- Trang chủ
- Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
- Chương 114: Đứa trẻ
Chương 114: Đứa trẻ
Truyện: Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Tác giả: Tiềm Nhị Tiểu Mễ Cháo
- Chương 1: Xuyên không
- Chương 2: Xuất giá
- Chương 3: Tân hôn
- Chương 4: Nghi hoặc
- Chương 5: Giết người
- Chương 6: Trêu chọc
- Chương 7: Bánh kem
- Chương 8: Cởi ra
- Chương 9: Phiền não
- Chương 10: Kinh ngạc
- Chương 11: Ngủ lại
- Chương 12: Vài trượng
- Chương 13: Ván cược
- Chương 14: Bí mật
- Chương 15: Về nhà
- Chương 16: Đấu khẩu
- Chương 17: Cách trị
- Chương 18: Cầu xin
- Chương 19: Kẻ thù
- Chương 20: Yết kiến
- Chương 21: Có tội
- Chương 22: Độc dược
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25: Trưởng công chúa
- Chương 26: Tượng đất
- Chương 27: Trở lại
- Chương 28: Sát cơ
- Chương 29: Thấp hèn
- Chương 30: Hệ thống
- Chương 31: Bí mật
- Chương 32: Nói dối
- Chương 33: Má nó
- Chương 34: Vẽ tranh
- Chương 35: Tiệc trà
- Chương 36: Tự tìm đường chết
- Chương 37: Phản kháng
- Chương 38: Bản cung
- Chương 39: Có thai
- Chương 40: Hòn đá
- Chương 41: Tim đập
- Chương 42: Gặp gỡ
- Chương 43: Mê loạn
- Chương 44: Keo kiệt
- Chương 45: Gà con
- Chương 46: Lời nói gây lú
- Chương 47: Cổ cầm
- Chương 48: Tắm rửa
- Chương 49: Rơi từ trên cao
- Chương 50: Máu
- Chương 51: Quá khứ
- Chương 52: Bản năng
- Chương 53: Lễ vật
- Chương 54: Ngươi
- Chương 55: Vả mặt
- Chương 56: Hộp bánh ngọt này
- Chương 57: Đến nơi
- Chương 58: Nhặt được
- Chương 59: Tổ bốn người
- Chương 60: Cái bẫy
- Chương 61: Quái gở
- Chương 62: Cạn lời
- Chương 63: Cứu mạng
- Chương 64: Bỏ trốn
- Chương 65: Aaa!
- Chương 66: Sợ hãi
- Chương 67: Chăm sóc
- Chương 68: Miệng có mùi
- Chương 69: Mái tóc
- Chương 70: Đòi hỏi
- Chương 71: Toàn trường
- Chương 72: Nhục nhã
- Chương 73: Luyện võ
- Chương 74: Ta mang thai rồi
- Chương 75: Bức tranh
- Chương 76: Học võ
- Chương 77: Bản cung có đẹp không?
- Chương 78: Mơ mơ màng màng
- Chương 79: Nhận phạt
- Chương 80: Sau đó
- Chương 81: Đây là...
- Chương 82: Biết rồi
- Chương 83: Sinh nhật
- Chương 84: Đừng quên
- Chương 85: Hai tiểu thụ gặp nhau
- Chương 86: Ghé thăm bất ngờ
- Chương 87: Mảnh giấy
- Chương 88: Người có khỏe không?
- Chương 89: Ngươi muốn
- Chương 90: Cuối năm
- Chương 91: Cho cậu
- Chương 92: Sinh bệnh
- Chương 93: Kinh hãi
- Chương 94: Ảo giác
- Chương 95: Tức giận
- Chương 96: Hồi kinh
- Chương 97: Nhìn kỹ một chút
- Chương 98: Rời đi
- Chương 99: Bịt mặt
- Chương 100: Sơn trang
- Chương 101: A Cô
- Chương 102: Làm cha
- Chương 103: Bị thương
- Chương 104: Ngươi không sao
- Chương 105: Ta tin ngươi
- Chương 106: Hoa Ân
- Chương 107: Bất an
- Chương 108: Tìm người
- Chương 109: Liều mạng
- Chương 110: Khó chịu
- Chương 111: Từ chối
- Chương 112: Nhìn thấu
- Chương 113: Cắn người
- Chương 114: Đứa trẻ
- Chương 115: Thơm
- Chương 116: Kinh diễm
- Chương 117: Phát trâm
- Chương 118: Lại đây
- Chương 119: Ở cùng nhau
- Chương 120: Mất mặt
- Chương 121: Bức họa
- Chương 122: Giá băng
- Chương 123: Sự thật
- Chương 124: Nôn mửa
- Chương 125: Quý trọng
- Chương 126: Uống thuốc
- Chương 127: Giở thói trẻ con
- Chương 128: Là ai
- Chương 129: Căn phòng tối
- Chương 130: Tiếp cận sự thật
- Chương 131: Hoa hoàng hậu
- Chương 132: Trùng phùng
- Chương 133: Lửa
- Chương 134: Bụi trần lắng đọng
- Chương 135: Lắng nghe
- Chương 136: Ủy khuất
- Chương 137: Kiên nhẫn
- Chương 138: Động thai
- Chương 139: Nhà giam
- Chương 140: Chấp nhận số phận
- Chương 141: Không thể chờ nữa
- Chương 142: Nói bậy bạ
- Chương 143: Tạm biệt
- Chương 144: Biến mất
- Chương 145: Tự tay giết người
- Chương 146: Quay về quá khứ
- Chương 147: Tên gọi
- Chương 148: Gà
- Chương 149: Cãi nhau
- Chương 150: Cha mẹ
- Chương 151: Vết thương
- Chương 152: Người đàn bà điên
- Chương 153: Ta tên Ôn Trì
- Chương 154: May mắn thay [Hoàn chính văn]
- Chương 155: [Ngoại truyện] Sinh non
- Chương 156: [Ngoại truyện] Tiểu Hạ Thiên
- Chương 157: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (1)
- Chương 158: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (2)
- Chương 159: [Ngoại truyện] Nỗi khổ của người làm cha (3)
- Chương 160: [Ngoại truyện] Tam cung lục viện
- Chương 161: [Ngoại truyện] Giương buồm ra khơi
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Tiểu Toàn Tử vốn là bị Thái tử điện hạ sai đến đây, nếu không có lệnh của Thái tử, hắn nào dám tùy tiện lại gần. Mãi đến khi hắn theo Nhược Phương và Nhược Đào gần như quét xong chỗ tuyết này, mới nghe thấy Ôn công tử gọi tên mình.
Tiểu Toàn Tử vội vàng đáp một tiếng, nhét cây chổi trong tay cho Nhược Phương, rồi hấp tấp chạy lại.
Còn chưa kịp đến gần, hắn đã thấy Ôn công tử và Thái tử điện hạ đứng đối diện nhau trên nền tuyết. Tiểu Toàn Tử không dám nhìn vào mặt Thái tử, bèn lấy hết can đảm lén liếc Ôn công tử một cái, chỉ thấy mày công tử khẽ nhíu, trông không vui lắm.
Nhìn thấy cảnh đó, mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Toàn Tử lập tức túa ra.
Ôn công tử cũng thật là...
Dù có giận dỗi thì cũng nên biết chừng mực.
Chẳng lẽ Ôn công tử quên mất người đang đứng trước mặt mình là ai sao? Đó là Thái tử điện hạ, là người kế vị sắp lên ngôi.
Trong cung, ai đối diện Thái tử mà chẳng run run sợ sệt, chỉ sợ lỡ chạm vào nghịch lân của hắn. Vậy mà Ôn công tử lại dựa vào chút sủng ái của Thái tử mà làm càn.
Tiểu Toàn Tử dù sao cũng từng hầu hạ Ôn Trì một thời gian, ít nhiều cũng có chút tình cảm với vị chủ tử dễ nói chuyện này.
Hắn khẽ ho khan mấy tiếng đầy ẩn ý, cúi đầu lại gần Ôn Trì: "Ôn công tử."
Tiếc là Ôn Trì dường như không hiểu được ám chỉ của hắn, mà ngược lại hỏi: "Có rượu thuốc và băng gạc không?"
Tiểu Toàn Tử thở dài trong bụng, cúi đầu đáp: "Có thì có, nô tài đi tìm cho công tử ngay... nhưng công tử cần rượu thuốc và băng gạc để làm gì?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ôn Trì lập tức trở nên lúng túng:
"Tay của Thái tử bị thương rồi."
"Thái tử điện hạ bị thương?"
Mặt Tiểu Toàn Tử lập tức tái mét, xoay người định kiểm tra tay Tạ Diệp: "Thái tử điện hạ, ngài..."
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị Tạ Diệp lạnh giọng cắt ngang:
"Đi đi."
Giọng nói lạnh lẽo ấy khiến Tiểu Toàn Tử lập tức im bặt, không dám hỏi thêm nửa câu, chỉ đỏ bừng cả mặt rồi vội vàng rời đi.
Khi Tiểu Toàn Tử mang rượu thuốc và băng gạc trở lại, Ôn Trì và Tạ Diệp đã ở trong phòng. Bên chân họ là lò sưởi đầy than đen, than đỏ rực, tỏa hơi ấm khiến cả căn phòng nóng áp.
Tạ Diệp ngồi trên chiếc ghế dài Ôn Trì hay ngồi, ánh sáng đỏ sẫm của than lò hắt lên khuôn mặt nhẵn nhụi không một tì vết, không còn những vết bỏng đáng sợ, khiến người ta cảm thấy vẻ đẹp ấy gần như không thật.
Biểu cảm Tạ Diệp nhàn nhạt, như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Nhưng khi ánh mắt hạ xuống nhìn Ôn Trì đang nửa quỳ trước chân mình, vẻ mặt ấy lại vô thức mềm đi.
Hắn giơ tay đặt lên đầu Ôn Trì, nhẹ nhàng xoa xoa: "Ta không sao."
Ôn Trì như không nghe thấy, vẫn nắm lấy tay còn lại của Tạ Diệp, xoay qua xoay lại xem xét rất kỹ.
"Sao lại thế này?" — Ôn Trì ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc — "Đã lâu như vậy mà vết thương chẳng khá hơn chút nào."
Tạ Diệp bật cười khẽ: "Ta đâu phải thần tiên, chẳng lẽ lúc nào cũng có thể tự lành?"
"Nhưng vết thương nhỏ thế này..." — Ôn Trì còn định nói tiếp.
Bàn tay đặt trên đầu Ôn Trì trượt xuống trước mặt, Tạ Diệp khẽ nhéo mũi cậu: "Vết thương nhỏ thế này chẳng mấy sẽ khỏi, không cần lo."
Dù nói thế, nhưng tâm trạng nặng nề trong lòng Ôn Trì không hề giảm bớt. Cậu đâu phải kẻ ngốc, sao lại không nhận ra cơ thể Tạ Diệp ngày một yếu đi?
Cậu muốn hỏi nguyên nhân, nhưng chợt nhớ đến chuyện Tạ Diệp chữa khỏi đôi chân cho mình, rồi như chợt hiểu ra điều gì.
"Tạ Diệp." — Ôn Trì gọi khẽ, rồi bất giác vươn tay ôm chặt lấy eo hắn.
Ôn Trì vùi mặt vào bụng hắn, hít mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.
Bất chợt, một cơn tự trách sâu sắc như thủy triều trào dâng, nhấn chìm cậu: "Xin lỗi..."
Giọng cậu khẽ nghẹn.
Người từng trải qua sóng to gió lớn như Tạ Diệp lại lúng túng trong giây phút này. Hắn cứng người, đôi tay không biết đặt đâu, lơ lửng một lúc lâu rồi mới chậm rãi ôm lại Ôn Trì.
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ." Tạ Diệp thở dài.
Ôn Trì lắc đầu: "Ta không nói chuyện này."
"Hử?"
Ôn Trì dụi hết nước mắt lên y phục Tạ Diệp. Cậu cứ nghĩ mình đã bớt thói quen hay khóc, nhưng khi ngẩng đầu lên, nước mắt lại tuôn ào ạt, để lại những vệt dài trên má.
Nhìn gương mặt gầy gò của Tạ Diệp, tim Ôn Trì đau như bị khoét mất một mảng.
"Ta không nói chuyện này..."
Cậu nhắm mắt, cảm nhận nước mắt nóng hổi đang chực trào: "Ta muốn làm rất nhiều việc, nhưng cuối cùng chẳng việc nào làm tốt. Ta rất muốn giúp ngươi, nhưng bây giờ xem ra, ta giống như đã hại ngươi."
Sau này nghĩ lại, cậu từng nhiều lần tự hỏi, nếu cậu không đến nhà họ Hoa, Tạ Diệp có lẽ sẽ không ngã trên tuyết trắng, Tả Chi cũng không bỏ mặc hắn.
Nhưng dù làm lại, có lẽ cậu vẫn sẽ chọn như vậy.
Cảm giác bất lực ấy như một bàn tay mạnh mẽ siết chặt cổ họng, dù há miệng hít thở vẫn thấy không khí loãng đến nghẹt.
Lúc này, bàn tay Tạ Diệp khẽ vuốt má cậu.
Dù Ôn Trì chưa mở mắt, vẫn cảm nhận rõ sự dịu dàng trong những ngón tay ấy. Lòng bàn tay hắn lau đi vệt lệ trên gương mặt cậu.
Ôn Trì khẽ nấc, định mở mắt, nhưng bàn tay ấy bỗng rời ra, thay vào đó là một thứ ấm mềm lướt trên má — đôi môi Tạ Diệp, chậm rãi hôn đi những giọt lệ còn sót lại.
Chỉ trong thoáng chốc, nỗi bi thương nặng trĩu trong lòng Ôn Trì tan biến như khói.
Cậu chợt nhớ ra tư thế hiện tại của cả hai, hơi lúng túng muốn lùi lại, nhưng rồi lại dừng.
Từ khi quen nhau đến giờ, cậu hiếm khi chủ động. Tạ Diệp tiến một bước, cậu mới tiến một bước.
Nhưng cậu không thể mãi thụ động như vậy.
Nghĩ thế, chẳng hiểu lấy can đảm từ đâu, Ôn Trì đột ngột đứng dậy, rồi thẳng thừng ngồi xuống đùi Tạ Diệp — tất nhiên, cậu không dám dồn hết trọng lượng, chỉ nửa ngồi nửa đứng.
Có lẽ hành động bất ngờ ấy khiến Tạ Diệp ngẩn ra, đôi mắt phượng mở to, trông như con thú nhỏ bị giật mình.
Không hiểu sao, Ôn Trì lại muốn cười, khóe môi hơi cong nhưng lập tức ép xuống. Cậu giả vờ bình tĩnh, ho khan hai tiếng, rồi đưa tay nâng mặt Tạ Diệp.
Vì chưa từng làm hành động táo bạo như vậy, Ôn Trì không khống chế được lực tay, khiến gương mặt gầy gò kia bị ép thành tròn trịa, đôi môi mỏng cũng bị chu ra.
Lạ là Tạ Diệp không hề tránh, chỉ mơ hồ nhìn Ôn Trì.
Ôn Trì cố nhịn cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi chu ấy.
Tạ Diệp càng thêm ngỡ ngàng.
Ôn Trì lại hôn lần nữa, nhưng lần này không vội rời, mà ghé sát môi khẽ hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một câu không?"
Bị hôn liên tiếp hai lần, Tạ Diệp hơi mất phương hướng: "Gì vậy?"
Ôn Trì đỏ mặt, nhưng không muốn lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, hít sâu, nghiêm túc nói:
"Ngươi thấy... chúng ta có thể có một đứa con không?"
Ánh mắt Tạ Diệp lập tức ngây dại, kinh ngạc đến nỗi im bặt hồi lâu.
Ôn Trì kiên nhẫn đợi, nhưng mãi không nghe câu trả lời. Lửa nhiệt huyết trong lòng dần nguội lạnh, đôi tay ôm lấy mặt Tạ Diệp khẽ run, nhưng cậu không bỏ cuộc, ánh mắt vẫn kiên định.
Bất kể câu trả lời là gì, cậu nhất định phải nghe được.
Thời gian chầm chậm trôi, Tạ Diệp thu lại hết biểu cảm thừa, đưa tay phủ lên mu bàn tay Ôn Trì, ngón tay khẽ cong, bao trọn lấy tay cậu.
Rồi hắn khẽ mở miệng: "Được."
"Hả?" — Ôn Trì sững người, đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối — "Ngươi nói gì?"
Tạ Diệp nắm tay cậu, đưa lên môi hôn nhẹ: "Ta nói... được."
Ôn Trì không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy. Rõ ràng hắn từng nói không muốn và sẽ không có con.
Tim cậu đập thình thịch, mặt đỏ bừng, như có ngọn lửa ấm áp lan khắp cơ thể. Đây là lần đầu tiên cậu bàn chuyện này với người khác, thậm chí không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Nếu tiến thẳng thì có quá chủ động không? Nhưng bỏ qua thì sợ chuyện này lại trôi vào quên lãng.
Nghĩ ngợi lung tung, đầu óc chưa kịp vận hành, đôi tay đã tự giác tháo dây buộc áo lông trước ngực.
Cậu nghiêm túc: "Vậy... bắt đầu đi."
Tạ Diệp: "..."
Ôn Trì tháo áo nhanh gọn, rồi đưa tay định c** th*t l*ng.
Nhưng vừa chạm vào, cổ tay cậu đã bị Tạ Diệp giữ chặt.
Ôn Trì ngạc nhiên ngẩng lên, thấy vẻ mặt hắn trong ánh lửa lò sưởi có chút không tự nhiên. Nếu chạm thử, chắc sẽ thấy mặt hắn nóng đến mức đáng sợ.
Tạ Diệp khẽ ho, giọng khàn: "Giờ chưa phải lúc."
Nói xong, hắn liếc ra sau lưng Ôn Trì.
Ôn Trì ngớ người, quay đầu lại... và lập tức đối diện với gương mặt đỏ còn hơn mình của Tiểu Toàn Tử.