Chương 8
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Lão phu nhân run run nắm lấy tay ta, giọng nói cũng mang theo sự bàng hoàng tột độ:
“Con… thật sự đã từng thành thân với Chuyên nhi?”
Ta khẽ gật đầu, không dám nói dối, cũng không thể giấu nữa.
Lão phu nhân bỗng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày rạng rỡ.
“Tốt tốt tốt… Tiêu Nhược Cảnh cái thằng nhóc kia không chịu thành thân, may mà còn có Chuyên nhi.”
Cũng giống như Tiêu Nhược Cảnh, Phó Chỉ Xuyên năm nay đã hai mươi sáu, mấy năm trước mất tích không rõ tung tích, mãi đến khi đột ngột trở về vương phủ thì tuyên bố bản thân đã có thê tử.
Hơn nữa, hắn còn vì người vợ bên ngoài kia mà thủ thân như ngọc, mặc kệ người trong phủ khuyên can thế nào cũng không chịu lay chuyển.
Cha mẹ hắn lo lắng đến bạc cả tóc.
Nhét mỹ nhân vào viện hắn hắn từ chối.
Ép cưới một vị Quận vương phi môn đăng hộ đối hắn cũng cự tuyệt.
Vậy mà người vợ hắn cưới ngoài kia thì lại tìm không thấy.
Bây giờ, cuối cùng lão phu nhân cũng nhìn thấy được một tia hy vọng.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ta phải viết thư cho mẹ con nó ngay, báo tin mừng này!”
Lão phu nhân mặt mày hớn hở quay về phòng, vú già vội vã chạy đi lấy bút mực, chuẩn bị giấy viết thư.
Bên cạnh, Phó Chỉ Xuyên nắm lấy tay ta, đan chặt từng ngón tay.
Ta không nhịn được khẽ bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:
“Chàng ngoại tổ mẫu sao vui mừng quá vậy…”
Hắn quay đầu sang, ánh mắt sâu thẳm, cười khẽ:
“Ta vì nàng mà giữ thân suốt một năm trời, nay cuối cùng cũng tìm lại được nàng bảo bà không vui sao được?”
Ta hơi ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái.
Nếu là ở hiện đại, lời này còn có thể miễn cưỡng tin được một chút.
Nhưng hắn là Quận vương, thân phận cao quý như vậy, chắc chắn không thiếu người tìm đủ mọi cách để đưa nữ nhân vào viện hắn.
Hắn có thể thật sự nhẫn nhịn suốt một năm?
“Phó Chỉ Xuyên, lời nói dối nếu bị bắt được, *gậy sẽ ngắn một thước đấy đấy biết không?”
(Ý mỉa mai: Mất mặt, giảm uy tín)
“Ngắn thì ngắn,”
Phó Chỉ Xuyên thản nhiên trả lời, hoàn toàn không để tâm.
Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi lại cảm thấy cũng đúng.
Dù sao hắn cũng là nam chính mà đối với một nam chính chính tông, việc giữ mình vì nữ chính… chẳng phải là thao tác cơ bản sao?
Nghĩ đến đây, hình tượng Phó Chỉ Xuyên trong lòng ta bỗng cao thêm một bậc.
23
So với lão phu nhân, mẫu phi của Phó Chỉ Xuyên còn kích động hơn khi biết chuyện giữa ta và hắn.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi! Khi nào thì đưa cô nương Từ về phủ để ta gặp một cái hả?”
Sau khi xác định được ngày trở về, Phó Chỉ Xuyên liền trở nên dính người hơn bao giờ hết.
Đêm ấy, hai cổ tay ta bị trói bằng dây xích mảnh, buộc chặt vào cột giường.
Phó Chỉ Xuyên đè ta xuống giường, một tay siết chặt eo ta, bất chấp tiếng khóc lẫn lời cầu xin của ta, từng đợt, từng đợt mạnh mẽ mà càn quét.
“Nói năm đó vì sao rời đi? Là không còn thích phu quân nữa sao?”
“Ta không… không phải không thích chàng…”
“Vậy tại sao lại lừa ta? Hửm?”
“Ưm… ta tưởng chàng và Tống Nhược Vi…”
Dưới thế tấn công dồn dập của hắn, ta hoàn toàn không giữ nổi lý trí, mất hết khí phách mà khai hết toàn bộ tình tiết trong nguyên tác.
Nghe xong, Phó Chỉ Xuyên tức đến bật cười.
Hắn hung hăng dùng sức một lần.
Trước mắt ta loé lên một mảng trắng xoá, suýt chút nữa là ngất luôn tại chỗ.
“Tốt lắm, Từ Oanh miệng thì nói yêu ta, vậy mà lại không cho ta lấy một chút tin tưởng. Đã vậy, ta phải nghiêm phạt nàng, để nàng nhớ thật kỹ!”
“Đừng!…”
【Chính văn hoàn】
— Ngoại truyện —
1
Ta ngồi trên chiếc ghế mây trong hoa viên, thảnh thơi bỏ một quả mận vào miệng.
“Cậu định làm sao đây?”
Tống Nhược Vi chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía viện của Tiêu Nhược Cảnh:
“Không biết nữa…”
Mấy hôm trước, ta chỉ thử thăm dò vài câu, liền xác định được Tống Nhược Vi cũng là người xuyên không giống ta.
Cô ấy kể rằng, ban đầu mục tiêu của cô là “công lược” Phó Chỉ Xuyên – nam chính.
Ai ngờ… lại vừa gặp đã phải lòng Tiêu Nhược Cảnh.
Tiêu Nhược Cảnh tuấn tú, lại có tính cách ôn hòa như ánh mặt trời, so với Phó Chỉ Xuyên luôn lạnh nhạt cứng rắn, rõ ràng dễ khiến lòng người rung động hơn.
“Haizz… Tớ cứ nghĩ nữ theo đuổi nam chỉ như cách một tấm màn mỏng thôi, ai ngờ Tiêu Nhược Cảnh ngốc thật đấy. Tớ ám chỉ rõ ràng thế rồi, mà cậu ta vẫn không hiểu…”
Lông mày Tống Nhược Vi hơi nhíu lại, trên khuôn mặt là vẻ u sầu nhẹ nhẹ.
Vì theo đuổi Tiêu Nhược Cảnh, cô ấy thậm chí còn từng nghĩ đến chiêu… bỏ thuốc.
Chỉ là vẫn không dám làm thật.
“Chị em à, cố lên đi. Cùng lắm thì không được thì… đổi mục tiêu khác vậy.”
Ta vỗ vỗ vai Tống Nhược Vi, coi như tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng.
2
Chẳng bao lâu sau, Tống Nhược Vi thật sự xảy ra chuyện.
Cái bà mẹ kế độc ác của cô ta cứ khăng khăng muốn gả cô cho một gã thư sinh nghèo rớt mồng tơi.
Mà cái gã thư sinh ấy thì trong bụng chẳng có bao nhiêu chữ, bề ngoài thì nho nhã lễ độ, sau lưng lại lén lút lui tới thanh lâu, ong bướm không dứt với vô số nữ nhân.
Tống Nhược Vi đến tìm ta, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.
“Chị em ơi, giờ phải làm sao đây! Cái ông bố chết tiệt của tớ chỉ biết cưng chiều mẹ kế, chuyện này hoàn toàn mặc kệ! Tớ là con gái dòng chính đấy! Sao họ có thể đối xử với tớ như vậy chứ!”
Đúng lúc đó, lời than thở của cô ta bị Tiêu Nhược Cảnh đi ngang nghe thấy.
Tiêu Nhược Cảnh xưa nay luôn xem Tống Nhược Vi như huynh đệ thân thiết một “chị em bạn dì” kiểu mẫu.
Nghe nói chị em gặp nạn, lòng chính nghĩa của hắn lập tức bốc hỏa, không thể ngồi yên được nữa.
“Đừng khóc nữa! Ta đưa cậu đi!”
Tống Nhược Vi chớp chớp mắt, sững sờ đến mức quên cả khóc.
Tiêu Nhược Cảnh vỗ ngực cam đoan:
“Cậu từng đi Tô Châu chưa? Ta đưa cậu đến đó chơi! Đảm bảo cái nhà cha mẹ máu lạnh kia của cậu sẽ không bao giờ tìm được cậu nữa!”
Tiêu Nhược Cảnh xưa nay vốn tự do phóng khoáng, ưa thích rong ruổi khắp nơi.
Mà Tống Nhược Vi thì là người xuyên không, vốn chẳng có bao nhiêu ràng buộc tình cảm với nhà họ Tống.
Vì thế hai người bọn họ vừa nói đã hợp, ngay trong ngày liền lên đường rời đi.
Tối đến, khi ta kể lại chuyện này cho Phó Chỉ Xuyên nghe, không nhịn được mà cảm thán:
“Tống Nhược Vi coi như cũng đạt được ước nguyện rồi nhỉ? Dù biểu đệ chỉ xem nàng ấy như huynh đệ.”
Nhưng mà, có cô gái nào chưa từng nằm mơ trước khi ngủ rằng mình sẽ xuyên về cổ đại, được cùng người trong lòng rong ruổi tứ phương, ngao du sơn thủy, tiêu dao thiên hạ đâu chứ?
Nghĩ đến đó, ta cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay Phó Chỉ Xuyên, làm nũng:
“Thiếp cũng muốn đi xa chơi một chuyến~”
Phó Chỉ Xuyên bất lực nhưng vẫn dịu dàng bật cười, đưa tay xoa đầu ta:
“Ngày mai khởi hành.”
【Toàn văn hoàn】