 89: Ngươi muốn
- Chương 90: Cuối năm
- Chương 91: Cho cậu
- Chương 92: Sinh bệnh
- Chương 93: Kinh hãi
- Chương 94: Ảo giác
- Chương 95: Tức giận
- Chương 96: Hồi kinh
- Chương 97: Nhìn kỹ một chút
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Bịt mặt
- Chương 100: Sơn trang
- Chương 101: A Cô
- Chương 102: Làm cha
- Chương 103: Bị thương
- Chương 104: Ngươi không sao
- Chương 105: Ta tin ngươi
- Chương 106: Hoa Ân
- Chương 107: Bất an
- Chương 108: Tìm người
- Chương 109: Liều mạng
- Chương 110: Khó chịu
- Chương 111: Từ chối
- Chương 112: Nhìn thấu
- Chương 113: Cắn người
- Chương 114: Đứa trẻ
- Chương 115: Thơm
- Chương 116: Kinh diễm
- Chương 117: Phát trâm
- Chương 118: Lại đây
- Chương 119: Ở cùng nhau
- Chương 120: Mất mặt
- Chương 121: Bức họa
- Chương 122: Giá băng
- Chương 123: Sự thật
- Chương 124: Nôn mửa
- Chương 125: Quý trọng
- Chương 126: Uống thuốc
- Chương 127: Giở thói trẻ con
- Chương 128: Là ai
- Chương 129: Căn phòng tối
- Chương 130: Tiếp cận sự thật
- Chương 131: Hoa hoàng hậu
- Chương 132: Trùng phùng
- Chương 133: Lửa
- Chương 134: Bụi trần lắng đọng
- Chương 135: Lắng nghe
- Chương 136: Ủy khuất
- Chương 137: Kiên nhẫn
- Chương 138: Động thai
- Chương 139: Nhà giam
- Chương 140: Chấp nhận số phận
- Chương 141: Không thể chờ nữa
- Chương 142: Nói bậy bạ
- Chương 143: Tạm biệt
- Chương 144: Biến mất
- Chương 145: Tự tay giết người
- Chương 146: Quay về quá khứ
- Chương 147: Tên gọi
- Chương 148: Gà
- Chương 149: Cãi nhau
- Chương 150: Cha mẹ
- Chương 151: Vết thương
- Chương 152: Người đàn bà điên
- Chương 153: Ta tên Ôn Trì
- Chương 154: May mắn thay [Hoàn chính văn]
- Chương 155: [Ngoại truyện] Sinh non
- Chương 156: [Ngoại truyện] Tiểu Hạ Thiên
- Chương 157: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (1)
- Chương 158: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (2)
- Chương 159: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (3)
- Chương 160: [Ngoại truyện] Tam cung lục viện
- Chương 161: [Ngoại truyện] Giương buồm ra khơi
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Tạ Cẩm chậm rãi nghiến chặt răng, khi ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp thì đôi mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu. Anh khó nhọc từ kẽ răng ép ra một câu:
"Ngươi thật tàn nhẫn."
Tạ Diệp sắc mặt không chút gợn sóng, giọng nhạt nhẽo:
"Đối phó với người của ngươi, ta đã nương tay rồi."
Tạ Cẩm cúi đầu nhìn vết thương chi chít trên người Bình An, những vết máu đan xen phủ kín làn da bầm tím. Dù từ nhỏ tới lớn anh đã thấy không ít người bị thương, cũng chưa từng gặp qua vết thương nào khủng khiếp đến vậy.
Mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi, anh cố kìm lại cơn buồn nôn, tức đến bật cười:
"Đây chính là cái mà ngươi gọi là nương tay sao? Ngươi đánh hắn sống dở chết dở thế này mà gọi là nương tay ư?"
Càng nói anh càng kích động, gân xanh trên thái dương nổi rõ, cả người như dã thú phát cuồng.
Ngược lại, Tạ Diệp lại bình thản vô cùng. Hắn cúi mắt nhìn gương mặt dữ tợn của Tạ Cẩm, khóe môi chợt cong lên đầy hàm ý:
"Nếu không phải ta nương tay, e là ngươi chẳng thấy nổi xác hắn đâu."
"Đừng nói nghe cao thượng như thế, ngươi vốn chẳng phải vì tốt bụng mới để ta gặp Bình An!"
Tạ Cẩm bực bội đứng phắt dậy, th* d*c, lồng ngực phập phồng kịch liệt, "Ngươi chỉ muốn phô trương thanh thế trước mặt ta, Bình An chẳng qua chỉ là công cụ để ngươi khoe khoang mà thôi!"
Tạ Diệp cũng không bất ngờ trước lời này, hắn khẽ cười:
"Ngươi nói đúng."
Hơi thở Tạ Cẩm bắt đầu rối loạn, trong miệng tràn mùi máu, nhưng so với mùi tanh đặc quánh trong không khí thì chẳng đáng gì. Anh trừng chằm chằm Tạ Diệp, từng chữ một:
"Đồ sát nhân, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."
Tạ Diệp chẳng hề tức giận, trái lại còn như cảm kích: "Đa tạ quan tâm, nhưng e là phải sau khi ngươi và mẫu thân ngươi chết rồi mới đến lượt ta."
Nhắc đến Dung phi, sắc mặt Tạ Cẩm lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Anh khựng lại một thoáng, ấp úng mở miệng:
"Ngươi..."
Tạ Diệp cắt ngang:
"Đợi ngươi đi rồi, Trưởng công chúa và đồng đảng của ngươi sẽ lần lượt bị chém đầu vì tội mưu phản. Còn mẫu thân ngươi, Dung phi, tạm thời sẽ không chết. Tuy bà ta đã hạ độc hoàng đế, nhưng dù sao cũng là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất lúc sinh thời. Bà ta sẽ trở thành người sống duy nhất chôn theo trong lăng để bầu bạn với hoàng đế."
Nói xong, mắt hắn ánh lên tia cười, nghiêng đầu nhìn sắc mặt xám ngoét của Tạ Cẩm:
"Còn trong lăng sẽ xảy ra chuyện gì, thì không phải thứ ngươi hay ta có thể đoán được."
Tạ Diệp nói chậm rãi, từng câu từng chữ rõ ràng, giọng điệu không nặng không nhẹ, như những chiếc búa nhỏ gõ từng nhịp vào tim Tạ Cẩm.
Anh gần như không tin nổi vào tai mình. Vốn tưởng mẫu thân có thể thoát một kiếp, dẫu cả đời nương nhờ cửa Phật cũng chẳng mất mạng, không ngờ Tạ Diệp lại nghĩ ra được thủ đoạn độc ác như vậy!
Không đúng!
Vừa rồi Tạ Diệp nói gì?
Hắn nói mẫu thân hạ độc giết phụ hoàng?
Sao có thể...
Kẻ hạ độc rõ ràng là Tạ Diệp – kẻ dã tâm lang sói ấy!
Tạ Diệp như nhìn thấu suy nghĩ của anh, quay đầu ra ngoài nói:
"Vào đi."
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn bước vào.
Tạ Cẩm ôm lấy thái dương đau nhức, đầu óc rối loạn, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Anh chậm rãi ngẩng đầu, liền trông thấy gương mặt quen thuộc của Lâm tướng quân.
Lâm Triết vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tạ Cẩm đầy phức tạp. Tựa hồ có nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn thoáng qua Tạ Diệp, cuối cùng chỉ lặng lẽ đứng sang một bên.
Là bạn bè nhiều năm, Tạ Cẩm đương nhiên hiểu được cảm xúc trong mắt Lâm Triết.
Anh biết Lâm Triết chính trực liêm khiết, chưa từng giao du với quan lại tham ô, lại càng không dung túng kẻ dòm ngó ngôi vị hoàng đế. Anh biết Lâm Triết xưa nay chỉ nghe lệnh hoàng đế, và cũng biết hắn trong vụ này đã thất vọng về anh đến tận cùng.
Nhưng anh đối với Lâm Triết chẳng phải cũng vậy sao?
Ban đầu mẫu thân anh đã tính toán đâu vào đấy, định ngay đêm phụ hoàng băng hà sẽ nhổ sạch đôi cánh của Tạ Diệp, chặt đứt tay chân của hắn, thắng bại chỉ trong một đêm. Nào ngờ...
Nào ngờ giữa đường lại xuất hiện kẻ phá ngang, người bạn nhiều năm của anh – Lâm Triết – lại ngả về phía Tạ Diệp.
Khi Lâm Triết dẫn binh bao vây toàn bộ cung điện, anh sững sờ tại chỗ, như sét đánh giữa trời quang.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bại dưới tay bằng hữu.
Lâm Triết có mặt mũi nào mà đến gặp anh?
Hắn ta vốn không nên xuất hiện trước mắt anh!
Ánh mắt Tạ Cẩm tràn đầy hận ý, mùi máu trong miệng càng lúc càng nồng.
Những ngày qua anh sống như cái xác không hồn, đây là lần đầu trong lồng ngực dâng trào cảm xúc mạnh mẽ đến vậy – tức giận và thù hận lấp đầy tim gan. So với Tạ Diệp, anh càng hận Lâm Triết – kẻ phản bội mình – hơn.
Thế nhưng dưới ánh mắt anh, Lâm Triết vẫn bất động, môi mím chặt, ngoan ngoãn như khúc gỗ.
Tạ Cẩm nheo mắt, căm hận nói:
"Thì ra bạn của ta là con chó ngoan biết nghe lời như vậy. Chỉ trách ta trước kia mù mắt, không nhận ra ngươi còn có bộ mặt này."
Ánh mắt Lâm Triết khẽ lay động, vẫn im lặng không đáp.
Ngược lại, Tạ Diệp bật cười:
"Nếu nói thế thì tầm nhìn của Lâm tướng quân cũng chẳng hơn ngươi là mấy. Nếu không nhờ hoàng đế nhắc nhở, có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng nhìn thấu bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Dung phi."
Hận ý trong mắt Tạ Cẩm càng sâu, anh nhìn chằm chằm Tạ Diệp:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tạ Diệp đáp:
"Bình An hay Hoa Tử Tàng, đều là con đường lui mà Dung phi chuẩn bị cho ngươi. Vừa rồi ngươi tức giận vì cái chết của Bình An, chẳng qua vì đường lui của ngươi đã bị ta chặn đứt."
Bí mật bị vạch trần, Tạ Cẩm siết chặt nắm tay.
Tạ Diệp nhìn vẻ mặt sắp sụp đổ của anh, bỗng nhàn nhạt chuyển đề tài:
"Ban đầu Dung phi nói với ngươi thế nào? Bà ta bảo ta không phải con ruột của hoàng đế? Bà ta bảo ta vì ngai vàng mà hạ độc giết hoàng đế?"
"Ngươi..." Tạ Cẩm cứng người, "Sao ngươi biết..."
Hắn làm sao biết được?
"Dung phi có thể dùng tiền mua chuộc Hòa Ngọc để lừa ngươi, thì ta cũng có thể dùng gậy đánh cho Hòa Ngọc khai ra."
Tạ Diệp bật cười khẽ, trên mặt không giấu nổi vẻ châm biếm, ánh mắt nhìn Tạ Cẩm còn xen chút thương hại, "Vương gia à, ta nên nói ngươi ngu ngốc hay nên nói ngươi hiếu thuận đây? Ta cứ tưởng ngươi ít nhất còn khôn hơn mẫu thân mình đôi chút, ai ngờ ngươi chỉ muốn làm con rối để người ta điều khiển."
Không đợi Tạ Cẩm phản ứng, hắn nói tiếp:
"Bức thư Hòa Ngọc cho ngươi xem là giả. Những lời Dung phi nói cũng là giả. Bà ta không cam chịu chờ ta kế vị rồi cô độc cả đời trong chùa, nên mới bày trăm phương nghìn kế đưa ngươi lên ngôi. Bà ta tính kế chuyện này bao lâu thì cũng từng ấy thời gian bỏ độc vào thức ăn của hoàng đế."
Tạ Cẩm nghe mà như hiểu như không.
Từng câu của Tạ Diệp đều đang phá vỡ nhận thức trước đây của anh. Anh đương nhiên không tin, nhưng khi quay sang thấy Lâm Triết vẫn im lặng, mọi dây thần kinh trong đầu đều căng lên.
Anh biết Lâm Triết chưa từng nói dối, cũng sẽ không để Tạ Diệp nói dối trắng trợn trước mặt mình.
Tạ Diệp tiến lại gần, thì thầm bên tai:
"Phụ hoàng mà ngươi kính yêu là bị mẫu thân ngươi tự tay hạ độc. Còn ngươi, chẳng hề hay biết, lại cam tâm tình nguyện làm lưỡi dao trong tay bà ta."
"Không!" Tạ Cẩm liên tục lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy, "Không thể nào! Mẫu thân ta yêu phụ hoàng như vậy, tuyệt đối sẽ không hạ độc!"
"Vậy sao?" Tạ Diệp lạnh lùng nhìn anh, "Ngươi chưa hiểu rõ bà ta đâu. Bà ta yêu hoàng đế, nhưng càng yêu bản thân, càng yêu quyền lực và địa vị hơn."
"Không phải! Ngươi nói dối!"
Trong tiếng gào thét điên cuồng của Tạ Cẩm, Tạ Diệp vẫn bình thản, đối diện ánh mắt anh, sâu như nhìn thấu tận đáy lòng:
"Ngươi đã tin lời ta rồi, phải không?"
"Ta không tin! Tất cả đều là dối trá... Ồ, ta hiểu rồi. Ngươi chỉ muốn kiếm cớ để đường đường chính chính xử trí ta và mẫu thân, nên mới bịa đặt hãm hại bà ấy! Ngươi còn muốn để bà ấy chết trong huyệt mộ!"
Tạ Cẩm gầm lên.
Như mất trí, đôi mắt đỏ rực, anh liều mạng lao về phía Tạ Diệp.
Tạ Diệp lập tức tung một cú đá hất anh ta văng ra.
Tạ Cẩm bị đá ngã xuống đất, nửa ngày không thể gượng dậy, lồng ngực đau đến mức như muốn nứt ra. Lâm Triết thấy vậy, lập tức xách đao bước tới, nhưng lại đứng chắn ngay trước mặt Tạ Diệp.
Tạ Cẩm ngẩng đầu nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy mắt bị chói đến nhức nhối, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bi thương, anh ngửa mặt bật cười, nhưng cười mới được nửa chừng đã đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Triết nhíu mày thật chặt, thân hình hơi lảo đảo, nhưng vẫn kiên định đứng nguyên tại chỗ.
Được Lâm Triết che chở sau lưng, Tạ Diệp ánh mắt lạnh lùng, giọng càng lạnh hơn:
"Vì sao Lâm Triết đứng về phía ta? Vì sao nhiều đại thần triều đình chỉ nghe lời ta? Vì sao ta biết rõ tấm lòng của ngươi và Dung phi? Ngươi đã từng nghĩ đến những câu hỏi này chưa? Nếu không có Hoàng đế sinh thời dọn đường cho ta, ta có thể thuận lợi đi đến hôm nay sao?"
Tạ Cẩm sững sờ.
Đầu óc anh trống rỗng, hồi lâu mới hiện lên câu nói của Tạ Diệp trước đó. Nếu không phải Hoàng đế nhắc nhở, cả đời này Lâm Triết cũng không nhìn thấu gương mặt giả nhân giả nghĩa của Dung phi.
Phụ hoàng... đã nhắc gì với Lâm Triết?
Tạ Cẩm bị vây trong một màn sương mù, nhận thức trước đây dần sụp đổ, anh không tìm thấy phương hướng, như một đứa trẻ lạc đường, ánh mắt cuối cùng mang theo chút hy vọng hướng về phía Lâm Triết:
"Phụ hoàng đã nói gì với ngươi?"
"Hoàng thượng có chỉ..."
Động tác của Lâm Triết cứng ngắc, hắn thu đao về, khó khăn mở miệng,
"Nếu Hoàng thượng chẳng may băng hà, ta nhất định phải giúp thái tử điện hạ thuận lợi đăng cơ, tất cả kẻ mưu quyền đoạt vị đều phải bắt giữ. Còn Dung phi — kẻ đã hạ độc lấy mạng Hoàng thượng — Hoàng thượng niệm tình phu thê một đời, không xử tử mà cho bồi táng."
"..."
Trong cơn hoảng hốt, một tiếng "ầm" vang dội như bức tường cuối cùng trong đầu Tạ Cẩm sụp đổ.
Móng tay anh bấu chặt xuống đất, cào ra mấy vệt máu nhạt, dường như không cảm thấy đau, chỉ rõ ràng cảm nhận được mắt cay xè, nóng rát, như có dòng chất lỏng nóng bỏng muốn trào ra.
Thì ra độc trong người phụ hoàng là do mẫu thân hạ.
Thì ra phụ hoàng sớm đã biết việc mẫu thân hạ độc.
Thì ra dù ở chỗ phụ hoàng hay mẫu thân, kết cục của anh ta sớm đã được an bài — anh chỉ là một quân cờ.
Tại sao?
Tại sao phụ hoàng không đích thân nói cho anh?
Tại sao lại để anh nghe những sự thật tàn nhẫn này từ miệng Tạ Diệp và Lâm Triết?
Anh cũng là con của phụ hoàng... không, anh mới là con ruột của phụ hoàng! Chẳng lẽ một đứa con ruột lại không bằng Tạ Diệp — đứa con chẳng biết từ đâu chui ra của người khác?
Tầm mắt Tạ Cẩm dần bị sương mờ che phủ, dù anh không nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, cũng biết nước mắt đang thi nhau rơi ra.
Từng giọt nước mắt rơi xuống đất vang lên tiếng "tách" nhỏ nhoi.
Cơ thể anh run bần bật, toàn thân lạnh buốt, lần đầu tiên anh có cảm giác bị cả thế giới này ruồng bỏ. Như thể phụ hoàng không còn là phụ hoàng anh, mẫu thân không còn là mẫu thân anh, ngay cả bản thân anh cũng không còn là anh nữa.
Bỗng nhiên, một đôi chân xuất hiện trong tầm nhìn cúi thấp của anh.
Tạ Cẩm sững lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Diệp chẳng biết từ khi nào đã bước ra từ sau lưng Lâm Triết, đứng nhìn anh từ trên cao.
So với bộ dạng chật vật, suy sụp của anh, Tạ Diệp như một kẻ ngoài cuộc, thản nhiên, bình tĩnh, chưa từng bị cuốn vào vòng xoáy này.
Tạ Cẩm khép mắt lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt, rồi ngẩng lên, nhìn chằm chằm Tạ Diệp một lúc lâu, khóe môi nhếch lên, cười tự giễu: "Tạ Diệp, ngươi thắng rồi."
Thực ra Tạ Diệp chưa từng thua, chỉ là anh ta không muốn thừa nhận mà thôi.
"Ngươi có biết vì sao ta tha cho ngươi một mạng không?" Tạ Diệp nhạt giọng hỏi.
Tạ Cẩm không đáp. Anh không biết, mà đến nước này cũng chẳng cần phải biết.
Tạ Diệp không chờ anh mở miệng, tiếp tục nói:
"Đây cũng là ý của Hoàng đế. Người muốn ta nể mặt mà chăm sóc đệ đệ này, xem ra hiện tại ta cũng coi như đã làm được."
Ngừng một lát, hắn nói: "Hãy hưởng thụ quãng đời còn lại đi, đây là những ngày tháng Hoàng đế dành cho ngươi."
Nói xong, hắn quay đầu: "Lâm Triết."
Lâm Triết bước tới, ôm quyền: "Thái tử điện hạ."
Tạ Diệp nói:
"Hãy nói rõ mọi chuyện cho hắn, để hắn biết mình ngu đến mức nào."
Lâm Triết cúi đầu: "Tuân lệnh."
Tạ Diệp không nói thêm, quay người bước ra ngoài. Mới đi được vài bước, phía sau Tạ Cẩm đột nhiên gào lên:
"Ngươi căn bản không phải con ruột của phụ hoàng! Ai cũng có thể kế vị, duy chỉ có ngươi là không được, ngươi không có tư cách!"
Bước chân Tạ Diệp khựng lại, hắn hơi nghiêng đầu, bình thản nói: "Đáng tiếc, đây đều là sắp xếp của Hoàng đế. Nếu ngươi bất mãn, cứ xuống đó mà nói với ông ấy."
Rồi hắn không quay đầu lại, rời khỏi phòng.
Chu công công và Tả Chi đang chờ ngoài ngục, thấy Tạ Diệp bước ra liền vội vàng đón. Tả Chi đầy lo lắng, Chu công công cũng muốn nói lại thôi:
"Thái tử điện hạ..."
Lúc trong phòng, ánh sáng đèn chỉ thấy được bóng dáng gầy gò và vẻ mệt mỏi giữa lông mày Tạ Diệp, nhưng giờ dưới ánh nắng, gương mặt hắn trắng bệch đến mức bất thường, thậm chí môi hơi tím tái. Đó đều là dấu hiệu trúng độc.
Tạ Diệp lại chẳng để ý, khoát tay ngăn bọn họ nói tiếp, hỏi: "Tìm được chưa?"
Chu công công khựng lại, thở dài đáp:
"Đã tìm thấy đứa trẻ tên Dung Tứ. Nó trúng cùng loại độc với ngài, may là độc nhẹ, tuy không thể trị dứt nhưng chăm sóc cẩn thận vẫn giữ được mạng."
Tạ Diệp gật đầu, bước ra ngoài: "Nó đâu?"
Chu công công và Tả Chi theo sát hai bên. Chu công công nói:
"Hồi bẩm, Dung Tứ đang ở căn nhà trên phố Hướng Dương, những đứa trẻ sau này tìm được cũng ở đó. Chúng đều có xuất thân và trải nghiệm tương tự, đều là những đứa có năng lực đặc biệt và bị Hoa Ân nuôi nhốt từ nhỏ."
Tạ Diệp cười lạnh:
"Chả trách người nhà họ Hoa cứ bảo trẻ con bình thường ngày càng nhiều, thì ra lũ trẻ có thiên phú đều bị Hoa Ân nuôi để làm phân bón cho xác."
Chu công công cảm thán: "Không ngờ đường đường là gia chủ họ Hoa lại làm chuyện mất hết nhân tính. Tiếc là từ miệng bọn trẻ, nô tài chỉ hỏi ra được vị trí mật thất và cách mở, chứ chưa biết tung tích Hoa Ân."
"Không sao." Giọng Tạ Diệp lạnh lẽo, "Chỉ cần xác Hoa Yên Nhiên còn trong mật thất, ta không sợ tên điên đó không lộ mặt."
Chu công công: "Điện hạ nói phải."
Câu chuyện kết thúc, ba người im lặng đi tiếp. Lúc này, Tạ Diệp bỗng khụy một gối xuống đất.
Chu công công và Tả Chi hoảng hốt, định đỡ hắn dậy thì thấy lông mày hắn nhíu chặt, lông mi run lên, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, chưa kịp được đỡ dậy, hắn đã nôn ra một ngụm máu lớn, đỏ tươi thấm ướt cằm và cổ áo.
Chu công công và Tả Chi thất sắc: "Thái tử điện hạ!"
"Ngài không sao chứ?" Chu công công gần như thét lên, vứt phất trần sang một bên, run giọng:
"Xin chờ một chút, nô tài lập tức mời thái y!"
Rồi ông quay sang Tả Chi: "Tả Chi, mau đỡ điện hạ về!"
Tả Chi mặt trắng bệch:
"Vâng!"
Nhưng Chu công công vừa quay người đã bị Tạ Diệp nắm chặt tay. Sức hắn mạnh lạ thường, bóp đau đến mức Chu công công nhăn mặt kêu lên:
"Điện hạ còn căn dặn gì?"
"Không cần tìm thái y."
Ánh mắt Tạ Diệp âm u, dù vừa nôn máu vẫn như không có chuyện gì, chỉ mày vẫn nhíu chặt, giọng trầm xuống: "Chuẩn bị xe ngựa, bản cung phải xuất cung."
Chu công công dè dặt hỏi: "Điện hạ là muốn gặp Ôn công tử?"
Nhắc tới tên Ôn Trì, mắt hắn thoáng hiện nét dịu dàng, nhưng nhanh chóng bị u ám che lấp:
"Đem theo những đứa trẻ đó, cùng đi tìm mật thất."
Nghe vậy, Chu công công giật mình, rồi mếu máo như sắp khóc: "Điện hạ, chuyện này không gấp, trước hết vẫn là sức khỏe của ngài quan trọng. Nô tài mời thái y xem qua đã."
Tả Chi cũng nói:
"Điện hạ, Chu công công nói đúng, việc này không gấp nhất thời, chúng ta..."
"Các ngươi hiểu gì?" Tạ Diệp trầm giọng cắt ngang.
Lập tức, cả hai im bặt, nhìn nhau mà không dám nói thêm.
Sắc mặt Tạ Diệp cực kỳ âm trầm, hắn đẩy Chu công công ra, sải bước đi nhanh, không rõ là nói với họ hay tự nhủ: "Ta không còn thời gian, không thể chờ thêm nữa."
Chu công công nuốt nước bọt, gọi theo: "Thái tử điện hạ!"
Tả Chi cũng lặng lẽ theo sau.