- Trang chủ
- Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
- Chương 111: Từ chối
Chương 111: Từ chối
Truyện: Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Tác giả: Tiềm Nhị Tiểu Mễ Cháo
- Chương 1: Xuyên không
- Chương 2: Xuất giá
- Chương 3: Tân hôn
- Chương 4: Nghi hoặc
- Chương 5: Giết người
- Chương 6: Trêu chọc
- Chương 7: Bánh kem
- Chương 8: Cởi ra
- Chương 9: Phiền não
- Chương 10: Kinh ngạc
- Chương 11: Ngủ lại
- Chương 12: Vài trượng
- Chương 13: Ván cược
- Chương 14: Bí mật
- Chương 15: Về nhà
- Chương 16: Đấu khẩu
- Chương 17: Cách trị
- Chương 18: Cầu xin
- Chương 19: Kẻ thù
- Chương 20: Yết kiến
- Chương 21: Có tội
- Chương 22: Độc dược
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25: Trưởng công chúa
- Chương 26: Tượng đất
- Chương 27: Trở lại
- Chương 28: Sát cơ
- Chương 29: Thấp hèn
- Chương 30: Hệ thống
- Chương 31: Bí mật
- Chương 32: Nói dối
- Chương 33: Má nó
- Chương 34: Vẽ tranh
- Chương 35: Tiệc trà
- Chương 36: Tự tìm đường chết
- Chương 37: Phản kháng
- Chương 38: Bản cung
- Chương 39: Có thai
- Chương 40: Hòn đá
- Chương 41: Tim đập
- Chương 42: Gặp gỡ
- Chương 43: Mê loạn
- Chương 44: Keo kiệt
- Chương 45: Gà con
- Chương 46: Lời nói gây lú
- Chương 47: Cổ cầm
- Chương 48: Tắm rửa
- Chương 49: Rơi từ trên cao
- Chương 50: Máu
- Chương 51: Quá khứ
- Chương 52: Bản năng
- Chương 53: Lễ vật
- Chương 54: Ngươi
- Chương 55: Vả mặt
- Chương 56: Hộp bánh ngọt này
- Chương 57: Đến nơi
- Chương 58: Nhặt được
- Chương 59: Tổ bốn người
- Chương 60: Cái bẫy
- Chương 61: Quái gở
- Chương 62: Cạn lời
- Chương 63: Cứu mạng
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Aaa!
- Chương 66: Sợ hãi
- Chương 67: Chăm sóc
- Chương 68: Miệng có mùi
- Chương 69: Mái tóc
- Chương 70: Đòi hỏi
- Chương 71: Toàn trường
- Chương 72: Nhục nhã
- Chương 73: Luyện võ
- Chương 74: Ta mang thai rồi
- Chương 75: Bức tranh
- Chương 76: Học võ
- Chương 77: Bản cung có đẹp không?
- Chương 78: Mơ mơ màng màng
- Chương 79: Nhận phạt
- Chương 80: Sau đó
- Chương 81: Đây là...
- Chương 82: Biết rồi
- Chương 83: Sinh nhật
- Chương 84: Đừng quên
- Chương 85: Hai tiểu thụ gặp nhau
- Chương 86: Ghé thăm bất ngờ
- Chương 87: Mảnh giấy
- Chương 88: Người có khỏe không?
- Chương 89: Ngươi muốn
- Chương 90: Cuối năm
- Chương 91: Cho cậu
- Chương 92: Sinh bệnh
- Chương 93: Kinh hãi
- Chương 94: Ảo giác
- Chương 95: Tức giận
- Chương 96: Hồi kinh
- Chương 97: Nhìn kỹ một chút
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Bịt mặt
- Chương 100: Sơn trang
- Chương 101: A Cô
- Chương 102: Làm cha
- Chương 103: Bị thương
- Chương 104: Ngươi không sao
- Chương 105: Ta tin ngươi
- Chương 106: Hoa Ân
- Chương 107: Bất an
- Chương 108: Tìm người
- Chương 109: Liều mạng
- Chương 110: Khó chịu
- Chương 111: Từ chối
- Chương 112: Nhìn thấu
- Chương 113: Cắn người
- Chương 114: Đứa trẻ
- Chương 115: Thơm
- Chương 116: Kinh diễm
- Chương 117: Phát trâm
- Chương 118: Lại đây
- Chương 119: Ở cùng nhau
- Chương 120: Mất mặt
- Chương 121: Bức họa
- Chương 122: Giá băng
- Chương 123: Sự thật
- Chương 124: Nôn mửa
- Chương 125: Quý trọng
- Chương 126: Uống thuốc
- Chương 127: Giở thói trẻ con
- Chương 128: Là ai
- Chương 129: Căn phòng tối
- Chương 130: Tiếp cận sự thật
- Chương 131: Hoa hoàng hậu
- Chương 132: Trùng phùng
- Chương 133: Lửa
- Chương 134: Bụi trần lắng đọng
- Chương 135: Lắng nghe
- Chương 136: Ủy khuất
- Chương 137: Kiên nhẫn
- Chương 138: Động thai
- Chương 139: Nhà giam
- Chương 140: Chấp nhận số phận
- Chương 141: Không thể chờ nữa
- Chương 142: Nói bậy bạ
- Chương 143: Tạm biệt
- Chương 144: Biến mất
- Chương 145: Tự tay giết người
- Chương 146: Quay về quá khứ
- Chương 147: Tên gọi
- Chương 148: Gà
- Chương 149: Cãi nhau
- Chương 150: Cha mẹ
- Chương 151: Vết thương
- Chương 152: Người đàn bà điên
- Chương 153: Ta tên Ôn Trì
- Chương 154: May mắn thay [Hoàn chính văn]
- Chương 155: [Ngoại truyện] Sinh non
- Chương 156: [Ngoại truyện] Tiểu Hạ Thiên
- Chương 157: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (1)
- Chương 158: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (2)
- Chương 159: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (3)
- Chương 160: [Ngoại truyện] Tam cung lục viện
- Chương 161: [Ngoại truyện] Giương buồm ra khơi
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Từ lúc Hoàng thượng lâm bệnh, Hòa Ngọc vẫn luôn hầu hạ bên giường ông. Dù ông suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, cũng không còn như trước đây mà quản lý nhiều việc triều chính, nhưng thái độ của triều đình và bọn người trong cung, hắn đều thấy rõ mồn một trong mắt.
Lúc đầu, ai nấy đều tưởng Hoàng thượng chỉ mắc bệnh vặt, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi, thế nên ra sức ân cần, từ sáng đến tối kẻ đứng chầu ngoài điện đông đến xếp hàng không xuể.
Nhưng rồi ngày qua tháng lại, ai cũng biết Hoàng thượng chẳng còn sống được bao lâu. Không những chẳng buồn quan tâm đến ông nữa, mà còn công khai đứng về phe Tứ hoàng tử hoặc Thái tử, coi Hoàng thượng chẳng khác gì một kẻ sống thực vật.
Nhất là Dung phi, người từng được Hoàng thượng sủng ái nhất. Nàng còn thời gian chuẩn bị yến tiệc gia tộc sắp tới, nhưng lại chẳng rảnh rỗi đến thăm ông lấy một lần.
Ngược lại, Tứ hoàng tử – con của Dung phi – thì thỉnh thoảng lại tới bầu bạn cùng Hoàng thượng.
Hòa Ngọc hầu hạ trong cung mấy chục năm, lòng sáng như gương, nhưng hắn cũng biết những lời này không thể nói ra trước mặt Hoàng thượng, bởi ông vẫn luôn nhớ thương Dung phi.
Chiều hôm ấy, Hoàng thượng hiếm khi tỉnh táo. Hòa Ngọc vội tiến lên, dâng chén trà cho ông nhuận giọng.
Hoàng thượng sắc mặt vàng vọt, trên người thoang thoảng mùi thuốc khó chịu. Khi mở miệng nói chuyện, mùi ấy lại càng đậm hơn: "Hòa Ngọc... Dung phi có tới không?"
Ngón tay Hòa Ngọc khẽ siết lấy chén trà. Hắn cúi đầu, cung kính đáp:
"Bẩm Hoàng thượng, khi nương nương tới, Hoàng thượng vẫn đang hôn mê. Nương nương không nỡ quấy rầy giấc nghỉ của người nên đã quay về."
Thực ra dạo này Dung phi chưa từng bước chân đến Càn Khôn cung. Chỉ là Hòa Ngọc không đành để Hoàng thượng thất vọng, nên bịa ra lời nói dối này.
Quả nhiên, nghe nói Dung phi từng tới, ánh mắt đục ngầu của Hoàng thượng thoáng sáng lên. Ông bảo:
"Đi, gọi Dung phi tới đây."
Hòa Ngọc trong lòng do dự, nhưng không dám phản đối, chỉ vội đáp: "Tuân chỉ."
Chỉ không biết Dung phi có chịu tới hay không.
Nhưng Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng. Cho dù đang bệnh, vẫn là thiên tử đương triều. Nghĩ đến đó, hẳn Dung phi không dám chống lệnh.
Mang theo nỗi thấp thỏm, Hòa Ngọc dặn dò mấy thái giám và cung nữ hầu hạ Hoàng thượng, rồi bước vội ra khỏi tẩm điện.
Bên ngoài, bầu trời vẫn u ám như chiếc lồng nặng nề trùm lên tất cả cung điện.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng mưa lất phất bay. Làn mưa mỏng như tấm lụa mờ che khuất tầm nhìn của Hòa Ngọc.
Vừa đi được mấy bước, hắn liền thấy một tiểu thái giám hấp tấp chạy tới.
"Tổng quản." – Tiểu thái giám hạ giọng the thé – "Thái tử điện hạ tới."
Thái tử điện hạ, cũng như Dung phi, đã lâu không bước chân vào Càn Khôn cung. Hòa Ngọc nghĩ, may mà vẫn còn Huyên vương thường xuyên tới, để Hoàng thượng có chút an ủi.
Chỉ là hôm nay trời xấu như vậy, không biết vì sao Thái tử lại tới.
Hòa Ngọc vẫn nhớ nhiệm vụ đi mời Dung phi, lại nghĩ gần đây Hoàng thượng mấy lần tỉnh dậy đều không hề nhắc đến Thái tử, nên định bụng nói đôi ba câu rồi tiễn Thái tử đi.
Thu lại suy nghĩ, hắn nghiêm mặt hỏi: "Người đâu?"
Tiểu thái giám ngoái lại:
"Ở đằng kia."
Hòa Ngọc theo hắn đi tới. Còn chưa kịp lại gần, đã thấy một bóng dáng gầy gò đứng trong màn mưa xám đen.
Thái tử điện hạ mặc áo bào màu trầm, tóc đen dài tùy ý búi bằng một cây trâm.
Ban đầu Thái tử còn nghiêng đầu nhìn màn mưa, nghe tiếng bước chân mới chậm rãi quay lại. Gương mặt Thái tử tái nhợt như ngọc thô trắng không một tì vết, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.
Chỉ mới một thời gian không gặp, hắn đã gầy rộc đi, tưởng như chỉ một cơn gió thổi là có thể ngã vào màn mưa.
Hòa Ngọc thấy vậy, bỗng nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của tiểu thái giám vừa nãy. Lập tức hắn hiểu ra — chẳng trách đối phương phản ứng như vậy.
Ngay cả hắn cũng không ngờ Thái tử lại gầy đến mức này, gần như chẳng khác gì Hoàng thượng, tựa hồ cũng vừa trải qua một trận bệnh nặng.
Mang theo những ý nghĩ ấy, Hòa Ngọc bước đến.
Thế nhưng khi nhìn rõ gương mặt Thái tử, hắn lập tức sững người ——
Gương mặt Thái tử...
Vết sẹo bỏng trên mặt Thái tử vậy mà... hoàn toàn biến mất!
Hòa Ngọc cứ tưởng mình hoa mắt, vội chớp mắt mấy lần, lại đưa tay dụi mắt, rồi nhìn kỹ lần nữa — gương mặt tái nhợt kia vẫn trắng nõn như bạch ngọc, không một tì vết.
Trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại cố gắng nặn ra một nụ cười mừng rỡ, thành ra vẻ mặt biến đổi liên tục, vừa lúng túng vừa vặn vẹo.
"Thái... Thái tử điện hạ!" Khó khăn lắm Hòa Ngọc mới ổn định được cảm xúc, nhận ra mình thất thố liền vội vàng cúi đầu cung kính.
"Gương mặt ngài..."
Tạ Diệp dường như không muốn nhắc đến chuyện này, lạnh giọng cắt ngang: "Bệ hạ đâu?"
"Bẩm Thái tử điện hạ, Hoàng thượng vẫn đang nghỉ."
Hòa Ngọc thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn loạn, lúc này mới nhớ ra chuyện phải đi mời Dung phi. Hoàng thượng mỗi lần tỉnh chẳng được bao lâu, hắn không dám chậm trễ, liền lấy ra lời từ chối đã chuẩn bị sẵn.
"Hôm nay Hoàng thượng thân thể không khỏe, không tiện gặp ai. Xin Thái tử điện hạ quay về, đợi khi nào người khá hơn, nô tài sẽ lại mời ngài tới."
Nói xong, hắn căng thẳng cúi đầu.
Dù vậy, Hòa Ngọc vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt của Thái tử đang rơi xuống cổ mình.
Cổ hắn lập tức ớn lạnh, bất giác co rụt lại, như thể có lưỡi dao treo ngay trên đó, khiến hắn giữa tiết trời mưa lạnh cũng vã mồ hôi.
Giọng Tạ Diệp còn lạnh hơn cả mưa, từ trên cao rơi xuống: "Hoàng thượng đã tỉnh chưa?"
"Hoàng thượng..." Hòa Ngọc khựng lại, những lời dối trá nghẹn nơi cổ họng, bị một cơn sợ hãi đè chặt không thể thốt ra. Hắn nuốt nước bọt, đột nhiên không dám nói dối nữa:
"Người vừa mới tỉnh."
"Tốt." Tạ Diệp nói: "Dẫn bản cung vào gặp người."
"Nhưng... nhưng mà..."
Hòa Ngọc run rẩy mở miệng: "Hoàng thượng nói muốn gặp Dung..."
Chữ "phi" còn chưa kịp ra khỏi miệng, Hòa Ngọc đã thấy Tạ Diệp khẽ nhấc tay. Lập tức, một luồng lực đánh thẳng vào ngực hắn. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngực hắn đã dấy lên một cơn đau thấu tim, như có vô số con kiến đang gặm nhấm trái tim mình.
Hòa Ngọc sống trong cung mấy chục năm, từ kẻ hầu hạ thấp nhất bò lên đến bên cạnh Hoàng thượng, loại hình phạt nào chưa từng chịu qua?
Thế mà lúc này, hắn lại khuỵu xuống ngay tức khắc. Hắn run rẩy đưa mu bàn tay lau trán, nhìn xuống đã thấy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trên đỉnh đầu lại vang lên giọng Thái tử: "Lời giống như vừa rồi, bản cung không muốn nói lần thứ hai."
"Vâng." Hòa Ngọc hoảng hồn, không dám nhắc lại hai chữ "Dung phi", càng không dám bỏ Thái tử ở đây để đi mời nàng.
Hắn quỳ lết mấy bước, rồi lảo đảo đứng dậy: "Thái tử điện hạ, mời."
Trong tẩm điện chỉ thắp mấy ngọn nến, bên ngoài trời lại âm u không ánh sáng, khiến bên trong tối mờ, chỉ đủ nhìn lờ mờ đồ đạc xung quanh.
Nhưng như thế là vừa ý Hoàng thượng, vì từ khi bệnh, ông không thích ánh sáng rực rỡ.
Từ xa Hòa Ngọc đã thấy mấy thái giám và cung nữ đứng hầu bên giường, biết Hoàng thượng vẫn chưa ngủ lại. Hắn vội bước nhanh, cúi đầu tiến đến.
Quả nhiên Hoàng thượng còn tỉnh. Nghe tiếng động, đôi mắt đục ngầu của người mất một lúc mới tụ lại tiêu cự, rồi chậm rãi nhìn ra phía sau Hòa Ngọc, môi khô nứt khó khăn mấp máy:
"Dung phi..."
"Hoàng thượng." Hòa Ngọc liều mình nói, "Thái tử điện hạ tới thăm người."
Không rõ Hoàng thượng là chưa nghe rõ hay là không muốn nghe câu này, chỉ lặp lại: "Gọi Dung phi tới."
Hòa Ngọc khó xử, bàn tay siết chặt ướt đẫm mồ hôi:
"Hoàng thượng, bên ngoài vẫn mưa lất phất, Thái tử điện hạ lại đợi lâu bên ngoài, muốn gặp người một lần. Nô tài đành phải mời ngài ấy vào trước."
Nói xong, hắn cảm giác có người tiến đến sau lưng. Rất nhanh, Tạ Diệp ở ngay sau hắn ra lệnh:
"Tất cả lui xuống."
Hòa Ngọc chần chừ một lát, nhìn Hoàng thượng im lặng trên giường, cuối cùng nỗi sợ Thái tử lấn át, hắn vội dẫn đám thái giám cung nữ lùi ra như chạy trốn.
Tạ Diệp không chút biểu cảm, cúi mắt nhìn Hoàng thượng thoi thóp: "Người sắp chết rồi."
Hoàng thượng khép mắt, rốt cuộc buông bỏ chấp niệm muốn gặp Dung phi, khó nhọc thốt:
"Trẫm... đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Người nỡ bỏ hết mọi thứ?" – Tạ Diệp hỏi.
Ánh mắt Hoàng thượng dán vào tấm rèm vàng trên trần, lát sau, khóe môi cong lên chua chát:
"Những ngày làm bù nhìn, trẫm cũng đã chán. Bỏ đi chưa chắc không phải chuyện tốt."
Khuôn mặt tái nhợt của Tạ Diệp bị ánh nến nhuộm vàng ảm đạm, biểu cảm bình lặng như mặt hồ chết, chỉ có hàng mi dài khẽ run, để lộ chút dao động trong lòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng, nhưng mãi không nhận được ánh mắt đối diện.
Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được: "Chỉ cần bệ hạ mở miệng, ta có thể cứu người."
"Dùng máu của ngươi sao?" – Hoàng thượng hỏi.
Tạ Diệp im lặng.
Hoàng thượng khẽ lắc đầu: "Tấm lòng của ngươi, trẫm xin nhận. Ân huệ của nhà Hoa, trẫm cũng đã nhận đủ rồi."
Năm xưa, Hoa hoàng hậu đã cứu mạng ông bằng máu của mình, đổi lại, Hoàng thượng gần như trả cả nửa đời. Nếu có cơ hội lựa chọn lại, nhất định ông sẽ không để đời mình mang dấu ấn của "Hoa hoàng hậu" nữa.
Chuyện đó xảy ra một lần là đủ, ông không muốn nó lặp lại trên con trai nàng.
Tạ Diệp nhìn gương mặt vàng vọt kia, chậm rãi nói: "Ta còn có một cách khác."
Dứt lời, hắn mở tay, lộ ra một viên đá nhỏ vừa tháo khỏi sợi dây đỏ: "Nó có thể cứu bệ hạ một mạng."
Hoàng thượng nhìn rõ viên đá, vẻ mặt ngây ra rồi thoáng hiện kinh ngạc:
"Đây... đây là..."
Ngừng một chút, ông hỏi: "Thứ này mất tích đã nhiều năm, sao lại ở trong tay ngươi?"
Tạ Diệp không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Ta đưa nó cho bệ hạ."
Hoàng thượng hoàn hồn, suy nghĩ một lát, lại khẽ lắc đầu:
"Trẫm không cần."
Tạ Diệp siết chặt tay.
Nắm viên linh thạch quá mạnh khiến tay hắn run bần bật.
Hắn nhìn chằm chằm Hoàng thượng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ông: "Người thực sự không muốn?"
Hoàng thượng vẫn nói câu cũ: "Lòng tốt của ngươi, trẫm xin nhận, nhưng trẫm không dám nhận món này."
Tạ Diệp thu tay lại, thân hình hơi lảo đảo, rồi bất chợt cười:
"Hay thật, không dám nhận... Nếu người đưa viên linh thạch này cho bệ hạ không phải ta, mà là đứa con cưng Tạ Cẩm của ngươi, thì chắc ngươi sẽ vui vẻ nhận ngay chứ?"
Hoàng thượng mấp máy môi, rồi lặng lẽ nhắm mắt, coi như thừa nhận lời hắn.